Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 104: Chương 104




Sau khi tiễn bước tất cả hoàng thân, Phùng hoàng hậu gọi Kỳ Hoa lại, thu thập một lát mới vẫy lui cung nhân, kéo nhi tử ngồi xuống, thở dài: “Ngươi thấy chưa, phụ hoàng ngươi vừa mới đổ, sau lưng Kỳ Kiêu liền nổi bật, những người này… hầu hết đều là đứng ngoài xem, ngày thường còn hay dệt hoa trên gấm, chờ đến lúc cần đưa than lúc tuyết rơi, chẳng có ai.”

Một bữa này Kỳ Hoa ăn như nhai sắp, nghe vậy liền tức giận: “Lúc trước Kỳ Kiêu dám thả chạy Lĩnh Nam Vương, đây là chuyện nghiêm trọng thế nào? Cô chỉ mới trách đánh hắn mấy cái, một đám tôn thất kia liền như bị người đào mộ tổ tiên vậy kéo bè kéo cánh vào cung cầu tình. Nay thì sao? Lão tam cùng mẫu thân hắn giả vờ giả vịt hãm hại chúng ta, đem chúng ta khi nhục như vậy, sao không có ai đến chủ trì công đạo?! Cái gì gọi là bàng quan, rõ ràng là gió chiều nào theo chiều ấy! Mẫu hậu, Kỳ Kiêu âm ngoan kia có cái gì tốt? Vì sao một đám người lại xu nịnh hắn?!”

Phùng hoàng hậu ảm đạm thở dài: “Ngươi cho rằng bọn họ là vì Kỳ Kiêu? Đừng ngốc, thứ bọn họ xem trọng, là thân phận hắn, huyết mạch hắn.”

Tuy không cam lòng, nhưng Phùng hoàng hậu cũng rõ ràng, cắn răng gằn giọng: “Mấy năm nay phụ hoàng ngươi đối xử với bọn họ như thế nào? Còn chưa đủ khoan hậu sao?! Một đám lão già lại nhớ mãi không quên Vũ đế, còn có đám tiện nhân kia, suốt ngày thầm so sánh ta với Hiếu Hiền hoàng hậu, các nàng, các nàng….”

Kỳ Hoa khó chịu lắc đầu: “Được rồi, mẫu hậu đừng để ý chuyện đó.”

Phùng hoàng hậu hít sâu một hơi, lắc đầu không nghĩ, kéo tay Kỳ Hoa thân thiết hỏi: “Hôm nay ngươi có ra cung gặp ông ngoại hay không? Hắn nói thế nào?”

Sắc mặt Kỳ Hoa cứng ngắc, một lúc lâu không nói, Phùng hoàng hậu sốt ruộ: “Hắn nói cái gì? Ngươi nói a!”

Kỳ Hoa nghiến chặt răng: “Ngoại tổ phụ nói… mẫu hậu chuyên tâm phụng dưỡng hoàng thượng, nếu có thể cứu thì tốt, nếu… nếu không….”

Phùng hoàng hậu càng nghe càng lo, siết chặt tay Kỳ Hoa: “Nếu không thì làm sao?!”

Kỳ Hoa phẫn uất: “Nếu thật sự không cứu, liền tận tâm an bài hậu sự cho phụ hoàng, sau đó… ngoan ngoãn lo đại điển đăng cơ cho Thái tử!”

Sắc mặt Phùng hoàng hậu nháy mắt trắng bệch, sửng sốt một lúc sau, lạnh giọng quát: “Ngươi nói bừa cái gì?! Để Kỳ Kiêu kế vị? Vậy còn ngươi? Còn ta thì sao? Chờ hắn kế vị, chúng ta còn mạng sao?!”

Kỳ Hoa cũng không chấp nhận được chuyện này, hung hăng đấm lên kháng: “Ta cũng nói như vậy a! Chuyện trước kia thế nào không phải Kỳ Kiêu không biết, chờ hắn kế vị, trước không nói hắn có báo thù việc tiền triều hay không, chỉ riêng chuyện mấy năm nay đã đủ để hắn giết ta vài lần! Không ngăn cản thì nôi, còn muốn chúng ta giúp hắn, không phải là tự chui đầu vào rọ sao?!”

Phùng hoàng hậu nghĩ không rõ, trầm ngâm một lát vội đem cung nhân theo Kỳ Hoa ra cung hôm nay gọi đến: “Lão thái gia nói thế nào, ngươi thuật lại cho bản cung nghe, sai một chữ, bản cung lột da ngươi!”

Cung nhân sợ hãi quỳ xuống, cật lực nhớ lại, lắp bắp: “Thái gia nói…. Phải, thái gia nói, khiến nương nương chuyên tâm chăm sóc hoàng thượng, thái gia cũng ở ngoài tìm lang trung đáng tin, làm thế nào cũng phải cứu được hoàng thượng….”

