Thiên Hậu Trở Về

Chương 258: Chương 258: Ông chủ Bùi




Thiên hậu trở về - Chương 258 Ông chủ Bùi

Hạ Lăng tốn rất nhiều lời lẽ, cố gắng thuyết phục Lệ Lôi.

Lệ Lôi thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy đành đưa ra hai điều kiện: Muốn rời đi cũng được, đầu tiên, không được phép đến Đế Hoàng. Thứ hai, bùa hộ mệnh mà anh xin cho em phải mang theo bên mình, bất kể lúc nào ở đâu cũng không được tháo xuống.

Hạ Lăng một lòng muốn đi, ngẫm lại hai cái điều kiện này - Đầu tiên, cô vốn không có ý định đến Đế Hoàng. Thứ hai, nếu thật sự không thể tháo bùa hộ mệnh xuống thì cô làm một cái túi nhỏ bỏ vào rồi đeo bên mình, không đeo trên cổ thì sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả phối đồ và chụp hình quảng cáo. Đều không phải chuyện gì to tát nên cô đồng ý luôn.

Cuối cùng vẻ mặt của Lệ Lôi cũng dịu xuống được một chút.

Hạ Lăng liên lạc với Lạc Lạc, hỏi cô ấy, lời mời ở ghép lúc trước còn hiệu lực không.

Hiện tại, một mình Lạc Lạc đang thuê một căn nhà trong một khu dân cư hạng sang, mỗi tháng đều phải gánh tiền thuê nhà đắt đỏ, nhưng vì chú ý tới thể diện của một nghệ sĩ nên không có cách nào chuyển đến một nơi rẻ hơn. Nghe nói Hạ Lăng muốn tới, cô ấy rất vui: Tiểu Lăng, tốt quá! Đương nhiên tớ rất hoan nghênh cậu, lần trước cậu nói muốn tới kết quả lại không tới nên tớ đã rất chật vật! Cậu có thể dọn đến ở cùng tớ là tốt nhất, lần này mà không tới nữa thì tớ sẽ nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì tôm thôi.

Tớ cũng nghèo mà, chúng ta cùng ăn mì tôm nhé. Hạ Lăng bất giác mỉm cười.

Tiền trên người cô không nhiều, cho dù ở ghép thì cũng túng quẫn, sau khi biết được Lạc Lạc thuê căn nhà kia mỗi tháng bao nhiêu tiền, cô mới biết được Lệ Lôi đối với cô tốt thế nào - trên danh nghĩa thì căn nhà này của Lệ Lôi đơn giản là cho cô ở chùa.

Đang trong cơn cảm động nên cô không từ chối việc Lệ Lôi giúp cô dọn nhà.

Đại boss đóng gói hành lý so với cô thì thuần thục hơn nhiều, anh còn tìm tài xế tới giúp, cùng tài xế khiêng hành lý, đưa cô đến nhà mới. Lúc đầu, Hạ Lăng muốn từ chối, nhưng Lệ Lôi nói: Em là nghệ sĩ, tìm công ty dọn nhà không tiện, dùng tạm người của anh đi! Cứ coi như chúng mình là bạn bè bình thường, giúp đỡ nhau ở mức này cũng là chuyện nên làm.

Hạ Lăng suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hơn nữa cũng không biết chọn công ty dọn nhà như thế nào nên ngầm đồng ý với phương án của Lệ Lôi.

Nơi ở mới tọa lạc tại khu vực trung tâm của một khu dân cư, khắp nơi đều là cây xanh. Cô dựa theo địa chỉ mà Lạc Lạc đưa, dẫn theo Lệ Lôi vào thang máy, theo sau là mấy tài xế và vệ sĩ dọn hành lý.

Cô nhấn chuông cửa.

