Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 87: Chương 87




Trong phủ Thái tử, năm bước một trạm, mười bước một trận, đại môn của chính viện, cửa hông sau viện, tất cả đều có tinh binh canh gác, toàn bộ phủ đệ chặt chẽ đến một giọt nước cũng không thấm được ra ngoài. Kỳ Kiêu không có tuyên triệu không được rời đi, đơn giản liền suốt ngày ở trong thư phòng uống trà ngắm hoa.

Ngoài Nghi môn, Đôn Túc trưởng công chúa được ma ma đỡ xuống khỏi xe ngựa, lạnh mắt nhìn tầng tầng cấm vệ trước mặt, lạnh giọng: “Bản cung cũng không biết gần nhất chính mình phạm tội lớn gì chọc giận hoàng đế, chỗ nào cũng đi không được, chỗ nào cũng bị các ngươi canh gác, không lẽ hoàng thượng ghét bản cung, cố ý khiến bản cung một bước cũng không đi được?”

Thủ lĩnh thị vệ thầm kêu khổ, dám quở trách hoàng đế như vậy, cả thiên hạ này chỉ có mỗi mình công chúa điện hạ này mà thôi, lần trước hắn đã ở cửa hông Càn Thanh cung ngăn lại Đôn Túc trưởng công chúa một lần, hoàng đế nhìn mặt mũi công chúa, sau khi giải thích với Đôn Túc trưởng công chúa xong còn gọi hắn vào mắng một hồi. Hắn biết hoàng đế chỉ là cố tình làm mặt ngoài cho Đôn Túc trưởng công chúa xem, cho nên cũng không quan trọng. Ai ngờ, chưa đến nửa tháng, lại ra việc này.

Thống lĩnh thị vệ bước lên một bước hành lễ, miễn cưỡng kéo miệng cười: “Trưởng công chúa điện hạ xin đừng giận, thuộc hạ cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi. Hoàng thượng đã nói, không có ý chỉ của hoàng thượng, không ai được phép bước vào phủ Thái tử, này không phải là đối với trưởng công chúa điện hạ, mà là ai cũng như vậy. Lại nói, nếu không phải là trưởng công chúa, chúng ta cũng không dám để người vào đến ngoài nghi môn này, thuộc hạ đã trái lệ rồi.”

Đôn Túc trưởng công chúa cười lạnh: “Nói vậy bản cung còn phải cảm ơn ngươi? Hừ, không cần phải nói lời dễ nghe đánh trống lảng! Yên tâm, bản cung không phải ám trang của Lĩnh Nam, cũng không phải thám tử Tây Di! Bản cung chỉ là đến xem đưa cháu dám trái quân lệnh kia, có phải hổ thẹn, sợ tội mà tự sát hay không!”

Thống lĩnh thị vệ thầm kêu khổ, vội quỳ xuống thỉnh tội: “Công chúa nguôi giận, tuy nói là hoàng thượng giam lỏng Thái tử, nhưng cũng chỉ là vì bảo hộ thái tử a, nay trong phủ ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, Thái tử điện hạ tất nhiên cũng vô cùng an toàn.”

Đôn Túc trưởng công chúa lạnh mắt nhìn thống lĩnh thị vệ: “Ngươi kiên quyết không để bản cung đi vào?”

Thống lĩnh thị vệ không dám lên tiếng, Đôn Túc trưởng công chúa cười lạnh: “Được lắm, ta đã biết, nay bản cung là người gặp người ghét, hoàng thượng cũng phiền lòng bản cung, không cho bản cung đi đâu! Ngay cả Thái tử cũng phiền gặp ta, không nghe ta chỉ bảo, cố ý nghịch thánh ý, gây tai họa, lại trốn đi không dám gặp bản cung! Được! Bản cung xem như hiểu!”

Thổng lĩnh thị vệ chịu không nổi, vội cười làm lành: “Công chúa nói gì a, ai chẳng biết….”

“Không cần nói lời dễ nghe!” Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu nhìn về phía nữ quan đi theo phía sau, “Đưa đồ đến!”

Một nữ quan vội dâng một hộp gấm lên, Đôn Túc trưởng công chúa mở ra, chỉ thấy bên trong là một quyển lụa màu vàng, trên vải sa tanh là một cây roi đỏ tươi, Đôn Túc trưởng công chúa nhẹ chạm lên roi, lắc đầu: “Đây là gia pháp sáng nay bản cung tự mình đi Thái Miếu thỉnh ra. Hoàng thượng nhân từ, chỉ giam lỏng nghiệp chướng kia, bản cung lại không thể bỏ qua, mặc cho nghiệp chướng này làm bừa!”

Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu nhìn thống lĩnh thị vệ, trầm giọng: “Đây là việc nhà Kỳ gia chúng ta, không liên quan đến các ngươi. Thống lĩnh đại nhân, đây là gia pháp của tổ tông, ngươi cũng dám ngăn cản?”

Thống lĩnh thị vệ bị Đôn Túc trưởng công chúa làm cho nghẹn đến một câu cũng không nói nên lời, im lặng: “Thuộc hạ… đương nhiên thuộc hạ không dám, chỉ là, dám hỏi công chúa, này… hoàng thượng biết chuyện này sao?”

Đôn Túc trưởng công chúa mang theo các nữ quan vào nghi môn, bước vài bước lên thềm đá mới xoay người, từ trên cao nhìn xuống: “Không biết, cho nên bản cung còn muốn làm phiền thống lĩnh đại nhân, lập tức hồi báo cho hoàng thượng, nói cho hắn, lần này Thái tử tiền trảm hậu tấu, phạm vào đại họa, còn khiến hoàng thượng tức giận, là bất trung bất hiếu, hôm nay bản cung muốn đánh chết hắn! Nói cho hoàng thượng, khiến hắn đừng có quan tâm! Dù sao hoàng thượng không chỉ có một hoàng tử, còn bao nhiêu người có thể kế vị ở đó!”

