Trong Thừa Càn cung, hoàng đế hoàng hậu Tiết quý phi đều ở, hoàng đế vẫn là mộ bộ hiền hòa như trước kia, cười: “Hôm qua thấy ngươi hình như gầy đi, trẫm không yên tâm, đành phải gọi ngươi đến nhìn kỹ.”
Kỳ Kiêu buông mi: “Tạ hoàng thượng quan tâm.”
Phùng hoàng hậu cũng học theo, cười quay đầu hỏi Giang Đức Thanh mấy ngày này Kỳ Kiêu ăn cái gì, ngủ có ngon không, mỗi ngày ngủ được bao lâu, linh tinh, Giang Đức Thanh đều đáp, Phùng hoàng hậu nghe, gật đầu: “Kiêu nhi ở bên ngoài, bản cung không thể yên tâm.”
Gần đây trong cung nhiều chuyện, tôn thất bên kia đã nhắc nhở hoàng đế không ít lần, hoàng hậu đứng đầu lục cung, nếu không có phạm tội lớn, không nên thờ ơ như vậy, vì ứng phó tôn thất, cũng vì khiến ngôn quan im lặng, mấy ngày này mỗi khi có việ gì hoàng đế đều gọi hoàng hậu đi ra lo liệu một hai, nhưng sự thật thế nào…. Kỳ Kiêu nhìn đuôi mày khóe mắt Phùng hoàng hậu giấu không được mỏi mệt liền rõ ràng, hoàng đế đã triệt để chán ghét Phùng gia, nay, với Phùng hoàng hậu cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Kỳ Kiêu vĩnh viễn đều thờ ơ như vậy, gật đầu: “Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm.”
Phùng hoàng hậu cười: “Đứa nhỏ này… khách khí như vậy làm gì, đúng rồi, đây là sừng hươu hôm qua cữu cữu ngươi đưa đến, mới mang về từ phương bắc, đem về dặn bọn họ nấu canh uống đi.”
Kỳ Kiêu khom người tạ, hoàng đế lắc đầu thở dài: “Chỉ tẩm bổ suông cũng không dùng được…. Kiêu nhi ở bên ngoài, vấn đề đến cùng là không có người hầu hạ.”
Kỳ Kiêu cười thầm, đến rồi.
Tiết quý phi châm một chén trà cho hoàng thượng, mỉm cười: “Hoàng thượng không yên lòng, tìm cho Thái tử vài người hầu hạ là được, nha đầu lần trước hoàng thượng ban cho Kì nhi rất tốt, một tay nấu canh, đừng nói Kì nhi, cho dù là thần thiếp cũng cực kỳ thích nàng, dù sao cũng là người trong cung hoàng thượng đi ra, quy củ lẽ phép, một chút đều không kém.”
Hoàng đế giống như đột nhiên nhớ đến cái gì, hỏi Tiết quý phi: “Đúng rồi, nói đến này…. Lần trước để ngươi lựa chọn vài cung nữ chuẩn bị đưa đi hầu hạ hoàng tử, mấy ngày qua, trẫm đều quên mất, chọn được chưa?”
Tiết quý phi cười thành tiếng, đứng dậy cúi mình: “Mấy nữ hài chuẩn bị để hầu hạ hoàng tử, vẻ ngoài, nhân phẩm đều phải tốt, thần thiếp cùng các ma ma xem đến xem đi một thời gian, cuối cùng cũng chỉ chọn được vài người.”
Hoàng đế không để ý: “Không sao, chỉ cần là dùng được, có một cũng là tốt, dẫn người tới.” Hoàng đế xoay người nhìn Phùng hoàng hậu, cười: “Nay chúng ta phải tự mình xem thử, chứ bọn nhỏ đều không thích làm này. Hai nha đầu lần trước trẫm cho Kiêu nhi, nghe nói Kiêu nhi nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném vào hậu viện không quan tâm đâu.”
Kỳ Kiêu nâng mi nhìn hoàng đế không nói, Phùng hoàng hậu dừng một lát không hiểu được ý hoàng đế, vẫn là Tiết quý phi thông minh, cười khanh khách: “Không thể trách Thái tử, ngàn người ngàn mắt, người hoàng thượng chọn cho Thái tử, đương nhiên là tính tình tốt, biết hầu hạ, nhưng thật đến chỗ bọn họ a… sợ là vì bộ dáng không hợp mắt đi.”