Là Lạc Lạc ra mở cửa, trông thấy Hạ Lăng, trong đôi mắt thật to hiện lên sự vui mừng: Tiểu Lăng, là cậu thật rồi! Không phải tớ nằm mơ chứ, thì ra cậu nói ở ghép với tớ là thật, không phải ảo giác của tớ! nói xong thì nhào tới ôm cô một cái thật chặt.

Mùi hương cơ thể và mùi sữa tắm dễ chịu trên người cô gái này khiến cho tâm tình của Hạ Lăng cũng thoải mái hơn.

Sau này là bạn cùng nhà rồi, mong cậu giúp đỡ nhiều hơn. Cô nửa đùa nửa thật nói với Lạc Lạc.

Lạc Lạc càng ôm cô chặt hơn, như bạch tuộc không buông tay, phương thức biểu đạt tình bạn của các cô gái rất đặc biệt, kiểu ôm ôm ấp ấp một cách thân mật khăng khít chính là một trong số đó.

Nhưng người nào đó đang đứng bên cạnh lại không vừa mắt.

Lạc Lạc chỉ cảm thấy một ánh mắt giết người rơi vào người cô. Cô phát lạnh rùng mình một cái, lúc này mới ý thức được phía sau Hạ Lăng còn có một người đàn ông nữa - dáng người chắc khỏe, tứ chi cân đối thon dài, ăn vận tinh tế, ngũ quan anh tuấn, nét nào ra nét đó, quả thực là một soái ca 360 độ không góc chết.

Lăn lộn trong showbiz, Lạc Lạc đã gặp qua không ít soái ca, nhưng đẹp trai như người đàn ông trước mặt quả là hiếm gặp. Hai con mắt của cô lập tức sáng rực, cô kéo kéo tay áo của Hạ Lăng: Tiểu Lăng, vị đại soái ca này là ai vậy, giới thiệu cho tớ đi?

Hạ Lăng lặng lẽ nhìn thoáng qua Lệ Lôi.

Đại soái ca? Được thôi, với tướng mạo và dáng người của boss đại nhân mà lại sai anh làm công việc dọn nhà quả thật có hơi phí của trời. Nhớ đến việc bồi thường tâm lý nên Hạ Lăng giới thiệu với Lạc Lạc: Anh ấy ư, chính là đại boss của giải trí Thiên Nghệ, Lệ Lôi.

Mặc dù danh tiếng của Lệ Lôi trong giới thương nhân rất vang dội nhưng lại không thích giao thiệp, xã giao, phỏng vấn cũng vậy, tin tức cũng vậy, rất ít khi để anh ấy lộ diện trước ống kính, cho nên, phần lớn mọi người đều nghe tiếng mà không thấy hình.

Mãi đến khi Hạ Lăng giới thiệu, Lạc Lạc mới giật mình nhận ra.

Oa, thật là đẹp trai! Rốt cuộc cô bé cũng giống như mấy cô gái mười sáu mười bảy tuổi, nói không ngừng: Thì ra anh chính là Lệ boss, thảo nào có thể theo đuổi được Tiểu Lăng nhà chúng tôi, hai người đứng chung quả thật là trai tài gái sắc đó nha, một sự kết hợp tuyệt vời! Ngẫm lại thì không đúng: Ơ, Lệ boss, sao hôm nay anh lại đưa Tiểu Lăng đến đây? Nghe đồn không phải hai người chia tay rồi sao?

Lệ Lôi thâm trầm nhìn cô bé.

Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong cái nhìn của anh tràn ngập cảm giác áp bức, cô bé sợ đến mức vội vàng bụm miệng lại: Anh đừng giận, tôi không biết gì hết, không biết gì hết!

Hạ Lăng mỉm cười.

Mặc kệ hai người trong phòng khách, cô chạy đến phòng của mình sắp xếp hành lý. Chỉ chốc lát sau Lệ Lôi đi vào, giúp cô quét dọn, trải giường chiếu, đặt mấy thứ đồ trang trí nhỏ được mang đến ở nơi thích hợp.

Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.

Cám ơn anh, anh vất vả rồi. Cô nói.

