Tuy đã là đêm khuya, nhưng nay thân phận Kì Kiêu đặc thù, lão thần canh giữ Thái Miếu không dám ngăn cản, hành lễ xong vội mang Kì Kiêu đi vào trong, khi đến đại môn chính điện, người của Kì Kiêu đều đứng bên ngoài, chỉ có một nam tử cao gầy đội mũ trùm màu đen theo sát bên Kì Kiêu một tấc không rời, lão thần do dự, Kì Kiêu nhẹ giọng: “Không sao, không có việc gì, ngươi chỉ cần đưa đến đây là được.”
Lão thần vội cúi đầu, thắp sáng hai mươi mấy trản đèn cung đình liền lui ra.
Kì Kiêu thay Bách Nhận tháo mũ trùm, cười ôn nhu: “Để mẫu hậu nhìn ngươi.”
Không biết làm sao, Bách Nhận nghe lời này, trái tim như bị vặn thắt, nước mắt nháy mắt tràn mi, Kì Kiêu sủng nịch thay hắn lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ: “Đừng khóc, đến…. quỳ lạy mẫu hậu.”
Đây là lần đầu tiên Bách Nhận đến Thái Miếu, nhìn bài vị của Hiếu Hiền Hoàng hậu, trong lòng không ngừng kho chịu, hắn hít sâu một hơi, cùng Kì Kiêu quỳ xuống, cung kính làm lễ tam quỳ cửu khấu.
Kì Kiêu lẳng lặng nhìn bài vị mẫu thân, một lúc lâu nhẹ giọng: “Lúc nãy ta nhìn bộ dáng Phùng hoàng hậu, trong lòng liền nghi hoặc…. Ngươi nói, lúc ấy, mẫu hậu ta so với Phùng hoàng hậu còn trẻ hai mươi tuổi, gặp loại sự tình này, nàng sẽ làm thế nào đây?”
Kì Kiêu cười trào phúng: “Tất nhiên sẽ không như Phùng thị kia….”
Bách Nhận mím môi, nhẹ giọng: “Dù chưa may mắn được thấy phong tư năm đó của Hiếu Hiền Hoàng hậu, nhưng chỉ dựa theo lời kể của lão thần…. Hiếu Hiền Hoàng hậu có lẽ là yên lặng, cực có tôn nghiêm mà lên đường.”
Bách Nhận nhìn Kì Kiêu, trầm giọng; “Chỉ nhìn những người nay còn bên cạnh điện hạ, liền biết ngày đó Hiếu Hiền Hoàng hậu không có chật vật ra đi…. Đầu tiên là phó thác điện hạ cho Đôn Túc trưởng công chúa, sau lại đem toàn bộ lão nhân đáng tin an bài đến bên cạnh điện hạ, sau…”
Bách Nhận quay đầu đi lau nước mắt, nức nở: “Có lẽ là ôm điện hạ đi, hôn lên trán… Sau đó mỉm cười lên đường, theo Vũ đế.”
Kì Kiêu bật cười, nâng tay lau nước mắt cho hắn, mất tiếng nói: “Làm sao hôm nay nhiều nước mắt như vậy, đừng khóc…. Cẩn thận ngày mai mắt đau.”
Bách Nhận lắc đầu, nước mắt rơi vào lòng bàn tay Kì Kiêu, hắn hít sâu một hơi, nghẹn ngào: “Nước mắt này… đều là của điện hạ, hai mươi năm nay… đều là của điện hạ….”
Hai mắt Kì Kiêu đỏ bừng, nhắm chặt mắt, hôn lên trán Bách Nhận, khàn giọng dỗ: “Đừng khóc….”
Bách Nhận không ngừng gật đầu, nước mắt lại không dừng được, Kì Kiêu giống như dỗ trẻ con, nhẹ vỗ lưng hắn, Kì Kiêu quay đầu nhìn bài vị Hiếu Hiền Hoàng hậu, mẫu hậu trên trời có linh đều thấy đúng không?
Chính mình quanh co lòng vòng, quay cuồng vất vả đến ngày hôm nay, trừ quyền lợi trong tay, cũng chỉ có người này là thật sự thuộc về mình.
