Thiên hậu trở về - Chương 124: Uyên ương dã chiến
“Năm trăm vạn, tôi cũng năm trăm vạn.” Thím Tư vội vã nói.
“Ồ?” Hạ Lăng ngẫm nghĩ liếc bà ta, “Tại sao vừa rồi tôi lại nghe thấy Diệp lão tứ nói, vốn lưu động của các người tổng cộng chỉ có năm trăm vạn thôi?”
“Tôi có tiền riêng!” Thím Tư nói: “Hai trăm vạn! Còn ba trăm vạn để ông Tư gom, bán một ít đồ lấy tiền mặt là đủ rồi!”
“Cái gì? Thế mà bà lại có tiền riêng?” Chú Tư hung tợn trừng bà ta.
Thím Tư đuối lý, nhưng nghĩ đến tính mạng quan trọng hơn, lại tức giận mà nói: “Hừ, vì sao tôi không thể có tiền riêng? Diệp lão tứ, đời này tôi gả cho ông cũng chưa có một ngày tốt đẹp! Ông với tên Nam Sênh kia cấu kết với nhau làm việc xấu, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, có chuyện xấu nào là chưa làm? Nếu tôi không giữ chút tiền riêng, việc trong nhà phải tính sao? Diệp lão tứ, đồ không có lương tâm!”
Thấy bọn họ cãi nhau, tâm trạng Hạ Lăng rất tốt, không phải là muốn hại cô sao? Vậy cô muốn nhìn xem ai sẽ thê thảm hơn. Cô ung dung đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Bán đồ lấy tiền mặt? Quá phiền phức, tôi không có kiên nhẫn. Như vậy đi, tổng cộng bảy trăm vạn, hai người đều có thể đi, nhưng để lại một bàn tay của một người.”
Hai người đều ngây ngẩn, đột nhiên, chú Tư kêu lên: “Chú không muốn mất một bàn tay! Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, chúng ta đã bàn xong, năm trăm vạn mua một mạng, mụ già thối tha kia không có quan hệ với chú! Cháu có thể cắt tay bà ta.”
“Diệp lão tứ, ông nói cái gì?” Thím Tư mở to hai mắt nhìn, điên cuồng hét lớn: “Mắt tôi mù mới gả cho ông, ông là đồ súc vật lòng lang dạ sói! Tiểu Lăng, đừng nghe ông ta nói bậy, ngoại trừ hai trăm vạn này, thím cho cháu tất cả bất động sản trong nhà nữa! Đừng cắt tay thím, muốn cắt thì cắt ông ta đi!”
Người ta nói một ngày làm vợ chồng thì trăm năm vẫn là vợ chồng, nhưng bọn họ, đối mặt với sống chết lại cãi vã khó coi như vậy.
Hạ Lăng nhìn màn này, bỗng nhiên cảm thấy không có hứng thú nữa, thấp giọng dặn dò tài xế Chu vài câu.
Tài xế Chu gật đầu, nhảy lên thuyền nhỏ, rất nhanh đã chèo đi.
Hạ Lăng cắt đứt tiếng cãi vã của hai người, hỏi: “Làm thế nào để tôi lấy được tiền?”
Hai người kia giật mình, chú tư sợ Hạ Lăng không chịu thả ông ta đi, vội vàng nói: “Trong túi du lịch có tiền mặt! Một trăm vạn, hai thỏi vàng to và một cái đồng hồ hiệu Rolex, chú đặt trong phòng khách nhà bà nội cháu, Tiểu Lăng, cháu lấy tất cả những thứ này đi, số tiền còn lại, chờ đến khi chú an toàn, sẽ chuyển khoản cho cháu!” Lần này, ông ta mang theo rất nhiều đồ để hối lộ Nam Sênh, không ngờ còn chưa tìm được cơ hội thích hợp để đưa, thì đã bị Hạ Lăng trói lại rồi.
Hạ Lăng hài lòng cười: “Còn thím Tư?”
“Nhẫn kim cương, hoa tai và vòng cổ kim cương của thím đều cho cháu!” Thím Tư nói.
Hạ Lăng nhíu mày, cô không có hứng thú đối với đồ trên người bà ta, ngại bẩn. Nhưng mà, không cần chỗ đó cũng được dù sao kiếm được số kia của chú Tư, cô cũng vừa lòng rồi. Số tiền còn lại? Cô không nghĩ sẽ tới lấy nữa, khi vợ chồng chú Tư rời khỏi đình, được tự do, nhất định sẽ không đưa cho cô số tiền đó, cô cũng lười lãng phí công sức.
“Tiểu Lăng…” Thím Tư thận trọng nói: “Cháu nói như vậy, có phải sẽ không cắt tay chúng ta nữa không?”
“Vốn dĩ tôi cũng không định cắt tay các người.” Hạ Lăng nói.
“Cái gì?” Thím Tư sửng sốt.
“Hai người cho rằng tôi sẽ giết người thật sao?” Hạ Lăng cười nhạo: “Có đầu óc một chút được không, nếu tôi thật sự giết người, còn để các người mua mạng à? Đừng nói năm trăm vạn, cho dù năm ngàn vạn, tôi cũng giết hai người ở đây.”
Câu nói cuối cùng của cô rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng rất lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi.
Thím Tư rụt cổ lùi về sau.