Hoàng đế lắc đầu cười, thoạt nhìn thật giống như phụ từ tử hiếu, bất đắc dĩ: “Mà thôi, nay trẫm cũng không đoán được tâm tư các ngươi, Kiêu nhi, nếu hôm nay ngươi đến đây, vậy để ngươi chọn trước đi, ngươi chọn một, còn lại mới để các đệ đệ ngươi chọn vậy.”
Khi nói chuyện, bên ngoài vang lên một loạt tiếng châu ngọc va vào nhau, Phúc Hải Lộc lĩnh bảy tám nha đầu tiến vào, yến sấu hoàn phì, mỗi người một vẻ, phượng mâu Kỳ Kiêu thoáng đổi, quét mắt nhìn một lượt, khi ánh mắt nhìn đến nha đầu đứng cuối cùng, trong lòng Kỳ Kiêu vừa động, rốt cuộc hiểu rõ mục đích vì sao hôm nay hoàng đế rườm rà như vậy.
Kỳ Kiêu lại càng không muốn để hoàng đế như ý, quay đầu buông mi: “Nhi thần ngu dốt, cũng không biết hạ nhân tốt xấu thế nào, xin hoàng thượng làm chủ.”
Hoàng đế nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên tay trái, lẳng lặng làm khó dễ: “Không cần…. Trẫm chọn cho ngươi, không vừa ý ngươi, lại thành bình hoa ở hậu viện. Không cần ngượng ngùng, thích nào, trực tiếp lấy là được.”
Kỳ Kiêu nâng mắt, lẳng lặng nhìn hoàng đế, bỗng nhiên cười, quay đầu chỉ nha đầu hắn nhìn khi nãy: “Này đi.”
Hoàng đế không có nói trước với Phùng hoàng hậu, nàng vẫn ngơ ngác ngồi, thấy Kỳ Kiêu chọn mới nhìn thoáng qua, lập tức cả kinh: “Này…. Nha đầu kia….”
Tiết quý phi mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương cũng thấy nha đầu kia quen mắt đúng không, lúc trước thần thiếp vừa thấy cũng nghi hoặc, còn cho rằng đã từng gặp qua đâu. Sau này mới nghĩ đến, vẻ ngoài của nàng… không ngờ lại giống Lĩnh Nam vương Thế tử vài phần.”
Kỳ Kiêu cười lạnh, đâu phải chỉ là có điểm giống, ánh mắt cái mũi kia, giống Bách Nhận đến bảy tám phần, cũng làm khó hoàng đế, loại người này cũng tìm được.
Hoàng đế nhìn Kỳ Kiêu, cười đến có thâm ý: “Hóa ra Kiêu nhi thích như vậy.”
Tiết quý phi vội gọi người tiến lên, cười: “Thái tử còn nói không biết nhìn hạ nhân, chỉ thoáng liếc qua liền chọn trúng người đứng đầu. Nha đầu kia tên Trạch Bội, năm trước vừa vào cung, quy củ không tồi, biết hầu hạ người, trong các nha đầu, châm tuyến của nàng tốt nhất.”
Hoàng đế đắc ý cười: “Nếu là tốt nhất, vậy Kiêu nhi nhanh lĩnh người về đi, một lát mấy đệ đệ ngươi tới đây, không chừng bọn họ lại đỏ mắt, ầm ĩ nói trẫm chỉ thương ngươi.”
Tiết quý phi nghe huyền thanh hiểu nhã ý, cười trêu: “Này không thể trách người khác a…. Hoàng thượng chỉ là thương Thái tử hơn một chú thôi, bất quá… này cũng không thể trách hoàng thượng, cho dù thần thiếp là mẹ đẻ của Kì nhi cũng phải thán phục, trong tất cả các hoàng tử, Thái tử quả thật tài ba vượt trội, rất khiến người quan tâm.”
Phùng hoàng hậu nghe lời này, không vui, liếc Tiết quý phi một cái, ngoài cười trong không cười nói: “Phải a…. Ngay cả Hoa nhi cũng kém Kiều nhi nhiều, làm sao có thể trách người thương hắn.”