Kì Kiêu hít sâu một hơi, một lúc sau nhẹ giọng: “Bách Nhận, có vài lời mấy ngày trước ta vẫn muốn nói, lại sợ ngươi không nghe nên vẫn thôi, hiện giờ lại không thể không nói….”
Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kì Kiêu, Kì Kiêu cười sủng nịch, chậm rãi nói: “Tên rời cung không thể quay đầu, Phùng hoàng hậu vừa chết, chuyện tiếp theo liền không khống chế được, ta tự nhận đã làm đầy đủ chuẩn bị, nhưng…. Mọi việc đều có vạn nhất, ta không thể đem tính mạng của ngươi đánh cược ở nơi này, ngươi….”
Bách Nhận kinh ngạc nhìn Kì Kiêu, giọng khàn khàn: “Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?”
Trái tim Kì Kiêu bị siết lại, không chờ hắn nói Bách Nhận đã tiếp tục: “Ngươi không phải Vũ đế, ta cũng không phải Hiếu Hiền Hoàng hậu…. Ngươi sẽ không chết trận, ta cũng sẽ không sinh tuẫn.”
“Câm miệng!” Mắt Kì Kiêu rưng rưng, lớn tiếng mắng, “Không cho nói như vậy! Câm miệng!”
Nếu là người khác đã sớm sợ hãi, Bách Nhận lại không để ý, vẫn chăm chú nhìn Kì Kiêu, gằn từng chữ: “Ta sẽ không đi, ta muốn ở lại nơi này cùng ngươi! Nhìn ngươi! Ta muốn nhìn ngươi giết chết kẻ thù, ta muốn nhìn ngươi đoạt lại thứ thuộc về chính ngươi, ta còn muốn nhìn ngươi… quân lâm thiên hạ, nhập chủ tứ hải!”
Bách Nhận nhìn vào mắt Kì Kiêu: “Ta muốn là người đầu tiên hướng ngươi cúi đầu xưng thần, hô to vạn tuế, ta muốn tận mắt chứng kiến ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế, ta muốn chính mình nhìn những kẻ năm đó bức tử Hiếu Hiền Hoàng hậu, từng người thống khổ chết thảm.”
Bách Nhận thở dài: “Sao đó… ta muốn chính miệng nói với con dân Lĩnh Nam ta, về sau các ngươi có thể an tâm trồng trọt, yên tâm canh cửu, bởi vì nay người ngồi trên ngai vàng ở hoàng thành kia… vương của các ngươi có công phò tá hắn! Hắn sẽ không ban vàng thương bạc, cũng sẽ không bức các ngươi nộp lương, chỉ cần một ngày còn hắn, Nam Cương ta sẽ không có chiến sự, từ đây thiên hạ thái bình!”
Kì Kiêu siết chặt nắm tay, nghiến răng: “Ngươi… ngươi sẽ không sợ ta….”
“Sợ cái gì?!” Nước mắt Bách Nhận lăn dài, “Mẫu hậu trên cao! Nói cho Thái tử, năm đó, ngài sợ sao?!”
Nước mắt Kì Kiêu cuối cùng không cầm giữ được, uốn lượn theo gò má rơi xuống, hai mắt Bách Nhận đẫm lệ, nức nở: “Năm trước khi chạy khỏi Nam Cương, ta đã thề…. Loại chuyện để ngươi một mình chịu đựng như vậy, chỉ một lần duy nhất! Về sau… mặc kệ là thời điểm nào ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi sống, ta sống…. Ngươi chết… ta liền liều mạng cùng bọn họ đồng quy vu tận! Sau đó lại đi tìm ngươi….”
Bách Nhận như đứa nhỏ bị ủy khuất, khóc khàn cả giọng: “Từ đây về sau, không chết không xa rời…. Thái tử, lời nói của mình, ngươi quên rồi sao….”
Kì Kiêu siết chặt Bách Nhận vào lòng, nghẹn ngào lắc đầu: “Không quên, ta không quên….”
Bách Nhận khóc không ngừng, một lúc lâu sau mới nói: “Hơn nữa… hiện tại nói gì cũng đã chậm….”
Kì Kiêu ngẩn ra, trong lòng đã hiểu bảy tám phần, siết chặt bả vai Bách Nhận lạnh giọng: “Ngươi đưa tin gì về Lĩnh Nam?!”
