Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 100: Chương 100




Trong chính điện Phượng Hoa cung, Tiết quý phi mặc xiêm y màu trắng, trên đầu chỉ dùng trâm kéo tóc lên, không mang một vật trang sức nào, dưới đất cũng không có nệm, dưới một tầng thảm mỏng màu nâu, là mặt sàn lạnh thấu xương, nàng đã quỳ gần nửa canh giờ, lúc này hai đầu gối đã không còn cảm giác, thân hình lại quỳ vững, chỉ là trên trán đã đổ một tầng mồ hôi.

Phùng hoàng hậu giống như không nhìn thấy Tiết quý phi, lẳng lặng tựa trên tháp nhắm mắt, cổ tay khoát lên một cái gối tròn nhỏ, một cung nhân quỳ trên mặt đất, cẩn thận vẽ hoa vàng lên móng tay Phùng hoàng hậu.

Không biết đã qua bao lâu, Phùng hoàng hậu mới ngáp một cái, nâng tay nhìn móng tay tinh xảo, cười một tiếng: “Tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt… xem mẫu đơn này, cánh hoa tinh xảo như thật vậy.”

Cung nhân vội tạ ơn, Phùng hoàng hậu khoát tay: “Đi xuống lĩnh thưởng đi…. Ai nha, làm sao Tiết quý phi còn quỳ đâu?”

Phùng hoàng hậu nhìn đồng hồ cát, lắc đầu kinh ngạc: “Không phải ngươi đến đã lâu sao? Ai u… bản cung lại ngủ, quên để ngươi đứng dậy, làm ngươi quỳ nửa ngày.”

Tiết quý phi nghiến răng, trên mặt vẫn một bộ kính cẩn, buông mi thấp giọng: “Hoàng hậu nương nương bận rộn, có chút mệt mỏi, đôi khi ngủ quên cũng là thường.”

Phùng hoàng hậu cười cười: “Cũng phải…. Nay bản cung hết bệnh, hoàng thượng lại để bản cung tiếp tục chưởng quản lục cung, quả thật bận rộn. Ngươi cũng là, bản cung ngủ, ngươi còn không đánh thức bản cung, còn ngốc ngốc quỳ ở đó.”

Sắc mặt Tiết quý phi tái nhợt, thấp giọng cười: “Mỗi ngày hoàng hậu nương nương vội vã công việc lục cung, còn phải hầu hạ hoàng thượng tĩnh dưỡng, thật rất vất vả, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, làm sao thần thiếp có thể không hiểu chuyện như vậy, tùy tiện gọi tỉnh hoàng hậu.”

Phùng hoàng hậu lắc đầu cười, lời nói thân thiết lại có ý trách cứ: “Ngươi rất quy củ…. Ai, còn chờ cái gì a, còn không nhanh nâng Tiết quý phi dậy!”

Cung nữ theo hầu Tiết quý phi lúc này mới dám nâng chủ tử nhà mình, ai ngờ Tiết quý phi quỳ lâu, lúc đứng dậy không vững, lập tức ngã xuống, cung nữ không ngờ, hai người cùng nhau ngã trên đất, vô cùng chật vật.

Phùng hoàng hậu phốc một tiếng bật cười, lúc muốn trào phúng vài câu, bên ngoài lại thông truyền Đôn Túc trưởng công chúa đến đây. Phùng hoàng hậu vội thu liễm sắc mặt, đứng dậy chào đón. Không lâu sau, Đôn Túc trưởng công chúa tiến vào, gặp trên mặt Phùng hoàng hậu chưa hết ý cười, lại thấy Tiết quý phi đầy mặt hổ thẹn quỳ trên đất liền hiểu đại khái, buông mi nhẹ giọng: “Đều thất thần làm gì? Bộ dáng này đáng nhìn như vậy?”

Người trong cung đều biết Phùng hoàng hậu có chút sợ hãi trưởng công chúa lợi hại này, cung nữ của Tiết quý phi thấy thế bạo gan nhỏ giọng thưa: “Trưởng công chúa điện hạ nguôi giận, nương nương chúng ta vừa nãy quỳ lâu lắm, lúc này đứng không vững, cho nên mới….”

Tiểu nha đầu nói nửa câu giấu nửa câu, Đôn Túc trưởng công chúa làm sao có thể không hiểu, nghe vậy thâm thâm liếc nhìn Phùng hoàng hậu, trên mặt Phùng hoàng hậu cứng đờ, miễn cưỡng nở một nụ cười vẫy tay: “Vừa nãy không chú ý, ngủ thiếp đi, không biết Tiết quý phi đến thỉnh an, ban ghế ngồi, Tiết quý phi mau ngồi nghỉ một lát.”

