Phố xá trong trấn rất náo nhiệt đông vui, ngựa xe
như nước, người qua kẻ lại tấp nập. Ở góc đường xa xa xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp.
Người qua lại hấp dẫn vây quanh nhìn Khuynh Thành, có vài tên nhìn
nàng đến chảy cả nước miếng, cũng có rất nhiều vị phu nhân tức giận vội
vàng lôi người đàn ông của mình trở về nhà. Khuynh Thành vốn chẳng để ý, đi đến bên một tiểu nhị hỏi đường đi đến thành Diệp Cô.
Thành Diệp Cô là một tòa thành rất lớn, giàu có nổi danh ở phía Tây
Nam, nghe nói người sáng lập ra nó là Diệp Vấn Thiên, một hiệp sĩ giang
hồ, hắn được mọi người quen gọi là Diệp Đỉnh Thiên. Diệp Đỉnh Thiên là
người hành hiệp trượng nghĩa, đã có rất nhiều nhân sĩ giang hồ ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, với mong muốn được gặp hắn một lần. Sau đó hắn lại
được Nguyên Khánh khen ngợi phong làm Tây Nam Đại tướng có quyền hiệu
lệnh đại quân ở Tây Nam, chính vì điều này nên đã có vô số quan viên đến đây nịnh bợ. Lần đại hội Võ Lâm này Hoàng Đế Nguyên Khánh đích thân
tiến hành, trọng yếu chính là muốn tìm ra người có tên Thiên Kiếp.
Ánh mắt tiểu nhị buông xuống nhìn Khuynh Thành, thầm nghĩ dáng dấp
của tiểu ni cô này cũng thật xinh đẹp, cũng có thể so với tiên tử trên
trời. Đáng tiệc thật đấy!
Khuynh Thành nhìn thấy tiểu nhị đang thất thần, nàng nâng tay quơ quơ trước mặt hắn vài cái.
Bấy giờ tiểu nhị mới phục hồi lại tinh thần rồi trả lời: “Đi về hướng Trấn Tây thêm năm dặm, sẽ nhìn thấy có một cây cầu lớn....”
Nghe xong, Khuynh Thành không để ý đến hắn, xoay người đi thẳng về hướng Trấn Tây....
--------------
Trên đường, ba người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có người đang lao đến, Diêu Túy nhanh chóng vào tư thế phòng bị.
Đại thúc của Hồ Tử, thì ra là đại thúc của Hồ Tử, lúc này Diêu Túy
mới thả lỏng người. Lão giả vừa đến bên cạnh thì lập tức túm Hắc Hồ Tử,
xoay người đi về phía trước.
Hai người khó hiểu, bước theo, rồi họ thấy nét mặt rất nhiệt tình của các hương thân trong thôn.
”Ngươi đi nhiều ngày như vậy, đã tìm được cái bình kia chưa?” Lão giả hỏi.
Hắc Hồ Tử rất cung kính đáp lời: “Đi nhiều ngày như vậy mới phát hiện cái bình vẫn ở trong nhà, ta đúng là nhất thời lo lắng lung tung.”
Khóe miệng Độ Không cong lên thành một nụ cười gian xảo, y liếc Diêu
Túy đứng ở sau lưng. Nàng đang quay đầu nhìn bãi cỏ bên cạnh nhưng sắc
mặt lại đỏ hồng.
Hắc Hồ Tử vội vàng giới thiệu hai người cho vị ông lão, ông khẽ gật
đầu nói: “Nếu đã là khách xin mời hai vị vào trong thôn nói chuyện.”
Hai người lần lượt gật đầu đồng ý, cùng đi theo bọn họ vào trong thôn. Tiến vào bên trong thôn dân nhao nhao chào hỏi ông lão.
Càng đi về phía trước lại càng hoa lệ nhưng hai người lại nhìn thấy
một nơi có cánh cửa đóng rất chặt, sương mù từ bên trong không ngừng tỏa ra, Diêu Túy kéo kéo Độ Không, ám chỉ nói với y: “Đây chính là từ
đường, bên trong có rất nhiều vàng bạc tài bảo đó nha.”
Độ Không rất tự nhiên cười ha hả, điều này làm cho tất cả ánh mắt của mọi người chiếu lên y. Độ Không gãi gãi đầu nói: “Thật ngại quá, ta là
từ trên núi xuống không biết lễ nghi phong tục, đã thất lễ rồi.” Hắc Hồ
Tử tiến lên vỗ vai y: “Lão đệ, không có việc gì đâu, có đại ca đây đệ cứ yên tâm ở đây mà phụng bồi cùng ta đi.”
