Thiên Hình Kỷ

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Qua cầu rút ván




Cửa được mở ra, một tràng mưa gió tạt vào mặt.

Thấp thoáng có bóng dáng mềm mại cùng với âm thanh vang lên có phần khẩn trương :”Tỷ tỷ cẩn thận…. còn không mau đóng cửa lại, mau mau dẫn đường đi..”

Vô Cữu cũng cảm thấy mắt lờ mờ không nhìn rõ lắm, đành phải lọ mọ đóng cửa cài then lại sau đó đi theo người vừa tiến vào mà nói :”Hai vị cô nương, mời đến nghỉ tạm ở nơi này..”

Hai thân hình nữ tử mặc áo trắng đang dìu dắt nhau phía trước khi nghe thấy tiếng nói nhất thời cũng dừng lại, dường như đang do dự không biết nên đi về hướng nào.

Vô Cữu nhanh chóng chạy vào phòng của mình ném thanh đoản kiếm đi rồi sau đó đặt cây đèn xuống bàn tìm mồi lửa để thắp sáng. Một hơi còn chưa dừng thì đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang đến cùng với những tiếng thở gấp. Thất vậy hắn liền quay người nhìn lại.

Điều mà hắn trông thấy là giờ đây trong phòng đã có thêm hai nữ tử mặc áo trắng tinh, một người hơn hai mươi còn một người chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi thôi. Cả hai đều bị mưa làm ướt hết cả thân thể làm lộ ra những đường cong kiều diễm.

Nhất là nữ tử trưởng thành hơn kia, từng hạt mưa nhỏ giọt từ mái tóc đen tuyền của nàng xuống làm lộ ra một dung nhan tuyệt thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đang có phần nhợt nhạt, ánh mắt như làn nước mùa thu đang ủy khuất, nàng đang lấy hai tay chắn trước ngực mình mà miệng thì một nụ cười như hoa buổi sớm, thân thể yêu kiều mảnh mai như không chịu nổi gió sương khiến cho người ta thương yêu hết mực.

Vô Cữu ngắm nhìn mà hơi thở trở nên dồn dập, tim cũng đồng thời đập nhanh hơn.

Không thể ngờ được rằng trên đời này còn có một giai nhân thanh lệ thoát tục như thế, cho dù trong ba nghìn loài hoa trên đời cũng không thể sánh với nàng được.

“Không biết chủ nhân của nơi này xưng hô thế nào? Tỷ muội ta rất cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi…”

Người gọi cửa lúc nãy cũng với những lời vừa nói đều là cùng một người, chính là nữ tử nhỏ tuổi hơn kia, khuôn mặt nàng ta bầu bĩnh trông rất là xinh đẹp, mọi lời nói và giọng điệu đều là rất đanh đá không chút ý tứ ngại ngùng nào.

Vô Cữu nghe vậy khiến cho tinh thần cũng phục hồi lại, nhanh chóng đáp lại :”Tiểu sinh cũng không phải là chủ nhân ở nơi này, chỉ là một nhà giáo nhỏ, nếu không khách khí có thể gọi tại hạ là Vô Cữu! xin hỏi quý tính đại danh của hai vị cô nương…”

“Tỷ tỷ ta tên Tử Yên, còn ta là Diệp Tử.”

Cô nương có khuôn mặt bầu bĩnh tên là Diệp Tử, sau khi xưng tên gọi xong lại quay sang nói với thư sinh một cách bâng quơ :”Nguyên lai là một vị tiên sinh, thất kính rồi!”

Vô Cữu chỉ mỉm cười đáp lại với thái độ nho nhã :”Quả thật không dám nhận, không dám nhận…” Hắn nói chuyện với Diệp Tử nhưng ánh mắt lại không hề dời nữ tử tên Tử Yên, trong lúc nhất thời ho nhẹ một tiếng nói lên một câu văn vẻ :”Có thơ có mây, ngựa đi ngựa cuốn bụi hồng, thoáng qua thoáng lại chính là Tử Yên…”

Nữ tử tên gọi Tử Yên đang rất là mỏi mệt đối với những lời tâng bốc của thư sinh không thèm để ý tới vẫn nhìn ngó xung quanh với tâm trạng lo lắng, dung nhan xinh đẹp của nàng lại càng thêm phong nhã động lòng người. Mà trên những ngón tay đang che ngực kia chợt có những vết mát nhè nhẹ chảy ra.

Diệp Tử nghe thấy vậy không chút kiên nhẫn mà gắt gỏng :”Tỷ tỷ của ta thương thế không thể trì hoãn nữa, mời ngươi nói ít thôi!”

