Dịch giả: KìNgộ
Biên: Kem Bơ
Năm thứ năm Đại Nguyên, hoàng đế băng hà, thái tử Nguyên Khánh lên ngôi, đại xá thiên hạ.
Khi cả nước đang hân hoan thì hoàng đế Nguyên Khánh hạ lệnh cho văn võ bá
quan tìm một kỳ nhân đã mất tích từ lâu, được giang hồ tán tụng là thiên hạ đệ nhất Thiên Kiếp.
Cùng lúc ấy, trong một ngôi chùa ở sơn
thôn, một hòa thượng lười biếng đang ngồi trước mặt Phật tổ trong đại
điện vừa ngáp vừa niệm A Di Đà Phật. Người kia nói: “Hôm nay sao lão lại hắt hơi vậy?”
Đối diện với y, lão hòa dùng gậy trúc gõ lên cái
đầu trọc bóng loáng của y ba cái rồi nói: “Lại không tập trung. Độ
Không, ngươi đã vào chùa được ba năm, ta cũng không mong mỏi người đắc
đạo có được Phật hiệu gì đó, chỉ mong ngươi an ổn. Vậy mà lại không ngờ
ngươi cứ luôn chạy tới am ni cô cách đây ba dặm, cả ngày lén lút nhìn
ngắm nữ sắc. Tí nữa xuống Giới Luật viện nhận ba mươi gậy trúc.”
Độ Không nở nụ cười xấu xa, chờ phương trượng đi rồi mới la lên: “Sư đệ
mau tới đây, ta kể cho ngươi nghe. Ngày hôm ta ta lén lút đến am ni cô,
thấy trong số các ni cô trong Am đang luyện kiếm, một người lại xinh đẹp hơn một người.”
Các sư đệ nghe vậy lập tức niệm A Di Đà Phật,
tuy nhiên vẫn không bỏ qua chuyện hấp dẫn này được. Các hòa thượng đứng
vây quanh Độ Không nghe y kể mà nước miếng chảy liên tục, nghe đến quên
cả mọi chuyện xung quanh. Vì thế bọn họ không ngờ đại sư Trí Quang quản
lí Giới Luật viện đã đến đứng sau lưng bọn họ. Nhắc đến đại sư Trí
Quang, lão là sư đệ của phượng trượng, những hòa thượng khác thường gọi
lão là Lột Da. Vì cái tên này mà các hòa thượng trong chùa đều rất sợ,
không dám bước chân ra khỏi cửa miếu nửa bước.
Trí Quang lặng lẽ
hòa vào đám người, còn Độ Không thì vẫn không hay biết gì, miệng vẫn say mê kể về sắc đẹp của các ni cô vừa gặp hôm qua, bàn luận xem ai trong
số ấy là đẹp nhất.
Độ Không cầm lấy cây thước vừa đập lên tay
mình vừa kể chuyện một cách sảng khoái, thanh âm vang dội đến cả người
đứng ở ngoài cửa cũng nghe được. Trí Quang lặng lẽ tới rồi mở miệng nói: “Hôm nay toàn bộ bị phạt, một lát nữa tất cả đến Giới Luật viện “nhận
thưởng“. Còn Độ Không, ngươi đi theo ta.”
Giật cả mình, Độ Không đi theo Trí Quang ra phía sau, tuy vậy y vẫn vừa đi vừa thì thào một mình về sắc đẹp của ni cô.
Quẹo trái quẹo phải mấy vòng cuối cùng cũng đến Giới Luật viện. Nơi này vừa
mới tân trang sơn sửa lại vào năm kia, bên trong thờ phụng mười tám vị
La Hán, bên ngoài đặt một lư hương, bên trong cắm mấy cây nhang từ từ
tỏa những làn khói phiêu lãng vào không trung rồi lượn lờ vào không gian xanh ngắt xung quanh ngôi chùa. Một cảnh sắc tựa như tiên cảnh giữa
chốn nhân gian nhưng Độ Không không thèm thưởng thức, có lẽ y đã ơ nơi
này quá lâu nên đã thấy quen.
Mấy hòa thượng đi ra kéo Độ Không
vào rồi đè xuống đất, giơ gậy trúc đánh thẳng xuống cái mông mềm mại của y. Chỉ qua chốc lác, cái mông đã nở hoa, da thịt rách ra máu chảy đầm
đìa. Tuy vậy mặt y vẫn không đổi sắc, vẫn cười hì hì. Trí Quang ở một
bên thấy vậy thì tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi.
Trí Quang nói: “Ngươi còn cười được? Tốt lắm, ta sẽ cho ngươi cười thoải mái, đánh mạnh tay vào cho ta.”