Kỳ Kiêu lẳng lặng nhìn mấy người này trào phúng nhau, cười nhẹ: “Vậy đa tạ phụ hoàng.”
Kỳ Kiêu mang người ra cung, Giang Đức Thanh nhịn một lúc lâu, đến trên xe ngựa rốt cuộc nói ra: “Điện hạ…. này rõ ràng là cái bẫy, sao điện hạ lại còn muốn nhảy vào? Trạch Bội kia, rõ ràng là….”
“Ta biết.” Kỳ Kiêu cắt lời Giang Đức Thanh, “Chẳng sẽ ta không chọn nàng, hoàng thượng liền sẽ quên chuyện của ta và Bách Nhận?”
Giang Đức Thanh im lặng không nói, Kỳ Kiêu cười lạnh: “Hắn chỉ là mượn nha đầu kia cảnh cáo ta, khiến ta thu liễm mà thôi. Ha ha… hắn thật cho là ta xem Bách Nhận là luyến đồng, cũng không sao, hắn nghĩ vậy càng tốt, khiến ta ít việc.”
Kỳ Kiêu nhớ đến bộ dạng đắc ý của hoàng đế, cười nhạo: “Một hai năm này hắn bị ta khiến cho ngậm bồ hòn nhiều, rốt cuộc được một thóp như vậy, đương nhiên phải lợi dụng một phen.”
Giang Đức Thanh gật đầu: “Phải! Vừa rồi hoàng đế vẫn nhìn chằm chằm điện hạ, ước gì thấy điện hạ kinh hoảng, ta phi! Điện hạ tính toán hết cả, sớm biết hắn hỏi thăm qua!”
Kỳ Kiêu vuốt ve ngọc bội bên hông, nhàn nhã: “Lần này là ta sơ suất, thua ở hai vết thương kia, cũng may mắn, nhờ nó, hoàng đế mới nghi rằng ta đem Bách Nhận làm luyến đồng, ngươi xem…. Qua một hai ngày nữa, hoàng thượng nhất định còn nói cho Bách Nhận, ám chỉ hắn không cần sợ ta… muốn hắn dựa vào, quay lại đối phó ta.”
Giang Đức Thanh khó được cười lạnh: “Ngay từ đầu hắn đã nhầm rồi, còn làm ra chuyện tự cho là đúng này, công dã tràng!”
Kỳ Kiêu cười trào phúng: “Nói đến cùng…. Vẫn phải để hắn tự trách là hồ đồ, hắn không bao giờ tin ta là thật động chân tâm với Bách Nhận.”
Giang Đức Thanh cười, lại lập tức phát sầu, thầm thở dài, khiến hoàng đế nhẫm lần phí công ô ích là tốt, nhưng nói thật, Giang Đức Thanh cũng không nguyện ý khiến Kỳ Kiêu động chân tâm như thế này.
Sau khi Kỳ Kiêu hồi phủ vốn định để người gửi thư cho Bách Nhận, không nghĩ tới chưa kịp viết, Đôn Túc trưởng công chúa đã tới.
Đôn Túc trưởng công chúa làm nguyệt lão ở trong phủ nhàm chán, bỗng nhiên nhớ tới Nhu Gia sắp xuất gia, lại chưa sắp xếp xong một ma ma đi theo lúc làm lễ, nàng thích thu xếp chuyện như vậy, trong lòng cũng có vài người, vừa lúc trong phủ không có việc gì, đơn giản tìm Kỳ Kiêu cùng đi phủ Lĩnh Nam vương. Kỳ Kiêu cười thầm, thật là nghĩ cái gì đến cái gì.
Đôn Túc trưởng công chúa vốn là vì Kỳ Kiêu mới quan tâm đến chuyện của Nhu Gia, ai ngờ, hai tháng này qua, lại thật thích phải tiểu quận chúa ôn nhu khiêm nhường này, hận không thể đem ản lĩnh giữ nhà suốt mấy năm này dạy hết cho nàng, chỉ mới mấy ngày không thấy, hai người lại có chuyện nói mãi không xong.