Khách sáo gì chứ. Lệ Lôi mỉm cười rất dịu dàng: Sau này nếu có việc cần giúp một tay, thì lúc nào anh cũng hoan nghênh em đến tìm. Thấy trên tóc của cô dính một mẩu giấy vụn anh tự tay lấy xuống cho cô.

Cô xấu hổ cúi đầu xuống, chẳng biết tại sao, khi anh đến gần, tim của cô đập hơi nhanh một chút.

Lệ Lôi chào tạm biệt.

Hạ Lăng vẫn chưa định thần lại, cô lặng lẽ ngồi thừ ra trong căn phòng vừa mới dọn dẹp xong.

Oa, Tiểu Lăng! Lạc Lạc xông vào, vui mừng phóng tới trước mặt cô, Lệ boss đã nói chuyện với tớ! Một nhân vật lớn chỉ xuất hiện trong các bản tin như anh ấy lại có thể nói chuyện với tớ! Oa, mình vui quá vui quá, đây là đại boss đầu tiên mà tớ quen, anh ấy nhã nhặn quá, woa woa woa vui chết đi được!”

Hạ Lăng bị cô ấy làm ầm ĩ chẳng biết nên khóc hay nên cười: Đại boss đầu tiên mà cậu quen? Còn Bùi Tử Hoành của Đế Hoàng các cậu thì sao?

Ông chủ Bùi? mặt của Lạc Lạc xìu xuống: Tên bạo chúa mà cậu nói làm sao nhã nhặn được như Lệ đại boss chứ? Cô nói, tràn đầy phấn khởi tiến đến trước mặt Hạ Lăng: Uầy, Tiểu Lăng, cậu đoán xem trong trung tâm huấn luyện Đế Hoàng của chúng tớ truyền tai nhau như thế nào? Vì sao gọi Bùi Tử Hành thì phải gọi là ông chủ, không gọi là boss chứ? - Ông chủ, ông chủ, ông chủ rất oai phong nha.

Nói xong, Lạc Lạc tự mình chọc mình cười luôn.

Hạ Lăng cũng cười theo, giới trẻ bây giờ không giống với khi cô còn ở trại huấn luyện lúc trước, khi đó ai dám nói bậy về Bùi Tử Hành chứ? Tiền bối trong trại huấn luyện của các cậu không dám phỉ báng anh ta như vậy đâu. Cô nói.

Nhưng Lạc Lạc lại nhún nhún vai: Ai nói, cậu không biết lúc trước, trước khi đám tiền bối Trịnh Thần Hạo ra mắt thì đã nói như vậy về ông chủ Bùi rồi sao, đây chính là lưu truyền đời đời của trung tâm huấn luyện Đế Hoàng, hừm.

Không thể nào, vây sao cô lại không biết?

Trịnh Thần Hạo chỉ ra mắt trước cô hai năm mà thôi.

Dường như hiểu được tiếng lòng của cô nên Lạc Lạc nói tiếp: Nghe nói, khi đó Hạ Lăng thật lòng sùng bái ông chủ Bùi, chưa bao giờ nói nửa chữ không tốt về anh ta, những người khác sau lưng đều mắng anh ta là bạo chúa biến thái. Nhưng những lời này, không ai dám truyền đến tai Hạ Lăng, ai bảo cô ta là do ông chủ Bùi bao nuôi cơ chứ? Tiểu Lăng, nếu cậu ở trung tâm huấn luyện Đế Hoàng, quả thực tớ phải hoài nghi rằng cậu chính là Hạ Lăng rồi, ngay cả chuyện tiếu lâm nổi tiếng như thế mà chưa từng nghe qua.

Cô không phải chính là Hạ Lăng sao?

Hạ Lăng gượng cười che giấu: Hạ Lăng và Trịnh Thần Hạo trước cậu nhiều khóa rồi! Chuyện mười mấy năm trước, sao cậu biết được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.