Sau một nén nhang, Độ Không có chút vật vã, mồ hôi ứa ra khắp người, Trí
Quang đứng bên thấy vậy thì nở nụ cười xấu xa. Một lúc sau, phương
trượng vô tình đi ngang qua Giới Luật viện, nghe thấy tiếng đánh người ở bên trong thì từ từ đi vào, ngài thấy Độ Không đang quỳ rạp trên đất
thì nói: “Ngươi đã biết sai chưa?”
Độ không thấy phương trượng thì mắt sáng lên, chớp ngay cơ hội: “Phương trượng, ta biết sai rồi.”
Trí Quang thấy vậy muốn cất tiếng nói thì phương trượng vung tay lên chặn
lại, ngài nói: “Hôm nay tạm thời tha cho người. Sau này nếu như tái phạm sẽ phạt không nhẹ.” Ngài nói xong thì thở dài một cái rồi bước về phía
sau núi.
Phượng trượng rời đi không lâu thì Độ Không cũng được
kéo về phòng, sau đó hai tay nhanh chóng hợp lại thành một, không biết y đang tu luyện cái gì.
Y cứ giữ trạng thái như vậy nửa ngày thì
mở mắt tỉnh lại, ngoài trời lúc này cũng đã mọc đầy sao. Độ Không đứng
lên, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, hôm nay đúng vào ngày rằm, vầng
trăng như một chiếc mâm nhỏ trẻo ở trên bầu trời, rất tròn và sáng, ánh
sáng dịu dàng thanh tịnh chiếu xuyên qua cửa sổ, đọng lại trên vờ vai
của y.
Bỗng nhiên y nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng bước chân, vì đêm thanh vắng nên tiếng động rất rõ ràng. Y xoay người, nhảy một phát
về giường rồi ngồi đó chờ đợi. Chỉ chốc lác sau cánh cửa phòng từ từ mở
ra, một vị tiểu hòa thượng bưng cơn canh vào, rồi nói: “Mời sư huynh ăn
cơm.”
Độ Không cười hề hề đáp: “Hôm nay Trí Quang đã làm khó các ngươi rồi.”
Tiểu hòa thượng gật gật đầu, hỏi: “Vâng. Sư huynh có căn dặn gì nữa không?”
Độ Không nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Không, ngươi cũng nên đi nghỉ đi.” Trong vô tận những đêm ngày đã trôi qua, ta cũng chỉ có một mình, cô
độc với bóng tối, ta cũng là một người đáng thương đó. Đối với người
khác, trong mắt họ, Độ Không là một tên vô lại luôn vui tươi cởi mở.
Khi Độ Không chưa gặp tiểu ni cô, ít nhất y sẽ nghĩ như thế, mà vừa nhớ lại tiểu ni cô thì khóe miệng y lại lộ ra nụ cười mỉm.
Độ Không đi về phía cửa sổ nhảy qua, bóng dáng dần biến mất trong bóng
đêm. Trong rừng cây không ngừng truyền đến âm thanh xào xạc, lúc này lại xuất hiện một bóng dáng lướt qua như quỷ mị. Mãi cho đến khi cái bóng
đó chạy đến dưới tường mới ngừng lại.
Độ Không nhìn bức tường có kiểu dáng như bức tường của cung đình, y nhảy lên sau đó đạp ba bước lập tức tiến vào rừng cây.
Bên trong có gì mà lại làm cho y lại phá giới lần nữa, dù có phải tróc thịt nứt da cũng không màng?
Sau khi Độ Không tiến vào, y đưa mắt nhìn bốn phía, lập tức thấy một người
mặt đồ trắng, dáng người tuyệt đẹp giống như một con bướm. Nàng là ai?
Độ Không phát ngốc đứng nhìn hồi lâu không chớp mắt.
Nàng kia
nhấc chân bước đi, tiến thẳng về phía của y. Ngay lúc hai người gặp
nhau, tia lửa văng khắp nơi. Đó là cái gì, chẳng là thật sự là tia lửa
tình yêu? Ánh trăng rọi xuyên qua rừng cây nhưng dưới tia lửa tình yêu
đang bùng cháy này thì cũng trở nên mờ nhạt.
Gió đêm lành lạnh
thổi qua, cũng không ngăn được hai người trao cho nhau cái ôm đầy yêu
thương và nhớ nhung. Thời gian như lắng đọng, cái ôm này thật chặt, thật lâu như để thỏa nỗi nhớ mong bao lâu nay.