Bách Nhận không e ngại đón nhận lửa giận của Kì Kiêu, lẫm liệt nói: “Mười bảy ngày trước ta đã đem toàn bộ địa hình của hoàng thành đưa cho võ tướng, nay… năm vạn đại quân Lĩnh Nam đã tập kết hoàn tất, toàn bộ đặt ở Nam Cương…. Nếu hoàng đế không sợ khai chiến, Lĩnh Nam ta cũng không sợ!”
Kì Kiêu phát giận: “Ngươi!”
“Thái tử, ta lặp lại, ta không phải Hiếu Hiền Hoàng hậu, ta là Lĩnh Nam Vương.” Huyết mạch chân chính của bộ tộc Đông Lăng truyền thừa từ bao đời nay chậm rãi sôi trào, khí khái mà ngạo nghễ, “Nam nhân của ta muốn soán vị, bổn vương lấy mệnh giúp đỡ, tuyệt không hối hận!”
Kì Kiêu nhất thời hận không thể bóp chết Bách Nhận, lại vừa hận không thể đem người này dung nhập vào máu thịt, nghiến răng: “Ngươi không nghĩ đến Thái phi?! Năm đó thả ngươi đi, không phải là vì khiến ngươi không giống ta như vậy, thành kẻ mồ côi! Hiện tại ngươi lại….”
“Trước đó ta đã nói với Thái phi!” Bách Nhận cao giọng nghẹn ngào, “Trước khi phát lệnh ta đã khiến cho Thuận Tử đưa Thái phi cùng người già yếu trẻ con đưa đi năm trăm dặm về phía nam, nhưng Thái phi không đi! Thuận Tử nói cho ta…. Thái phi nói, nàng một đời hồ đồ, một đời yếu đuối, chưa từng vì ta làm qua chuyện gì, cũng chưa từng vì ta mà tranh đoạt cái gì, ngay cả vương vị cùng tính mạng này… cũng là ta tranh đoạt, là ngươi giúp đỡ…. Nay ngươi gặp nạn, ta nên báo đáp, còn nàng… nàng nguyện ý ở Lĩnh Hòa chờ tin vui của ta.”
Bách Nhận lau nước mắt gằn giọng: “Ngay cả mẫu phi ta đều có thể yên tâm, vì sao ngươi không thể?!”
Mười vạn phòng tuyến trong lòng Kì Kiêu lần lượt bị Bách Nhận đánh tan, rốt cuộc triệt để chịu thua, hít sâu một hơi, thở dài: “Ta có thể.”
Bách Nhận nhào vào lòng Kì Kiêu, gào khóc.
Trong điện Thái Miếu, trên bồ đoàn, lần đầu tiên hai người thành thật với nhau như vậy, hận không thể giao cả trái tim nói rõ tấm lòng trao cho đối phương, Kì Kiêu không ngừng hôn những ngọi nước mắt của Bách Nhận, hạ giọng: “Ta đều tính toán rồi…. Chờ sau khi đăng cơ sẽ cùng ngươi ký hiệp ước ngàn đời, chỉ cần Đại Tương còn, trọn đời không được đem binh đánh Nam Cương, làm báo đáp… Lĩnh Nam vương phải vĩnh viễn ở lại hoàng thành, lấy làm yên ổn dân tâm, được không?”
Kì Kiêu sủng nịch hôn trán Bách Nhận: “Ta sẽ tìm con thừa tự cho chúng ta, tương lai lại làm thông gia, khiến cho huyết mạch bộ tộc Đông Lăng vĩnh viễn hòa hợp với hoàng tộc, vĩnh viễn không tách rời…. Vương phủ Lĩnh Nam trong kinh ta đã cho người tu sửa, chờ trang hoàng xong ta liền hạ chỉ đón Thái phi vào kinh, khiến cho mẫu tử các ngươi đoàn tụ.”
Bách Nhận hồng mắt không ngừng gật đầu, Kì Kiêu nhẹ giọng: “Sau đó… ta còn muốn ở trong cung vì ngươi xây một cung điện, phải tráng lệ hơn Thừa Càn cung, xa hoa hơn Phượng Hoa cung, khiến ngươi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.”