“Vậy… Nam Sênh đâu?” Chú tư cẩn thận hỏi.
Vừa dứt lời, nước bên cạnh đình đã dao động mạnh, là tài xế Chu chèo thuyền nhỏ trở lại, kéo một người đầy bùn lầy vào giữa đình. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, khớp hàm cắn rất chặt, sắc mặt xanh mét, hơi thở mong manh, quả thật giống như sắp chết.
“Đây là…”
“Nam thiếu gia!”
Vợ chồng hai bọn họ kinh ngạc kêu lên: “Tại sao Nam thiếu gia lại biến thành như vậy? Diệp Tinh Lăng, rốt cuộc mày đã làm gì?”
Lúc trước bọn họ sợ Diệp Tinh Lăng, là cho rằng cô đã giết Nam thiếu gia, là hung thủ giết người. Nhưng bây giờ, Nam thiếu gia đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tuy rằng hơi thở thoi thóp, nhưng cũng để bọn họ chắc chắn một chuyện, đó chính là Diệp Tinh Lăng không dám giết người. Nghĩ đến điều mấu chốt này, bọn họ không sợ nữa, trong nháy mắt, chú Tư bùng nổ: “Con nhóc thối, dám chơi chúng tao? Còn lừa tao hứa hẹn cho mày nhiều thứ tốt như vậy!”
“Thứ tốt đúng là khá nhiều.” Hạ Lăng cười tủm tỉm: “Cảm ơn hai người đã trình diễn một màn chó cắn nhau miễn phí cho tôi xem, còn cho không mấy trăm vạn vé vào cửa nữa.” Cô cố ý châm ngòi ly gián vợ chồng bọn họ, làm quan hệ giữa bọn họ xuất hiện khe hở, xem sau này bọn họ còn thời gian đi mưu hại người khác nữa không? Hai người này không ly hôn đã là tốt rồi.
Tâm trạng rất tốt, cô nói với tài xế Chu: “Lột sạch quần áo của Nam Sênh đi, quần áo của Diệp lão tứ cũng lột ra, rồi ném vào trong hồ.”
Tài xế Chu không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo.
Tiếng hét như heo bị chọc tiết của chú Tư vang lên: “Diệp Tinh Lăng! Mày thả tao ra! Diệp Tinh Lăng, mày sẽ gặp báo ứng!”
Hạ Lăng không để ý chút nào, cứ thế đi lên thuyền nhỏ, ngồi quay lưng về phía bọn họ. Trên mặt hồ, gió mát thổi nhè nhẹ, không hề có gợn sóng, chỉ lát sau, tài xế Chu đứng phía sau cô báo cáo: “Cô Diệp, đều lột sạch rồi.”
“Quần lót cũng lột rồi?”
Tài xế Chu: “… Đúng vậy?” Cô Diệp này, rốt cuộc là bày ra trò quái ác gì vậy? Không tồi, vợ tương lai của thiếu gia nhà anh ta quả là dũng mãnh, nhưng có phải dũng mãnh quá rồi không? Tâm trạng tài xế Chu có chút phức tạp.
Hạ Lăng nhoài người ra hồ ngắt một đóa sen thật dài, không quay đầu lại đưa cho tài xế Chu: “Lấy cái này, dùng sức đánh Diệp lão tứ, tạo ra vết thương là tốt nhất, còn Nam Sênh… Dã chiến ở hồ sen, hai nam một nữ, anh tự làm đi.”
Tài xế Chu lập tức hiểu rõ, đây… Đây là muốn anh ngụy tạo cảnh uyên ương dã chiến, hiện trường tình thú sao? Còn là ba người, lại dùng thân hoa quất lên người, quả thực là khẩu vị nặng, thiếu gia, rốt cuộc là ngài thích em gái biến thái này ở điểm gì vậy?
Nội tâm tài xế Chu sụp đổ, nhưng Hạ Lăng còn thúc giục: “Nhanh lên, đúng rồi, nhớ làm thật một chút, đánh ở chỗ nào không cần tôi phải dạy chứ?”
Tài xế Chu: “…”
Anh ta căng da đầu làm xong nhiệm vụ Hạ Lăng phân phó, nhìn những vết máu ám muội ở phần đùi trong, eo, mông và trước ngực của Nam Sênh và chú Tư, ngay cả tài xế Chu đều cảm thấy bản thân thật biến thái…
Hạ Lăng lại bảo ông ta, xé rách váy dài của thím tư, làm đầu tóc bà ta hỗn loạn, để người ta liên tưởng sâu xa một chút… Cuối cùng, cô vẫn để ý đến việc thím Tư là phụ nữ, không ra tay quá tàn nhẫn, không đến mức xé rách quần áo đến không thể che thân.
Cứ như vậy, dưới mưu kế của cô, tài xế Chu đã làm xong tất cả, rồi chèo thuyền chở cô rời đi.
“Ở cái đình giữa hồ có uyên ương dã chiến, hai nam một nữ đại chiến mãnh liệt…” Hạ Lăng hơi nghiêng đầu: “Ừ, lời đồn cứ truyền như vậy đi, gọi người ta đến vây xem, càng náo nhiệt càng tốt.” Cô nở nụ cười giảo hoạt, muốn hãm hại cô? Hừ hừ, vậy hãy nếm thử phần đại lễ này của cô đi.