Phùng hoàng hậu vừa nghe liền không kiên nhẫn, lang trung ngoài dân gian? Thiên hạ lớn như vậy, làm sao biết lang trung bên ngoài tốt hơn thái y trong cung? Nhìn hoàng đế là biết bệnh chữa không xong, làm sao cứu? Hoàng hậu khó chịu khoát tay: “Nói tiếp theo, nếu không cứu được thì sao? Thái gia nói thế nào?”

Sắc mặt cung nhân có chút quái dị, do dự một lúc: “Thái gia nói… nếu không cứu được… vậy nương nương phải làm ra vẻ rộng lượng, tuyệt đối không thể khiến người ta cảm giác nương nương muốn để nhị hoàng tử kế vị, chờ… chờ hạ huyệt xong xuôi, nên làm gì liền làm cái đó, lo liệu cho tốt, nhất định phải cẩn thận, không được để người bắt ra sai lầm.”

Phùng hoàng hậu im lặng: “Phụ thân… hắn làm sao….”

Cung nhân kiên trì tiếp tục nói: “Lão thái gia nói… Phùng gia bây giờ… đã sớm không còn khả năng đối chọi với Thái tử điện hạ, nay vô lực hồi thiên, so với làm cá chết lưới rách, chi bằng thu tay lại, giống như Tiết gia vậy, thành thật ngồi yên, trên danh phận nương nương là đích mẫu của Thái tử, lại chưa từng làm việc gì quá đáng, cho dù Thái tử muốn làm gì, mới đăng cơ cũng chưa thể xuống tay, nhiều lắm là triệt để đẩy Phùng gia ra khỏi triều, lại phế bỏ thực quyền của nhị hoàng tử, để nương nương làm thái hậu hữu danh vô thực, như vậy, tuy là sa cơ, nhưng tốt xấu còn có thể bảo toàn tính mạng.”

Thanh âm cung nhân càng ngày càng nhỏ: “Chỉ cần nương nương tỏ vẻ rộng lượng, lo liệu chu đáo lễ kế vị, không làm cản trở gì, mọi người thấy nương nương khoan dung, Thái tử liền không dễ động thủ.”

Phùng hoàng hậu đột nhiên nổi giận: “Này là cái gì?! Ai nói Phùng gia ta không còn khả năng đối chọi với Kỳ Kiêu?! Cho dù phụ thân cùng đại ca mất thực quyền, nhưng bản cung còn ở! Chỉ cần hoàng thượng còn chưa băng hà, bản cung là danh chính ngôn thuận hoàng hậu! Bản cung muốn làm cái gì, chẳng lẽ còn làm không được?! Thứ không cha không mẹ kia là cái gì? Ha ha… đừng làm bản cung khinh thường, bất quá là có Đôn Túc kia làm chỗ dựa, trong tôn thất còn mấy lão bất tử nhớ thương Vũ đế, làm được gì? Hắn có thể điều binh hay hạ chỉ?! Ai thắng ai thua còn chưa biết, phụ thân làm gì nản lòng như vậy?!

Cung nhân thầm kêu khổ, nhịn không được nói: “Nương nương, chỉ theo nô tài biết, thế lực của Thái tử điện hạ không chỉ như vậy, mấy năm nay Thái tử xếp không ít người vào tam tỉnh lục bộ, chỉ ngoài mặt đã không ít, nói chi đến ngầm. Mà hai năm này hoàng thượng liên tiếp chèn ép chúng ta, rất nhiều chuyện đã không phải chúng ta nói là được, còn có… lúc hoàng thượng hôn mê, hắn vừa trách phạt nhị hoàng tử tam hoàng tử xong, lại còn đề bạt tứ hoàng tử, nay người trong kinh đều hoang mang, mỗi người đều cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, sợ bị người nghĩ thành đứng sai đội, lúc này… sợ là ngay cả những người thâm giao đều sẽ không giúp chúng ta!”

Phùng hoàng hậu giống như nghe được chuyện chê cười gì, thất thanh cười hai tiếng: “Thì sao? Bản cung phải nhận mệnh? Vui tươi hớn hở nâng Kỳ Kiêu đi lên ngai vàng? Ha ha…. Từ đây Phùng gia mai danh ẩn tích, bản cung từ nay trở thành Thái hậu hữu danh vô thực, phải nhìn sắc mặt hắn mà sống, Hoa nhi của bản cung… có lẽ sẽ được phong thân vương đi, sau đó cứ như vây 5nhìn hắn bị đưa đến một chỗ đất phong xa xôi cằn cỗi nào đó, ha ha, ha ha…..”