Vô Cữu đang thao thao bất tuyệt về chút ít tài văn thơ ai ngờ lại bị một gáo nước lạnh dội vào mặt như thế, hắn rất là lúng tính mà nói :”Xin lỗi! Tử Yên cô nương thân thể ra sao rồi? ta phải nên làm điều gì để giúp đây..” Vốn hắn định cầm lấy ngọn đèn để xem xét cho rõ nhưng sợ thất lễ chỉ biết gãi đầu xin lỗi rồi nói tiếp :”Trong từ đường này không có phòng thừa nên hai vị cô nương nếu không ngại thì ở lại một đêm…”

Nghe vậy Diệp Tử nhanh nhảu nói :”Ngươi mau tránh ra đi, không được tự tiện tới gần đây!”

Đây chính là đuổi mình ra khỏi cửa rồi còn gì, trời đang mưa gió thế này biết đi về đâu đây? Cũng không thể ra nằm ở bên ngoài những linh vị của liệt tổ liệt tông Kỳ gia được, như thế quả thật là đáng sợ.

Vô Cữu mang sắc mặt méo xệch mới tìm một cái cớ để nám lại nhưng Tử Yên liền thở dài một tiếng và mở miệng nói với giọng bất đắt dĩ :”Đã muộn rồi nên…”

Diệp Tử lúc này thần sắc hốt hoảng mở miệng nói :”Nguy rồi, hai tên kia đã đuổi tới!”

Tử Yên nghe thấy liền nhanh nói :”Đa tạ tiên sinh đã cưu mang, tiếc rằng kẻ gian rất ác để tránh liên lụy người vô can tỷ muội thiếp vẫn nên rời đi..”

Ánh mắt của Vô Cữu từ trước vẫn không dời người Tử Yên, chỉ cảm thấy trên người nữ tử này tràn đầy một vẻ hấp dẫn vô hạn. Nhất là đôi mắt của nàng, chỉ nhìn thoáng qua thôi cứ như chìm vào một làn nước mùa thu êm ái dịu nhẹ khiến cho người người chỉ muốn đắm chìm không nỡ xa dời.

Nhưng mà khi biết lời nói muốn dời đi của các nàng, hắn lập tức giật nảy mình mà tức giận nói :”Là ai dám khinh dễ hai nữ tử yếu ớt, thật là vô lý mà! không việc gì phải sợ hãi đã có tiểu sinh ở nơi đây!”

Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân, là tỏ rõ khí phách của nam nhi, nếu không gặp thì thôi chứ nếu đã gặp thì đây là việc bổn công tử nên làm!

Vô Cữu xoay người vội cầm thanh đoản kiếm trên giường, trông rất là có trách nhiệm. Nhưng lại nghe Diệp Tử nói nhẹ :”Hừm! chỉ bằng một tên hủ nho yếu đuối đến cầm một thanh kiếm mẻ cũng muốn chống lại hai kẻ giết người không gớm tay kia sao? Thật là không biết lượng sức mình.Tỷ tỷ! xem ra tỷ muội ta lành ít dữ nhiều rồi..”

Thuốc đắng giã tật sự thật mất lòng mà, cái gì hủ nhỏ yếu đuối, cái gì kiếm mẻ, điều này làm bổn công tử ta đây tức điên lên rồi!

Vô Cữu nhanh chóng xoay người, muốn dùng những lời lẽ hùng hồn mà phân bua nhưng bỗng nhiên ý thức được điều gì đó mà nhẹ thì thầm :”Giết người không ghê tay, ác bác sao? Chỉ sợ là bổn công tử ta không phải là đối thủ rồi…”

Hai hoa tỷ muội kia đang dìu dắt nhau đi về phía ngoài cửa, trông hình dáng thật là mảnh mai yếu ớt. Trong ánh mắt của Tử Yên đang ngắm nhìn, chờ đón họ là một trời mưa gió. Trước ánh đèn lập lòe nhìn dung nhan tuyệt thế như đang không muốn dời đi của nàng mà xót xa lắm thay.

Vô Cữu trước tình thế nguy cấp liền vội nói :”Hai vị chậm đã, ta có một còn đường vòng trốn qua sau núi.” Hắn cũng không muốn nhiều lời mà đi ngang qua hai nàng đến hậu viện, trên tay vẫn còn vẫy vẫy để bảo các nàng theo sau.

Tử Yên cùng Diệp Tử có chút chần chờ nhưng sau đó cũng đi tới.

Đi ngang qua Từ Đường chính là hậu viện. bên trong hậu viện chính là có một chiếc cửa rất nhỏ.