Tiết quý phi khẽ nhìn Đôn Túc trưởng công chúa đầy cảm kích, nhíu mày ngồi xuống.

Đôn Túc trưởng công chúa cũng không nói lại chuyện này, cũng ngồi xuống: “Vừa rồi ta đi xem hoàng thượng… xem ra thật không tốt, may mắn vừa nghe một phương thuốc trị chứng nhiệt, cũng không biết có dùng được hay không, liền muốn mang đến cho hoàng hậu xem xem.”

Nữ quan phía sau Đôn Túc trưởng công chúa đem một phương thuốc trình lên, Phùng hoàng hậu nhận lấy nhìn một lần, phương thuốc bình thường mà cứng nhắc, cũng không có bao nhiêu thứ, đều là chút đường phèn, lá bạc hà, tuyết lê hoa, sơn tra vân vân, Phùng hoàng hậu thầm nghĩ Đôn Túc trưởng công chúa vẫn cẩn thận như vậy, trên mặt lại một bộ vui mừng, liên tục cảm tạ, nói nhọc công chúa lo lắng, Đôn Túc trưởng công chúa lắc đầu: “Ta hẳn nên lo lắng hoàng thượng, không phải mấy ngày trước đây nói tốt hơn nhiều sao? Làm sao đột nhiên trở nặng như vậy? Đều không xuống giường được, mới vài ngày ta không vào cung, hoàng đế lại gầy hẳn, rốt cuộc là thái y nói thế nào?!”

Phùng hoàng hậu quay đầu liếc Tiết quý phi, lời mang ý chỉ: “Công chúa không biết, mấy ngày trước đây tam hoàng tử bị bệnh, hoàng đế lo lắng, cho nên bệnh tình nặng thêm.”

Đôn Túc trưởng công chúa khẽ nhíu mi nhìn Tiết quý phi: “Tam hoàng tử bị bệnh? Bản cung không biết trước, hiện tại thế nào?”

Sắc mặt Tiết quý phi trắng bệch, cẩn thận trả lời: “Nhọc công chúa nhớ mong, đã ổn rồi.”

Đôn Túc trưởng công chúa gật đầu, thở dài: “Đến cùng là làm sao, trong cung liên tục xảy ra vấn đề, hoàng hậu… sắp đến xuân phân, không bằng thỉnh cao tăng đắc đạo vào cung làm lễ, một là trừ tâm bệnh, hai là cầu phúc cho hoàng thượng hoàng tử, thế nào?”

Hoàng hậu đương nhiên là đồng ý: “Phải, phải.”

Nói một lát, Đôn Túc trưởng công chúa lại nhìn Tiết quý phi, lắc đầu: “Tiết quý phi cũng phải bồi bổ, không biết còn cho rằng ngươi bị bệnh đâu, nay còn mặc một sắc trắng, càng nhìn càng thấy đáng thương.”

Tiết quý phi nghe Đôn Túc trưởng công chúa nói đến mình vội đứng đậy: “Tạ công chúa quan tâm.”

Đôn Túc trưởng công chúa liên tục lắc đầu: “Trong các phi tần, thân phận ngươi quý trọng nhất, hoàng đế cũng sủng ái ngươi nhất, nay hắn ngã bệnh, là lúc cần ngươi hầu hạ bên cạnh, ngươi không vì mình, cũng nên vì hoàng đế, đừng để hoàng thượng chưa lành, ngươi lại bệnh đổ.”

Hôm nay Tiết quý phi nhận hết nhân tình ấm lạnh, vừa nghe lời này, trong lòng lại ấm áp, gương mặt đau khổ, trong mắt dâng lên hơi nước, Tiết quý phi gật đầu: “Vâng.”

Phùng hoàng hậu ghét nhất bộ dáng Tiết quý phi như vậy, cười trào phúng: “Phải a, ai chẳng biết hoàng thượng thích nhất canh hạt sen ngân nhĩ của Tiết quý phi, hoàng thượng còn nói, người khác làm, vị không giống.”

Phùng hoàng hậu cố ý gằn giọng năm chữ “canh hạt sen ngân nhĩ”, Tiết quý phi nghe lời này, thân hình mảnh mai run lên một chút, suýt nữa ngồi không vững. Đôn Túc trưởng công chúa khẽ nhíu mi, khó hiểu nhìn Phùng hoàng hậu, Phùng hoàng hậu uống một ngụm trà, giống như không có việc gì cười: “Đúng, bản cung nghe nói gần đây công chúa lại vừa thu xếp một cọc hôn nhân?”