Hôm nay không biết như thế nào lại trùng hợp như vậy, một bóng dáng len lỏi qua cánh rừng vừa
đi vừa mò mẫm, giống như đang tìm cái gì. Trên lưng có rất nhiều gói đồ, người nọ vừa lén lút cười vừa nói: “Không thể tưởng tượng được, am ni
cô này có nhiều tiền như vậy, lần này đúng là giàu to rồi.”
Người đó nhẹ nhàng đi về phía rừng cây nhỏ, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước
giống như có người, y liền trốn vào cái hốc cây gần đó, quan sát mọi
động tác của họ.
Sau một hồi nhìn trộm, người nọ đã hiểu, hắn
cười nói: “Thì ra là hai người, một nam một nữ, tình cảm thật thắm thiết quá. Nơi này là nơi các ni cô lén lút hẹn hò, xem ra hôm nay ta đã chạy trốn sai đường rồi.”
Độ Không nhìn cô gái kia bằng ánh mắt đầy
yêu thương, nói: “Khuynh Thành, chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ
rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không ai biết chúng ta, tiêu diêu tự
tại sống ở nơi đó.”
Khuynh Thành đỏ má, đáp: “Tất cả đều theo ý chàng.”
Khi ở ngoài kia, Độ Không và Khuynh Thành đang mặn nồng trao gửi yêu thương hứa hẹn cho tương lai thì ở trong cái hốc cây, kẻ trộm sốt ruột đến nỗi dậm chân.
Bỗng lúc này từ xa truyền đến tiếng tri hô: “Người
đâu, có kẻ trộm...” Chỉ chốc lác sau, tiếng bước chân vang lên khắp bốn
phía, ắt hẳn là đang tỏa ra đi tìm kẻ trộm.
Độ Không thấy tình hình như vậy thì vội vàng nói: “Hôm nay cứ như vậy, ngay mai ta lại tới tìm nàng.”
Khuynh Thành nhìn y một cái, trong mắt hiện lên nét lưu luyến không nỡ rời xa, nàng đứng đó thật lâu, nhìn Độ Không rời đi.
Kẻ trộm thấy vậy cũng lập tức rời đi, chạy vội ra khỏi rừng cây, tiến
thẳng về phía ngoài tường mà đi. Sau khi ra ngoài, kẻ trộm vừa vén tay
áo lau mồ hôi trán, vừa nói: “Hôm nay thật xui xẻo.” Tên trộm vừa đi vừa lẩm bẩm, giống như đang nén giận vậy.
Độ Không thông thả đi ra khỏi
rừng cây, ngồi ở một bãi đất trống gần đó nhìn về nơi hỏa hoạn đang xảy
ra. Tên trộm cũng nhìn về hướng đó, thấy từng cột khói đặc bốc lên ngút
trời, tên trộm đến gần Độ Không rồi hỏi: “Ta có thể ngồi được không?”
Độ Không cảm thấy đối phương cũng không có ý xấu liền đáp: “Chỗ rộng như vậy, ngươi cứ tùy ý mà ngồi.”
Độ Không nằm dựa lên cái cọc gỗ bên cạnh, thừ mặt ra nhìn bầu trời đêm đầy sao. Tên trộm kia thấy y như vậy thì lòng hiếu kì nổi lên mạnh mẽ vô
cùng, nên không kìm được lòng mà hỏi: “Ngươi đúng là kì lạ, cũng không
hỏi ta đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây làm gì?”
Nhắc tới mới nói, Độ Không hẳn là thấy hắn lạ mặt nên mới không bắt chuyện. Y vẫn không
để ý đến người nọ, tên trộm thấy vậy thì sốt ruột nói: “Ngươi đúng là
không lịch sự.”
Tên trộm hơi suy nghĩ, bản thân đường đường là
một người dung mạo tuyệt đẹp, trí tuệ xuất chúng mà gặp phải một tên
ngốc, càng nghĩ càng giận, lập tức lấy cái xiên ở sau lưng, canh me lúc
Độ Không không để ý liền nhắm thân thể của Độ Không mà đâm tới.
Ngay lập tức, máu trên người Độ Không tuôn ra, y liền phẫn nộ, một phát bắt được quần áo của tên trộm, giật mạnh xuống.
”Oa!” Tên trộm liền giật mình kêu to, còn Độ Không thì thấy chuyện trước mắt
mà ngây người, ngay cả việc mình sắp chảy máu nhiều quá mà chết cũng
không quan tâm, y chỉ chăm chú nhìn vào tên trộm đang che che đậy đậy
thân thể mình, như một con khỉ đang điên cuồng cào gãi khắp cơ thể.
Độ Không dần dần mất đi ý thức, thân thể lại một lần nữa có cái cảm giác
lạnh như băng kia, rét lạnh vào tận xương tủy. Nàng ta khóc không ra
nước mắt, rồi bỗng dưng lại nở nụ cười châm biếm.