Mọi người đang đi trên đường cùng cười rộ lên rồi cứ đi thẳng về nhà
của Hắc Hồ Tử. Qua mấy khúc cua quẹo, đã thấy một cánh cổng mở rộng, có
một hạ nhanh vội vàng chạy tới, hỏi Hắc Hồ Tử. Hắn ra hiệu, hạ nhân vội
vàng chạy vào.
Bước vào trong đại đường, ánh mắt của Diêu Túy bắn phá khắp bốn phía, nàng thầm nghĩ: Đêm hôm đó nhìn không rõ, không ngờ trong nhà này toàn
là đồ cổ, tùy ý lấy một món đồ cũng đã đáng giá hơn trăm hơn ngàn. Diêu
Túy một lần nữa đánh giá lại Hắc Hồ Tử.
Hắc Hồ Tử mời mọi người vào, lão giả cũng không nhiều lời ra hiệu với mọi người, đại đường lập tức an tĩnh lại.
”Mau lấy bình ra để mọi người an tâm.” Lão giả vừa nói xong, Hắc Hồ
Tử liền đi thẳng vào bên trong, nhìn Diêu Túy ngầm nói không có việc gì
đâu, cái bình lập tức được gã mang ra. Lão giả vuốt vuốt, ngón tay thỉnh thoảng còn chuyển động: “Đúng lá nó rồi, giờ mọi người có thể yên tâm
rồi, Đại Hồ Tử, ta sẽ thay ngươi bảo quản nó.”
Hắc Hồ Tử cũng không từ chối, lão giả cầm lấy bình, xắp xếp xong công việc rồi bước ra ngoài. Trong nhất thời, đại đường lại yên tĩnh trở
lại.
Hắc Hồ Tử tranh thủ thời gian phân phó hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị
một gian phòng tốt nhất, Diêu Túy không hiểu vội vàng hỏi: “Này! Hắc Hồ
Tử, một gian phòng là thế nào?”
Vẫn ngồi ở trong một góc, Độ Không cười đến xấu xa nói: “Ngươi là lão bà của ta mà cũng muốn phân phòng ngủ à?”
Hắc Hồ Tử nhìn hai người đang đấu khẩu kịch liệt, không thèm để ý
tới, phân phó hạ nhân chuẩn bị thêm một gian phòng, làm chút đồ ăn đưa
đến.
Hắc Hồ Tử ngắt ngang cuộc tranh cãi: “Hai vị, lần này ta muốn tham gia đại hội võ lâm, không biết có ai muốn đi cùng không?”
Nghe thấy thế, Độ Không do dự, Diêu Túy khoát tay nói: “Ta thích đi xem náo nhiệt có khi lại thuận tay vét được chút tài sản.”
Độ Không vốn không muốn đi nhưng lại thấy Diêu Túy xinh đẹp ngồi đó,
tâm tình say mê không buông được nên cũng đồng ý. Hắc Hồ Tử giải thích
thêm một chút, hiện nay nhân tài thiên hạ xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Ví dụ như Diệp Đỉnh Thiên được hoàng đế ban thưởng phong làm Đại tướng
quân. Gương mặt gã đầy vẻ hâm mộ làm cho Diêu Túy không kìm được mà cười rộ lên. Nói đến Diệp Đỉnh Thiên, tất nhiên là Độ Không sẽ không biết gì về hắn. Đối với một người ở nơi sơn dã sao có thể theo kịp thế sự ở
nhân gian.
Hắc Hồ Tử nhìn ra được vấn đề của Độ Không nên nhanh chóng giải
thích. Nói thêm một chút về Diệp Vấn Thiên, Độ Không giật mình như nhớ
tới cái gì đó.....
Hắc Hồ Tử không để ý cứ tiếp tục nói, lần này hoàng đế hạ lệnh tìm
kiếm Thiên Kiếp, người có thể bình ổn được võ lâm. Thánh dụ nhắc tới nếu ai dẹp yên được ma giáo thống nhất võ lâm liền phong làm “Chí Tôn”, đây mới chính là điều gã thiết tha mơ ước. Hắc Hồ Tử chìm vào trong say mê, nắm đấm của Độ Không càng ngày càng chặt thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ken két, hai người lại không nhận thấy, lúc này mỗi người đều mang một
tâm sự riêng.