Đôn Túc trưởng công chúa mỉm cười: “Hoàng hậu cũng nghe nói? Này làm sao tính là hôn nhân, bất quá là bắc cầu kéo dây mà thôi.” Phùng hoàng hậu lại hỏi, “Khi nào vào kinh?”

“Cũng không cần làm cái gì, hai bên nói rõ liền trực tiếp phái người đón vào.” Đôn Túc trưởng công chúa nghĩ nghĩ, “Khi nào vào kinh…. Nói, hình như cũng sắp đến.”

Phùng hoàng hậu cười khinh miệt: “Ta liền không rõ, rõ ràng là một cô nương, có dòng dõi gia thế, có huynh trưởng mẫu thân, làm gì vội vã đi làm thiếp cho người? Rất thấp hèn! Chính mình không tôn trọng bản thân, còn muốn cùng người khác tranh cao thấp, quả thật buồn cười.”

Lúc này Tiết quý phi mới nghe rõ, hai người là đang nói hôn sự của quận cháu An Khang Lĩnh Nam, nàng biết mấy câu sau là Phùng hoàng hậu nói cho nàng nghe, trong lòng đầy chua xót, từ lúc tiến cung đến giờ nàng vẫn được sủng ái, Phùng hoàng hậu làm sao dám nói như vậy? Chỉ là đi sai một bước, lại rơi vào tình cảnh này.

Đôn Túc trưởng công chúa thấy Tiết quý phi như vậy thật không bình thường liền phái nàng đi trước, Tiết quý phi không dám đi ngay, nhìn Phùng hoàng hậu, vốn Phùng hoàng hậu còn muốn chèn ép nàng, lại ngại Đôn Túc trưởng công chúa ở đây, đành từ bỏ.

“Các ngươi đến cùng là làm sao?” Sau khi Tiết quý phi rời đi, Đôn Túc trưởng công chúa cau mày, “Hoàng hậu, theo lý ta không nên xen vào chuyện hậu cung, nhưng tính bối phận ta cũng xem như chị chồng của hoàng hậu, liền nhiều lời một câu…. Tiết quý phi lại thế nào cũng chỉ là một quý phi, làm sao cũng không thể hơn hoàng hậu đi, ngày xưa hoàng thượng sủng ái nàng thế nào không phải hoàng hậu không biết, nay sức khỏe hoàng thượng không tốt, không nhìn đến, hoàng hậu lại cứ như vậy…. Biết là hoàng hậu nương nương muốn chỉ bảo Tiết quý phi, không biết lại cho rằng hoàng hậu thừa dịp hoàng thượng không khỏe mà chèn ép sủng phi, ngươi mang tiếng xấu, chờ hoàng đế khỏe lại, chỉ sợ còn muốn trách cứ ngươi, cần gì phải vậy?”

Nếu là trước kia Phùng hoàng hậu sẽ không dám, bất quá nay được lý, tất nhiên là bừa bãi, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Công chúa yên tâm đi, cho dù hoàng đế có biết cũng sẽ không trách cứ ta, Tiết quý phi đã làm gì, tự nàng biết.”

Đôn Túc trưởng công chúa khó hiểu: “Là ý gì?”

Phùng hoàng hậu cười: “Không có gì, phải rồi… đã lâu công chúa không tiến cung, trưa nay liền ở lại đi, ta để các nàng….”

Đôn Túc trưởng công chúa lắc đầu: “Không được, hai ngày này sức khỏe đại nha đầu nhà ta không tốt, một lát ra cung ta thuận đường đi xem.”

Phùng hoàng hậu nghi hoặc: “Phân nha đầu làm sao?”

Đôn Túc trưởng công chúa cười một lát mới nói: “Lại có mang.”

Phùng hoàng hậu cười: “Đây là chuyện tốt a, tiểu phu thê bọn họ thật rất hòa thuận, Phân nha đầu cũng không chịu thua kém, trước đã sinh mấy tiểu tử, này một thai có lẽ cũng là.”

Đôn Túc trưởng công chúa cười lắc đầy: “Nàng cùng cô gia lại ngóng trông con gái, tùy bọn họ đi.”