Nghe tính toán của Kì Kiêu, trong lòng Bách Nhận chua xót vô cùng, hắn chưa bao giờ biết… Kì Kiêu đã thay hắn nghĩ cả những chuyện này.
“Điện hạ….” Phúc tử ở ngoài điện dập đầu, run rẩy, “Điện hạ tha tội, nô tài cả gan tiến vào là vì… trong cung xảy ra chuyện, Tông lệnh Tông Nhân phủ cùng vài vị lão Vương gia đều vội vàng muốn tìm điện hạ.”
Kì Kiêu thay Bách Nhận đội mũ trùm, ôn nhu trên mặt dần nhạt đi, lạnh giọng: “Gấp cái gì, không phải là Phùng hoàng hậu chết sao?”
Phúc tử ngạc nhiên: “Điện hạ làm sao biết được…. A, phải, phải, là một canh giờ trước, hoàng hậu nương nương hoang, nghe người ở bên trong nói… nói là sợ tội tự sát.”
Kì Kiêu cười lạnh: “Đáng thương tấm lòng cha mẹ….”
Phúc tử không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn Kì Kiêu, Bách Nhận lại hiểu rõ, dừng một lát, nhỏ giọng: “Điện hạ… sẽ bỏ qua nhị hoàng tử sao?”
Kì Kiêu cúi đầu hôn lên trán Bách Nhận, nhẹ giọng: “Ta chưa bao giờ là quân tử, lấy Kỳ Hoa uy hiếp Phùng hoàng hậu chỉ là tra tấn nàng, nay nàng đã chết…. Ta đương nhiên sẽ đưa Kỳ Hoa đi cùng nàng.”
Mắt Bách Nhận sáng lên, sảng khoái thở dài: “Phải như vậy.”
Kì Kiêu cười khẽ, đứng dậy nâng Bách Nhận, thấp giọng: “Ta đưa ngươi về phủ lại vào cung.”
Bách Nhận nhíu mi: “Không cần chậm trễ….”
“Không chậm trễ.” Kì Kiêu đánh gãy lời Bách Nhận, cười lạnh, “Nếu đám người trong cung không muốn đợi thì có thể không đợi, ta cũng không cầu bọn họ.”
Sợ chỉ là, nếu chính mình không đến, chắc chẳng có ai dám nói một câu.
Bách Nhận triệt để yên lòng, hắn không muốn để Kì Kiêu lo lắng, gật đầu: “Được…. Điện hạ đưa ta về phủ đi.”
Kì Kiêu nắm tay Bách Nhận ra chính điện, khi bước qua khỏi khung cửa cao cao, Kì Kiêu quay đầu nhìn thoáng lại…. Phụ hoàng mẫu hậu trên cao, Phùng hoàng hậu đã đi, trước hừng đông hắn cũng sẽ tiễn bước Kỳ Hoa, lần sau khi lại đến Thái Miếu… đại khái là lúc kết thúc hoàng đế đi.
Kì Kiêu nhẹ nhàng cầm tay Bách Nhận, không có gì đáng sợ, chính mình đã đáp ứng Bách Nhận, chắc chắn sẽ làm được, qua khỏi hồi loạn lạc này… chỉ nguyện làm Uyên Ương không làm tiên.
———————-
Tiểu Anh:Qua chương này ta phải cảm thán, Kì Kiêu cũng chỉ là con người. Cho dù Thái tử điện hạ có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, cho dù Thái tử điện hạ lớn lên trong chảo nhuộm hoàng cung thì cũng sẽ lo sợ trước khi tạo phản, lo sợ cho số phận những con người mà hắn yêu thương sẽ phải chịu liên lụy. Thái tử điện hạ kiên cường đến đâu cũng có đôi khi sợ hãi, khi đó, Thế tử nhỏ bé ngày nào, giờ đã là Lĩnh Nam Vương sẽ đứng bên cạnh, dùng toàn bộ khả năng giúp nam nhân nhà hắn đánh bại kẻ thù, giành lại ngôi vua. Lảm nhảm tới lui chỉ là muốn nói một câu, ta hâm mộ tình cảm của Điện hạ và Vương gia a QAQ Tú ân ái mù thái hợp kim cẩu mắt rồi QAQ