Vô Cữu rất là quen thuộc đến bên cửa nhỏ mà thò tay cởi đám lạt buộc, tiếp theo hắn rút then cửa ra khom người nhẹ nhàng đi ra ngoài. Bóng người hắn bỗng chốc đã biến mất còn trong bóng tối lại vang lên một tiếng “Bịch” truyền lại.

Hai tỷ muội đang dìu nhau đi tới, cũng đi qua cánh cửa nhỏ. Mà dưới chân cỏ ướt khó mà đặt chân còn trong trận mưa to gió lớn khiến cho hai mắt không nhìn rõ nữa cho nên nhất thời không biết nên đi về hướng nào.

Diệp Tử thò tay lấy ra một viên châu, một ánh huỳnh quang nhè nhẹ được phát ra. Trong ánh sáng mờ có thể nhìn thấy cách đó không xa là tên thư sinh đang ngõ chổng vó trên mặt đất. Đi về phía trước là dốc núi còn phía còn còn là đường đi thông qua sau núi.

“Vô tiên sinh…”

Tử Yên mắt nhìn quanh rồi nhẹ nói một câu, sau đó nhanh chóng giục tiểu muội của nàng :”Diệp Tử, mau cất Minh Châu…”

Diệp Tử như ý thức được điều gì đó liền thu hồi viên châu trong tay.

Vô Cữu ngã chỏng vó trên đất trông bộ dạng rất là chật vật, nghe lời hỏi thăm của giai nhân mới cuống quít từ trong bụi cỏ bò dậy, sau đó vội nói :”Đa tạ cô nương quan tâm, tiểu sinh đã không có việc gì..”

Sau câu trả lời thì ánh sáng của viên châu đã biến mất. Mà nhờ ánh sáng mới lóe lên của viên châu kia mà thấy trong làn mưa gió có hai đạo thân ảnh cách hơn mười trượng bên ngoài đang bay tới!

Ông trời ơi… vậy thật sự là có kẻ xấu, lại còn biết bay nữa, đây không phải là điều bình thường…

Vô Cữu sợ tới mức chân tay luống cuống đứng yên như trời chồng vậy.

Nhanh chóng một ánh lửa lập tức hiện lên, tiếp sau một tiếng “phanh” trầm đục vang lên nhanh chóng đêm tầng mưa to gió lớn gạt sang hai bên, tiếp theo là hai thân ảnh to lớn đang đánh tới bay ra ngoài. Tiếp sau là một giọng nói nhẹ nhàng thúc giục :”Vô tiên sinh, nhanh nhanh dẫn đường…”

Cái vị Tử Yên với thân hình yểu điểu mềm mại lại có thủ đoạn kinh người như vậy ư?

Vô Cữu vẫn đứng đó mà trợn mắt há hốc mồm, hai bóng áo trắng đang đi tới gần chỗ hắn. Đầu óc hắn giờ đang mông lung không biết làm thế nào rồi bất chợt từ trên đất vùng dậy cong đuôi chạy trước.

Tới phía trước hơn một trăm trượng là phần cuối cùng của dốc núi này. Đường đi rất ngoằn nghèo lại vắng vẻ âm u, từng tiếng mưa hòa cùng với tiếng suối chảy róc rách vang lên.

Vô Cữu tới chỗ này, vội vàng dừng lại, phát hiện sau lưng có theo tới, chỉ chỉ phía dưới, có ý bảo hai nàng: "Mau mau nhảy xuống, có thể trốn được. . ."

Diệp Tử không thèm quan tâm mà cao giọng quát lên :”Vô tiên sinh, đây là có ý gì vậy?”

Tử Yên thân hình chuyển động nói nhỏ :”Nếu mà đến bước đường cùng, cứ liều một lần vậy..” Nàng liề knéo Diệp Tử trong tức khắc nhảy xuống dốc núi.

Vô Cữu liền lau nước mưa dính trên mặt rồi cũng đang muốn nhảy, nhưng trước khi quyết định hắn lại quay đầu nhìn lại xung quang, bỗng trong hốc mắt hiện lên một cảnh tượng sợ hãi.

Hai người truy đuổi phía sau đã tiến đến gần hơn mấy trượng, thanh trường kiếm trong tay lóe lên hào quang sáng bóng. Mà quan trọng nhất là chân không chạm đất tiến đến với tư thế rất hung mãnh.

Vô Cữu không còn suy nghĩ linh tinh nữa liền muốn rút kiếm ra chống lại, nhưng khổ nỗi là không tài nào rút được. Đây là di vật mà phụ thân hắn lưu lại cho hắn, một cây đoản kiếm cũ nát rỉ sét. Lúc cần mà không rút được ra khỏi vỏ thì chỉ là một thanh sắt vụn vô dụng mà thôi. Trời muốn hại hắn rồi, giờ có khóc cũng không làm gì nổi.