Cung nhân không ngừng dập đầu: “Nương nương tha thôi, đây đều là lời cũa lão thái gia, nô tài không dám nhiều lời một câu a.”

Phùng hoàng hậu không ngừng cười to, một lúc lâu sau mới trầm mặt khoát tay: “Đi thôi…. Ngậm chặt miệng ngươi lại.”

Cung nhân đổ mồ hôi lạnh, khom người lui xuống.

Phùng hoàng hậu quay đầu nhìn Kỳ Hoa sắc mặt tái nhợt, buông mi hạ giọng: “Con ngoan, ông ngoại ngươi già hồ đồ, lời hắn nói, ngươi không cần để ý đến….”

Kỳ Hoa lo sợ không yên, nhỏ giọng: “Mẫu hậu… muốn làm thế nào?”

Khóe miệng Phùng hoàng hậu giật ra một nụ cười lạnh, mộc lúc sau mới nói: “Đừng nghe mấy lời làm hỏng sĩ khí của những người đó, chỉ cần một ngày hoàng thượng còn ở, chỉ cần một ngày tân đế còn chưa lên ngôi, hưu chết vào tay ai còn phải chờ xem. Ngươi yên tâm… so với ngươi mẫu thân lại càng sợ ngày phải sống dưới tay Kỳ Kiêu, mẫu thân… nhất định sẽ không để hắn kế vị!”

Nửa đêm, trong phủ Thái tử, hai người lười nhác ngồi cùng một chỗ ăn khuya, Kỳ Kiêu đưa sữa chung của mình cho Bách Nhận, cười sủng nịch: “Phòng bếp còn nhớ rõ sở thích của ngươi, đặc biệt thả thêm trái cây bên trong đâu.”

Bách Nhận cười cười nhận lấy vui vẻ ăn, Kỳ Kiêu cũng không đói, chỉ là ngồi cùng Bách Nhận, ăn một ít liền buông đũa, dừng một lúc lâu mới thấp giọng: “Tháng trước lúc để người đi Lĩnh Nam truyền tin, không phải ta đã nói sao, không cần vội vã trở về như vậy.”

Bách Nhận chớp chớp mắt: “Không phải là ta nhớ ngươi nha.”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Ta tin, chỉ là, sợ rằng còn có lý do khác, nay Lĩnh Nam Vương cũng có không ít thám tử ở kinh thành đi.”

Bách Nhận im lặng buông đũa, lấy khăn lau miệng, thấp giọng: “Điện hạ… ngươi cũng không thể để ta làm người mù.”

Kỳ Kiêu vừa nói ra lời đã hối hận, thấy sắc mặt Bách Nhận không tốt như lúc nãy vội cười: “Ta nói lỡ…. Bách Nhận, trong lòng ngươi hiểu rõ không phải là ta trách cứ ngươi để thám tử trong kinh thành, ta chỉ không muốn….”

“Không muốn ta bị kéo vào vũng nước đục này, đúng không?” Bách Nhận đánh gãy lời Kỳ Kiêu, chăm chú nhìn thẳng hắn, “Nhưng ta đã đến đây, Thái tử muốn trị tội bổn vương?”

Kỳ Kiêu bật cười, kéo người ôm chặt, cúi đầu hôn tóc hắn, ôn nhu dỗ: “Thôi được rồi, ta chỉ hỏi một câu, ngươi liền nghiêm túc nóng nảy, là ta nói sai, cầu Vương gia khoan dung.”

Bách Nhận vẫn còn giận, quay đầu, lạnh giọng: “Không dám.”

“Cái gì không dám, mặc kệ là Thái tử hay sau này là hoàng đế, ta đều phải xem sắc mặt của ngươi mà làm việc nha.” So với gia yến lúc nãy hoàn toàn là hai người, Kỳ Kiêu vừa ôn nhu lại săn sóc, tiếp tục dỗ dành, “Nếu ngươi còn không hết giận, vậy trực tiếp đặt hai người ở bên cạnh ta, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm ta, ta tuyệt đối không dám ý kiến nửa lời, thế nào?”

Thấy sắc mặt Bách Nhận không trầm như vậy, Kỳ Kiêu cười tiếp tục: “Nếu còn không yên tâm, về sau ngươi lại đừng rời đi, ngày ngày đêm đêm chỉ nhìn chặt ta, khiến ta muốn làm cái gì cũng không thoát khỏi tầm mắt ngươi, được không?”

Bách Nhận nhịn không được, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói chuyện nghiêm túc….”

“Này không phải chuyện nghiêm túc sao.” Từ sau trường đại loạn kia, tính tình Kỳ Kiêu với Bách Nhận không phải chỉ tốt một hai phần, hắn không lại nghiêm mặt với Bách Nhận, chỉ cần mặt Bách Nhận vừa lạnh đi, Kỳ Kiêu liền mềm mỏng xuống. Thấy hắn không muốn tiếp tục chuyện này, Kỳ Kiêu cũng không nói, dù sao thế cục trong kinh hiện giờ còn chưa thế nào, Bách Nhận có ở nơi này cũng không sao, Kỳ Kiêu cười thành tiếng, “Thái phi khỏe sao?”