Đôn Túc trưởng công chúa cùng Nhu Gia ở hậu viện nói chuyện, ở thư phòng phía trước, Kỳ Kiêu cho lui hạn nhân, đem chuyện hai năm rõ mười nói lại cho Bách Nhận: “Nếu hoàng đế tìm ngươi, ngươi cứ việc giả sợ hãi là được, không cần cố ý giả làm không có việc gì, loại chuyện này ở hoàng thất cũng không phải hiếm thấy. Nếu ta thật là con ruột hắn, không chừng hắn còn phải thật xen vào, nhưng giống ta vậy…. Hắn nhiều nhất là muốn đánh chủ ý ngươi, muốn mượn tay ngươi hại ta, không có gì quan trọng.”
Bách Nhận nhíu chặt mày: “Thật không có việc gì? Ta…..”
“Không phải ta an ủi ngươi, là thật không sao.” Nếu hoàng đế biết hai người thật tình thâm ý trọng, không chừng thật muốn lo lắng một hồi, nhưng hiện tại xem, hết thảy đều trong khả năng khống chế, Kỳ Kiêu áy náy cười, “Đều là lỗi của ta, khi không…. Nhất định muốn ép buộc ngươi, lại để lộ chuyện này.”
Mặt Bách Nhận thoáng đỏ, hắn cũng không phải chưa bao giờ trải qua sóng gió, cẩn thận nghĩ nghĩ cũng yên lòng, lại bỗng nhiên nghĩ tới nha đầu Kỳ Kiêu nói, trừng mắt: “Người nọ thật… giống ta như vậy?”
Kỳ Kiêu gật đầu: “Ánh mắt giống bảy tám phần… khác không có gì.”
Chuông cảnh báo trong lòng Bách Nhận vang lên, thử hỏi: “Bộ dạng đẹp mắt không?”
Kỳ Kiêu tùy ý: “Tàm tạm.”
Bách Nhận cũng không tin, Kỳ Kiêu khó tính, “tàm tạm” của hắn sợ sẽ là “rất tốt” của người khác. Bách Nhận không khỏi thấp thỏm: “Bữa trưa ở đây dùng sao?”
Kỳ Kiêu lắc đầu: “Giữa trưa cô còn phải đi Hoằng An vương phủ, nói là… nhị tiểu thư phủ bọn họ đến tuổi cập kê? Ta cũng không rõ.”
Bách Nhận mím môi, có chút vội vàng khó chịu: “Vậy… ngươi thì sao? Tiểu thư nhà người ta cập kê, ngươi cũng đi?”
Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận, đột nhiên bật cười, cố ý nói: “Không, ta về phủ, vốn là theo cô đến, cô đi, ta ở lại làm gì.”
Bách Nhận nghe lời này, càng thêm khó chịu, nếu là bình thường, mình không đuổi, Kỳ Kiêu cũng nhất định không đi. Mà vừa rồi Kỳ Kiêu còn nói, nay không thể cố ý làm như tị hiềm, miễn cho càng khiến hoàng đế nghi ngờ, nếu như vậy, làm gì sốt ruột trở về?
Bách Nhận không khỏi nghĩ đến nha đầu hoàng đế ban cho Kỳ Kiêu kia, trong lòng lại càng không thoải mái, lại không biết nên nói cái gì, đành phải cắn răng: “Vậy… vậy thì đi thôi.”
Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận không được tự nhiên, một chút áy náy trong lòng lập tức biến mất, cố ý cười: “Ta đây đi?”
Bách Nhận do dự rối rắm một hồi, khẽ nhíu mày: “Đầu không thoải mái…” Kỳ Kiêu nhịn cười không nói, Bách Nhận xoa mi tâm, nhẹ giọng than: “Đại khái là cảm mạo….”
Kỳ Kiêu giả vờ quan tâm: “Gọi thái ý?”
Bách Nhận vẫn một bộ khó chịu, lắc đầu: “Không… không cần làm quá lên như vậy, ta tìm người thay ta xoa xoa là được.”
Kỳ Kiêu rất biết nghe lời: “Ta xoa cho ngươi?”
Bách Nhận vui vẻ gật đầu: “Vậy làm phiền điện hạ.”
Người khác tốn hết tâm cơ cũng không tính kế được Thái tử điện hạ, lại bị kỹ xảo làm nũng vụng về này giữ chân, rốt cuộc không đi được, Kỳ Kiêu bật cười, ôm Bách Nhận vào phòng trong.