Nàng thấy Độ
Không sắp chết thì lập tức co giò bỏ chạy, của cải đã ăn trộm cũng vứt
bỏ không cần. Nàng ta chạy thẳng về phía xa, kéo theo một vệt bụi mờ
mịt. Cắm đầu chạy khoảng một lúc thiệt lâu, không biết lương tâm trốn
sâu ở đâu nổi dậy, nàng chịu không được nên đành quay đầu lại chạy về
chỗ cũ.
Sau một hồi chạy tới chạy lui, trở về thì thấy Độ Không đã gần như không còn hơi thở, nàng khóc rống lên.
Nàng khóc một hồi, thấy nước mắt mình không thể cứu sống y thì bỏ cuộc rời
đi. Ngay lúc ấy, cơ thể Độ Không phát ra tia sáng kì dị. Hiện tượng xuất hiện đột ngột này mém hù chết nàng. Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm
vào Độ Không, nhìn áng sáng không ngừng phát ra từ cơ thể y một lúc lâu
thì cũng ổn định lại tinh thần, khóe miệng hiện ra nụ cười nhẹ nhàng,
hắc hắc, hóa ra là một con gián đánh không chết.
Ý thức Độ Không
dần trở về, y đã quên bên cạnh mình có một người đẹp, y vươn tay vuốt
vuốt lồng ngực mình, trong đó có một chiếc khăn tay lẳng lặng nằm đó.
Xác nhận chiếc khăn tay vẫn còn, y mới yên tâm.
Tên trộm bĩu môi nói: “Ầy, ngươi không quan tâm đến mạng mình mà lại còn lo cho cái khăn tay này.”
Độ Không nhìn thẳng vào đối phương, sát khí hiện lên giữa khoảng không của hai người. Tên trộm bị Độ Không nhìn đến phát sợ, không khí vào lúc này dường như đã ngưng đọng, nàng thấy vậy lập tức dời qua chủ đề khác.
Nàng dần dần nhận ra rằng nếu đối phương phát ra cái loại hơi thở này thì
tuyệt đối không phải là người lương thiện, giống như từ một đại tướng đã chinh chiến trăm trận, làm cho người ta không rét mà rung. Nàng nói:“Gặp nhau lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa biết tên nhau, có thể trao đổi
chút với tiểu nữ không?”
Độ Không không phản ứng, trưng cái mặt
ngốc ra vì y còn đang ngẫm nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, trong đầu không
ngừng sắp xếp lại mọi chuyện vừa nãy. Sau đó vỗ cái ót, nói: “Thì ra là
vậy.” Rồi sau đó y cười như điên.
Nàng cảm thấy mình lại bị xem thường một lần nữa, trong lòng lại bốc lên một cơn lửa giận.
Lúc này Độ Không lại hỏi: “Ngươi là người nơi nào? Vì sao lại cứu ta?” Sau khi hỏi xong thì y mở to mắt chờ câu trả lời.
Nàng nghe y hỏi thì phát mừng, rốt cuộc cái tên hòa thượng ngốc này cũng để ý đến mình. Còn Độ Không thì vẫn chăm chú nhìn người con gái đẹp như tiên này.
Nàng vinh hạnh được tên ngốc hòa thượng tập trung hoàn toàn ánh mắt nhìn mình thì cảm thấy xấu hổ, nàng quay đầu đi, gò má ửng
hồng, nói: “Tiểu nữ tên là Diêu Túy. Xin hỏi ngốc hòa thượng tên gì?”
Độ Không vừa cười xấu xa, vừa nói: “Ta tên Độ Không. Vừa rồi có điểm mạo phạm Diêu Túy cô nương, mong cô nương thứ lỗi.”
Diêu Túy bỗng nhận được câu trả lời lịch sự tao nhã nhất từ trước tới giờ
của y thì lập tức lòng xao động, cảm tình với y cũng tốt hơn mấy phần.
Hai người lại trò chuyện chốc lác, và cảm thấy hợp nhau như là tri kỷ đã lâu không có cơ hội gặp nhau, rồi kể về chuyện của bản thân bây lâu nay trải qua.
Diêu Túy nói: “Độ Không, ngươi bị thương nghiêm trọng
như vậy, tí nữa đến thị trấn rồi thì hãy nên vào khách điếm nghỉ ngơi
một chút, đương nhiên mọi chi phí do ta bỏ ra.”
Độ Không nhìn Diêu Túy, thấy trên người Diêu Túy toàn là vết máu, nhìn một hồi y thật thự đã thấy thương rồi...