Bữa cơm chiều qua đi, mỗi người trở về phòng mình, Độ Không nhớ tới
năm đó bị Diệp Vấn Thiên đánh bại lại còn bị hắn cướp mất người con gái y yêu thương hết mực. Diệp Vấn Thiên là một tên giảo hoạt, người thường
khó có thể đối phó được hắn.
----------------------
Thành Diệp Cô, dưới ngọn đèn dầu là những con phố rộn ràng. Lẫn trong đám người có một quý phu nhân tư thái mỹ lệ đang ngồi ở trước một quán
nhỏ bày bán trang sức ven đường: “Tiểu nhị, cái này có phải là một cặp
không?” Phu nhân hỏi.
Tiểu nhị từ dưới đáy bàn đang moi moi thứ gì đó....Xoạt! Lưỡi dao màu trắng lóe sáng, thoáng cái nó đã nằm trên vai của vị phu nhân. Người
qua đường nhôn nhao chạy trốn một mảng phố xá lập tức vắng tanh. Nha
hoàn bị hù dọa đã sớm bỏ chạy, chỉ còn lại phu nhân. Dưới ánh trăng lưỡi dao như càng phát ra sự rét lạnh, cô tịch.
Vài kẻ không sợ chết đều ở lại, có người còn chỉ vào vị phu nhân đó
rồi nhỏ giọng nói: “Đây chẳng phải là phu nhân của Diệp thành chủ hay
sao?”
”Mau đi thông báo cho Diệp thành chủ.” Một người nhìn như nô bộc nói ra.
Tội nhân giơ đao lên lớn tiếng gào lên: “Tất cả tránh xa ra cho ta, ta phải khiến cho tên Diệp Đỉnh Thiên phải hối hận.”
Chỉ chốc trong chốc lát, từ trong đám người có một trưởng giả* diện
mạo bất phàm bước ra, y phục hoa lệ vừa cười vừa nói: “Tiểu tử này mau
thả phu nhân ta ra. Ta sẽ bảo đảm tính mạng của ngươi.” Tặc nhân* bị khí thế của trưởng lão đè ép khiến thanh đao rớt xuống dưới đất, phụ nhân
bị rạch một đường, máu nhanh chóng tuôn ra.
[*Trưởng giả: Người xuất thân bình dân nhờ buôn bán, kinh doanh mà giàu
có, trong xã hội cũ. Nhưng trong trường hợp này, nó dùng để chỉ một
người đứng đầu.]
[*Tặc nhân: danh xưng dùng để gọi mấy người làm việc xấu.]
Ba đến năm người hầu lập tức xông tới, đè ngã tên đó xuống dưới
đường. Trưởng giả rút từ trong ống tay áo một chiếc khăn tay lau sạch
vết máu ở đầu vai cho phu nhân.
Trưởng giả khoát tay chặn lại: “Thả hắn ra, phu nhân không bị tổn
thương, ta nghĩ hắn cũng là lần đầu tiên làm liều, chắc hẳn trong nhà
gặp phải khó khăn, Diệp Quần đến phòng thu chi trích ra mười lạng bạc
cho tên tiểu tử này đi.”
Đám đông trên đường bị hấp dẫn bởi khí khái của vị trưởng giả này,
trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay từ bốn phía nổi lên mọi người hô to:“Diệp thành chủ vạn tuế.”
Diệp Đỉnh Thiên phất phất tay ý bảo mọi người hãy mau tản đi, hắn đi
đến trước tên trộm nhỏ giọng thì thầm: “Sau này ngươi không được xuất
hiện trong thành, ta sẽ gọi Diệp Quần tiễn ngươi đến Đô thành.”
Vừa nói xong, hắn đỡ phu nhân bước đi. Vào một khắc lúc nửa đêm, một
thân ảnh biến mất khỏi thành. Núp ở một bên thì thầm với Diệp Quần:“Phái một người đến giết hắn để thanh trừ hậu hoạn.” Thật ra thì tiểu tử kia bị Diệp Đỉnh Thiên ép buộc, dù sao người nhà vẫn còn trong tay
người ta, tiểu tử đó không thể không làm.
Trong bóng đêm, Diệp Quần khẽ thở dài, hắn phát hiện thế gian chỉ
toàn là những lời dối trá, toàn là những âm mưu. Lòng hắn thống khổ suy
nghĩ mong có thể gặp được một tri kỷ cùng hắn chia sẻ tất cả.
Chính vì như thế, sau này Diệp Quần, thậm chí là toàn bộ thành Diệp Cô đều vô cùng vui mừng.....