Ngay tức khắc hai đạo kiếm quang gào thét mà bổ tới.

Vô Cữu bất lực không thể rút kiếm, hắn không còn dám quay đầu lại nữa tay vứt bỏ thanh kiếm mà cắn răng nhảy xuống sườn núi.

Ngay khi hắn nhảy xuống dốc núi thì vỏ của thanh kiếm đồng nát của hắn đột nhiên đáng ra một kích kiếm quang, cũng không hiểu nó đánh đi đâu mà chỉ “phanh” một tiếng rồi chìm xuống trên đất. Mà không hiểu tại sao lại có một màu đen sương mù tràn ra khỏi đám cỏ khiến cho không một ai có thể quan sát chỗ thanh kiếm vừa rơi xuống có thứ gì khác thường.

Hai tên nam tử đã hạ thân từ trên không trung xuống, chúng thu hồi thanh kiếm mà trên mặt đằng đằng sát khí. Hai kẻ đó đuổi khiến cho hai tỷ muội cùng một tên lạ mặt nhảy xuống sườn dốc núi, chúng không vội vã đuổi theo mà ngược lại đang ngạc nhiên mà nhìn nhau, sau đó nhìn xuống đám cỏ nơi có thanh đoản kiếm vừa rơi xuống mà tràn đầy mừng rỡ nhưng ngay tức khắc lại sững sờ lại.

Trong bụi cỏ bắn ra hai tia sương mù nhanh chóng quấn lấy chúng. Sương giống như độc xà đã ẩn nấp lâu đến lúc vồ mồi khiến cho cả hai không kịp đề phòng!

Hai tên đến lúc phát hiện ra đã muộn rồi, sương mù lạnh lẽo đã chui vào da thịt,theo thất khiếu mà len lỏi vào trong cơ thể liên tục thôn phệ lục phủ ngũ tạng cùng huyết mạch thần hồn. Ngay tức khắc cốt cách đứt rời ra từng khúc, kinh mạch vỡ nát, da thịt nứt nẻ thân hình nhanh chóng đổ gục xuống. Nhanh đến mức mà chúng không kịp kêu lên một tiếng,nguyên trước kia hai nam tử đang sống sờ sờ bỗng bỏ mạng. Còn lại trên mặt đất là hai thi thể héo rũ quắt queo…

“Bịch”

Đây là tiếng động phát ra từ thân hình Vỗ Cữu rơi xuống mặt đất.

Phía cuối dốc núi không phải là tuyệt địa mà là một hang sâu cao hơn một trượng, rộng hai thước và sâu khoảng ba đến năm thước, cũng vì nơi đây cỏ dại mọc cao nên đã che lấp mất cái hang này, cho dù là ban ngày hay đêm cũng khó lòng phát hiện ra.

Vô Cữu rơi xuống trên một tảng đá, hắn ngã dúi dũi và hướng mông xuống đất thiếu chút nữa là lộng cổ mà đi, tay hắn nhanh chóng vương ra bắt được một thân cây thấp mới ổn định lại được thân hình, hắn cũng nhanh chóng chần chờ vội vọt đi. Về phía trên núi kia có sảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn không hề hay biết.

Từng thân cây xẹp ra lộ ra một cửa động cao cỡ nửa người. Xung quanh uốn lượng mấy trượng có bốn đến năm cái huyệt động.

Vô Cữu đang muốn đi vào thì bên trong vọng ra tiếng quát mắng :”Nơi này không thể chứa nổi ba người, ngươi ở ngoài đi..”

Ở bên ngoài? Đây không phải là hành động qua cầu rút ván đấy chứ? Trốn ở trong may ra còn thoát được một mạng, đi ra bên ngoài thì khác nào chờ chết!

Vô Cữu không thèm nếm xỉa đến lời nói mà cứ nhắm mắt xông bừa vào, đột nhiên dưới chân vấp phải cái gì mà ngã nhào xuống dưới, một mùi hương dịu nhẹ tỏa ra cùng với tiếng tiếng thở nhẹ run rẩy vang lên. Tay chân hắn không khỏi luống cuống mà sờ đông nắn tây mà trong lòng cảm thấy lâng lâng. Đang lúc mơ màng bên tai bỗng “Bộp” một tiếng trầm thấp.Hắn bỗng thấy trời đất quay cuồng rồi hai mắt nhắm nghiền lại (bị đánh ngất)…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.