Phùng hoàng hậu nói vài câu nịnh hót, lại thu xếp để người đi trong kho cầm hai cây vải sa tanh tốt nhất đưa Đôn Túc trưởng công chúa mang đi, Đôn Túc trưởng công chúa cũng không ngồi lâu, nói một lát liền cáo từ.

“Đều an bài thế nào?” Sau khi ra khỏi Phượng Hoa cung, Đôn Túc trưởng công chúa để nữ quan tâm phúc đỡ tay chậm rãi đi dọc theo Phù Quang trì trong Ngự Hoa viên, hạ giọng, “Tuyệt đối không được kinh động người bên ngoài.”

Nữ quan buông mi: “Công chúa yên tâm.”

Đôn Túc trưởng công chúa cười trào phúng: “Xem bộ dáng vừa nãy của nàng…. Mà thôi, để nàng đắc ý vài ngày đi.”

Nữ quan cười cười: “Công chúa cẩn thận dưới chân… chuyển qua hành lang bên kia, TIết quý phi đang ở trong đình.”

Đôn Túc trưởng công chúa gật đầu: “Nâng ta qua.”

Trong phủ Thái tử, Kỳ Kiêu đón Đôn Túc trưởng công chúa vào trong noãn các, cười: “Trời không tốt, phải là ta đi thỉnh an, không nghĩ nhọc cô đi đi lại lại.”

Đôn Túc trưởng công chúa đem bao tay thêu hình phượng bằng vàng giao cho ma ma, ngồi xuống nhận lấy lò sưởi tay Kỳ Kiêu đưa tới, cười sẳng giọng: “Còn không phải, không biết trong phủ này giấu bảo bối gì, vài lần muốn đến gươi đều cản ta, nói bị bệnh sợ lâu, nay thì thế nào? Cần nhờ vả liền mời ta đến đây.”

Giang Đức Thanh nghe vậy sắc mặt cứng đờ, thiếu chút chịu không được, bảo bối? Còn không phải bảo bối sao, chỉ là hai ngày trước bảo bối trở về Lĩnh Nam, lúc này chủ tử nhà mình mới dám để cho Đôn Túc trưởng công chúa lại đây.

Ý cười trên mặt Kỳ Kiêu chưa hề thay đổi: “Cô lại nói đùa, vài ngày trước thật sự là nhiễm phong hàn, không dám để cô lại đây.”

Đôn Túc trưởng công chúa lại trêu hắn hai câu, quay đầu nhìn nữ quan theo hầu: “Ta có lời muốn nói với Thái tử, các ngươi lui ra ngoài, không được để người khác tiến vào.”

Mọi người trong phòng lần lượt lui ra, Đôn Túc trưởng công chúa nhập một ngụm trà, hạ giọng: “Ta hai năm rõ mườin nói lại lời của ngươi với Tiết quý phi…. Nàng nghe vào bao nhiêu, ta cũng không biết.”

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Không sao, cô nói hết là được, còn lại ta khắc có an bài.”

Đôn Túc trưởng công chúa nhíu mày, trầm giọng: “Rốt cuộc là làm sao? Tiết quý phi không phải người lỗ mãng như vậy a, tuy nàng có chút không an phận, thích tranh cao thấp với Phùng hoàng hậu, nhưng chưa bao giờ làm chuyện quá đáng, lúc này còn muốn dùng khổ nhục kế, nàng thật cho là hoàng đế bệnh ngu rồi?”

Kỳ Kiêu cười: “Có chuyện ta quên nói cho cô…. Là ta mượn tiếng gió của người khác truyền cho Tiết quý phi, hoàng thượng bị lao.”

Đôn Túc trưởng công chúa sửng sốt, lại lập tức hiểu ra, im lặng một hồi: “Ta nói đuâ… nàng làm sao lại vội vã muốn mạng Kỳ Hoa như vậy, nàng là sợ hoàng đế vặn ngã ngươi, sau đó truyền ngôi cho Kỳ Hoa, nếu Kỳ Hoa kế vị… kia mẹ con các nàng chết chắc.”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Ta nói nàng vội vã, nàng cũng gấp gáp nghĩ biện pháp, tùy tiện ra tay, lập tức bị hoàng đế nhìn thấu. May mắn nàng còn có vài phần dũng khí thủ đoạn, cho dù bị hoàng đế nghi hoặc, Phùng hoàng hậu ép hỏi thế nào, nàng cũng đều cắn chết không biết gì cả, càng triệt để đem Kỳ Kỳ kéo đi ra, nhưng có thể thế nào…. Hoàng đế không tin nàng. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, chính mình đã triệt để đắc tội phe phái Phùng hoàng hậu, chờ ngày sau Kỳ Hoa kế vị, hai người bọn họ càng không thể sống.”