Diêu Túy bị Độ Không chăm chăm nhìn không chớp mắt, bỗng cảm thấy da gà nổi
khắp người, nàng cảm thấy sợ quá nên nâng tay gõ phát vào đầu y cho y
tỉnh lại.
A! Độ Không xoa xoa cái đầu trọc của mình, nhìn Diêu Túy rồi cười hòa.
Diêu Túy thấy vậy lại càng lúng túng, đôi gò má đỏ hây hây, nàng tức giận
nói: “Này, ngươi là hòa thượng, cứ trợn mắt nhìn ta như vậy thì Đức Phật sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.”
Độ Không niệm một tiếng Phật
hiệu rồi nói: “Phật nói sắc tức là không, không tức là sắc. Đức Phật sẽ
không trách ta đâu, ta nhìn thấy một đóa hoa đẹp như vậy, sao lại không
mê luyến được đây?”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, trêu đùa
nhau thì có một người bước ra từ trong rừng cây, trên tay người nọ cầm
phất trần, nhìn như một người tu tiên.
Đạo cô tiến đến gần, hỏi: “Vừa rồi, các ngươi có thấy người mặc áo đen nào chạy qua đây không?”
Diêu Túy liếc nhìn cái túi màu đen nằm một bên, nghĩ thầm không tốt, vừa rồi ham nói chuyện phiếm mà lại quên bén việc này.
Đạo cô thấy ánh mắt của Diêu Túy đang chú ý đến cái túi thì hỏi: “Cô nương có thể để ta nhìn cái túi này một chút được không?”
Tất nhiên không bao giờ rồi, Diêu Túy tìm mọi cách để từ chối, đáng tiếc
như vậy càng làm đạo cô sinh nghi, càng muốn đi tới xem cho bằng được
cái tui kia. Diêu Túy lại càng không thể cho đạo cô đến gần, nàng bước
xông ra, giơ tay muốn giữ lại đạo cô nhưng vẫn chậm một bước.
Đạo cô vừa mở cái túi ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận, không khí
xung quanh trùng xuống. Đạo cô không nói hai lời, phất trần trên tay
liền đánh về phía Diêu Túy.
Diêu Túy phản ứng mau lẹ lập tức nhảy tránh khỏi chiêu tấn công của đạo cô, làm cho phất trần đánh vào khoảng không. Đạo cô thấy vậy liền chuyển cổ tay, dùng phất trần không ngừng
lại tiếp tục đánh tới, cây phất trần giống như một cây đao sắc bén, đánh cho những nhánh cây xung quanh đây đều đứt gãy từng đoạn. Diêu Túy thầm đánh giá về sự lợi hại của đạo cô, tấm tắc khen đúng là một nơi khác
biệt thì sẽ có người khác biệt.
Diêu Túy bị đạo cô tấn công tới
tấp, xu thế nghiêng hẳn về đạo cô vì thế nàng càng đánh càng lùi về sau, thân thể càng lúc càng mệt mỏi, mồ hôi tuôn ra trên trán nhiều hơn. Đạo cô thấy Diêu Túy như vậy, tay ra chiêu càng lợi hại hơn, tấn công càng
dồn dập hơn nhưng đúng lúc này, Độ Không bỗng hô lên một tiếng Phật hiệu “A Di Đà Phật” chấn nhiếp toàn bộ, làm cho cả chim chóc đang ngủ trên
cây đều giật mình tỉnh giấc bay loạn khắp không trung.
Đạo cô bị
một cỗ áp lực chấn lui về phía sau, buộc phải thu hồi lực tấn công để
tiêu trừ dư âm từ tiếng niệm Phật của Độ Không, bước chân sau khi lui để lại trên mặt đất những dấu chân rõ ràng, đạo cô vừa lui vừa nói: “Người trong Phật môn mà lại trợ giúp cho một tên trộm, không sợ làm cho Phật
môn mất mặt hay sao?”
Độ Không cố gắng đứng dậy, cười nói: “Ta là một hòa thượng biết thương hoa tiếc ngọc, không nỡ thấy một cô gái bị thương.”
Đạo cô nghe vậy thì tức giận, vung tay đánh phất trần vào khoảng không, nói ra: “Phì! Ngươi cũng xứng làm đệ tử cửa Phật sao?”
Diêu Túy nghe Độ Không nói vậy thì mặt đỏ bừng, cho tới bây giờ nàng cũng
chưa thân thiết lắm với y, từ lúc gặp mặt nhau đến bây giờ còn chưa đến
mấy canh giờ, nhưng lại vì mình mà chống lại đạo cô, nàng thật sự
thấy... thích rồi.