Bách Nhận gật đầu, nhỏ giọng: “Mấy tấm tranh chữ tiền triều kia, Thái phi rất thích, khen không ngừng, còn nói ngươi có tâm, dặn ta trở về cảm tạ ngươi.”

Kỳ Kiêu khẽ nhíu mi, đột nhiên cười: “Ngươi cứ trở về như vậy… Thái phi không hỏi ngươi chuyện gì xảy ra sao?”

Bách Nhận ngạc nhiên, mím môi: “Mẫu thân nàng… tuy rằng tính tình hiền hậu, nhưng trong lòng đều rõ ràng thấy đáo cả, ta đoán… nàng đã biết cái gì.”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Thái phi nói với ngươi cái gì? Gọi ngươi đón dâu?”

Bách Nhận lắc đầu: “Phụ vương mới đi hơn nửa năm, cưới gả cái gì, mẫu thân đương nhiên sẽ không nói với ta như vậy, nhưng… nhưng mà ta cứ có cảm giác là mẫu phi đã biết cái gì, ngay cả chuyện lúc trước ta….” Bách Nhận lập tức ngậm miệng, có điểm xấu hổ, Kỳ Kiêu lạnh lạnh tiếp: “Lúc ngươi còn cùng Sầm Triều Ca một chỗ.”

Bách Nhận nghe liền chột dạ, ngượng ngùng cười cười: “Khi đó… ta cũng hoảng hốt cảm giác mẫu thân nhận ra, cho dù lúc đó mẫu thân chưa nói cái gì, nhưng mà ta biết, nàng đã ngầm lo lắng.”

Kỳ Kiêu lặng yên một lúc, thấp giọng: “Chỉ mong ngày sau Thái phi sẽ nghĩ thông suốt.”

Bách Nhận thoáng thất thần, Kỳ Kiêu đột nhiên hỏi: “Nếu ngày sau Thái phi cật lực ngăn trở chuyện của chúng ta, ngươi làm thế nào?”

Bách Nhận không nghĩ liền nói: “Ta đương nhiên sẽ không rời khỏi ngươi.”

Trên mặt Kỳ Kiêu không biểu tình, trong lòng đã vui đến xuân về hoa nở, Bách Nhận xấu hổ, do dự một lúc mới nói: “Nếu thật ngày đó đến, ta sẽ cẩn thận nói rõ cho mẫu phi nghe, từ việc ngươi tận tâm tận lực chọn nhà chồng cho Nhu Gia, đến việc ở Nam Cương ngày đó, vì ta mà trái lệnh hoàng đế thả chúng ta rời đi, từng chuyện từng chuyện nói cho nàng.”

Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kỳ Kiêu, mắt to sáng ngời: “Cuối cùng, ta sẽ quỳ xuống, nghiêm túc cầu nàng, cầu nàng… đừng để ta giống như phụ hoàng vậy, cưới một nữ hài tử tốt, lại cô phụ nàng một đời.”

Khóe mắt Bách Nhận đỏ lên: “Nửa năm trước ta sống thế nào, mẫu phi cũng tận mắt thấy rõ, nàng… nàng sẽ không nhẫn tâm khiến ta qua một đời như vậy.”

Trái tim Kỳ Kiêu bị dùng lực siết chặt, cúi đầu ôn nhu hôn môi Bách Nhận, hít sâu một hơi: “Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ không để ngươi một mình, ngươi quỳ ta cũng quỳ, ngươi cầu ta cũng cầu, Thái phi là người hiểu lý lẽ, sẽ không nhẫn tâm.”

Bách Nhận gật gật đầu, lại giống như đứa nhỏ bị ủy khuất cọ cọ má Kỳ Kiêu, thấp giọng oán giận: “Đột nhiên nói cái này làm gì.”

Kỳ Kiêu cười dỗ: “Không nói…. Được rồi, bảo bối, ăn no chưa? Xong thì ngủ thôi, trách ta rất ẩu tả, không để ngươi được yên tĩnh nghỉ ngơi.” Mặt Bách Nhận đỏ lên, bỗng nhiên hỏi: “Còn có… này rốt cuộc là thế nào? Hoàng đế… còn tỉnh lại không?”

Trong mắt Kỳ Kiêu lóe qua một tia ngoan lệ: “Tất nhiên là sẽ tỉnh, bất quá, trước lúc đó… ta phải đem toàn bộ một đám cản đường, vội vàng chạy tìm chết giải quyết cho xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.