“Phi!” Đôn Túc trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, “Kỳ Hoa kế vị cái gì! Đừng chọc ta cười chết, hoàng đế thật là không còn ai để dùng mới khiến nàng cầm lại quyền chưởng quản lục cung, chưa thấy ai tầm mắt thấp như vậy, chỉ là chuyện nhỏ nàng đã vênh váo thành như vậy…. Ngươi không nhìn thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Phùng hoàng hậu, thứ như vậy còn vọng tưởng làm mẫu nghi thiên hạ, còn tưởng làm thái hậu, đừng có nằm mơ….”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Mặc nàng nằm mơ đi, mặc kệ là vì cái gì, Tiết quý phi đã làm ra chuyện hạ độc, hoàng đế nghi ngờ, tất nhiên sẽ không lại để ý tới nàng. Hiện giờ hắn là vì mặt mũi mới đè nén chuyện này xuống, nhưng vẫn bày kế cho đám người trong Nội các bắt đầu các phương hướng chèn ép Tiết gia, mấy tháng tiếp theo, trong triều sẽ càng ngày càng ít người Tiết gia, Tiết quý phi… sẽ nghĩ rõ.”

Đôn Túc trưởng công chúa cười gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần nàng không phải ngu ngốc, liền sẽ hiểu, giúp ngươi mới là hành động sáng suốt, ít nhất… ngươi có thể giữ mạng hai mẹ con nàng.” Đôn Túc trưởng công chúa lắc đầu cười: “Không nghĩ đến ngươi còn có thể không diệt mẹ con các nàng.”

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Không có gì gọi là không thể dung tha, năm đó lúc xảy ra chuyện Tiết quý phi vẫn là khuê nữ, nàng không liên lụy đến, ta cũng không giận chó đánh mèo lên nàng. Mười mấy năm nay nàng còn đấu với Kỳ Hoa, Phùng hoàng hậu, lại không dám đánh chủ ý ta… là thật không dám hay chờ ta cùng Kỳ Hoa cá chết lưới rách cũng vậy, đến cùng là không có làm gì. Nếu về sau nàng an phận thủ thường, ta cũng không để ý tha mạng hai người bọn họ.”

“Bất quá….” Kỳ Kiêu chợt dừng lại, “Cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Đôn Túc trưởng công chúa thở dài: “Thiên hạ thương sinh a…. Thôi, không nói chuyện này, ta đi trước, lúc nãy ra ngoài nói với dượng ngươi là ta đi xem biểu tỷ ngươi, đã trì hoãn mấy canh giờ rồi.”

Kỳ Kiêu cười: “Ta không tiện đến, cô thay ta xem biểu tỷ đi, Giang Đức Thanh….”

Giang Đức Thanh vội lên tiếng, Kỳ Kiêu nói: “Mở phòng kho, lấy một hộp tổ yến vàng, hai bình cao linh quy, hai đôi ngọc như ý trắng, lại lấy mười hai thất tơ lụa tứ quý các màu, dặn thôn trang phía nam một tiếng, mỗi mấy ngày liền đưa một con gà ác sang cho biểu tỷ, tuyệt đối không được chậm trễ.”

Đôn Túc trưởng công chúa cười thành tiếng: “Ai u…. Nàng làm sao có phúc khí, khiến ngươi nhớ thương như vậy.”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Ta chỉ có một biểu tỷ, giống như tỷ tỷ ruột của ta vậy, làm sao có thể không lo lắng.”

Đôn Túc trưởng công chúa vừa lòng cực, nếu ngày sau Kỳ Kiêu có thể thuận lợi kế vị, không chỉ báo được thù ngày xưa, Kỳ Kiêu biết nhớ ơn, vậy mệnh con cái của nàng cũng sẽ tốt.

Đôn Túc trưởng công chúa mặc áo khoác: “Được rồi, ta đi, nếu Tiết quý phi có tin ta lập tức nói cho ngươi.”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Làm phiền cô.”

Đưa Đôn Túc trưởng công chúa rời đi, Giang Đức Thanh nhịn không được hỏi: “Điện hạ… chẳng lẽ ngay từ đầu khi ngài cố ý bảo Liễu viện phán lộ tin cho Tiết quý phi, đã tính đến chuyện về sau muốn dùng nàng?”

Kỳ Kiêu cười không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.