Đôn Túc trưởng công chúa nói xong liền đi, thống lĩnh thị vệ bị hoảng sợ, vội vã phái người vào cung.

Trong nội thư phòng, Kỳ Kiêu nghe bên ngoài ồn ào, vội buông sách đi ra, vừa ra khỏi nội viện đã thấy đoàn người Đôn Túc trưởng công chúa, Kỳ Kiêu cười: “Làm sao cô lại đến đây?”

Đôn Túc trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: “Được a, thật là Hoàng Thái tử, thật là tướng quân oai hùng! Nay ngươi đủ lông đủ cánh, ngươi tự cho mình là ai? Chuyện Văn Ngọc tư thông Tây Di là chuyện lớn đến mức nào, ngươi dám mượn gan ông trời, tự mình quyết định?!”

Kỳ Kiêu khẽ nhíu mày, lập tức cười: “Tướng ở bên ngoài, đôi khi không thể theo quân lệnh.”

Đôn Túc trưởng công chúa nổi giận: “Được! Nói rất hay! Bản cung đang đợi những lời này của ngươi! Người tới! Tháo mũ cửu long, cởi áo bàn long của hắn! Hôm nay bản cung cũng muốn không nghe quân lệnh một lần. Chờ bản cung đánh chết nghiệp chướng này, đánh chết hắn, bản cung tự mình đi Thái Miếu tạ tội với liệt tổ liệt tông!”

Mọi người hoang mang nhìn nhau, Đôn Túc trưởng công chúa lớn tiếng: “Các ngươi ngu ngốc? Bản cung nói cũng không nghe?!”

Mọi người không dám trái lệnh, chỉ phải đi đến cởi long bào của Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu tùy ý bọn họ, không bao lâu liền bị cởi sạch, chỉ để lại một cái khố màu đen. Mọi người sợ hãi nhìn Đôn Túc trưởng công chúa, Đôn Túc trưởng công chúa lạnh giọng: “Chờ cái gì?! Trói tay hắn lại, treo trên cây! Đánh cho bản cung!”

Mọi người run rẩy làm theo, Giang Đức Thanh vốn tự mình pha trà muốn dâng cho Đôn Túc trưởng công chúa, vừa đuổi đến nội viện, thấy một màn này, lập tức ném chén trà, lảo đảo chạy đến, quỳ xuống cầu xin: “Trưởng công chúa nguôi giận! Thái tử còn trẻ, dễ dàng hồ đồ, công chúa là trưởng bối, có thể dạy bảo hắn, cần gì động gia pháp a?!”

Đôn Túc trưởng công chúa vung tay:”Hắn còn trẻ?! Năm nay hắn đã hai mươi tuổi, có đạo lý gì không rõ ràng? Rõ ràng là cái gì cũng biết, lại còn phạm vào sai, không phải cố ý sao?! Hoàng thượng nhân từ, chỉ bắt hắn ở nhà kiểm điểm, hắn thì sao? Ngươi thấy hắn có vẻ hối lỗi không? Hôm nay bản cung muốn dạy dỗ hắn, khiến hắn hiểu rõ cân lượng hắn thế nào!”

Giang Đức Thanh khóc, không ngừng dập đầu cầu xin: “Công chúa! Lão nô hầu hạ Thái tử hai mươi năm a! Thái tử có sai lầm gì, đều là do lão nô không hầu hạ chu đáo, nay nếu công chúa thật muốn trách phạt, không bằng đánh lão nô! Đều là lỗi của lão nô, đều là do lão nô không hầu hạ tốt Thái tử….”

Đôn Túc trưởng công chúa mạnh ngắt lời: “Chủ tử phạm sai lầm, hạ nhân bị phạt, đây là quy củ trong cung. Nhưng đối với bản cung, phạm sai liền tự mình chịu tội, mới có thể khiến hắn nhớ tội! Công công đừng vượt quá bổn phận, đây là gia pháp của tổ tông, không phải ai cũng có quyền chịu tội!”

Giang Đức Thanh vẫn dập đầu: “Lão nô biết, lão nô biết, công chúa có thể không xem hai mươi năm cần cù hậu hạ của lão nô, nhưng nhìn, nhìn…” Trong viện không có người ngoài, Giang Đức Thanh cũng không kiêng dè mà nức nở: “Chỉ nhìn phụ hoàng mẫu hậu của Thái tử trên trời, tha cho Thái tử lần này đi!”

Lời vừa ra, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, Đôn Túc trưởng công chúa nhìn Kỳ Kiêu, khóe mắt Kỳ Kiêu cũng đỏ, Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu đi. Giang Đức Thanh thấy Đôn Túc trưởng công chúa mềm lòng, vội khóc: “Công chúa… bao nhiêu năm qua đi, người khác có thể quên hai vị kia, làm sao công chúa có thể quên?! Công chúa làm sao có thể nhẫn tâm xuống tay a?”

Đôn Túc trưởng công chúa đau lòng đến không được, một lúc lâu sau mới nức nở thành tiếng: “Bản cung không quên! Bản cung đều nhớ rõ… trước khi Hiếu Hiền Hoàng hậu đi, kéo tay bản cung… nhờ bản cung xem Kỳ Kiêu như con mình, nàng nói… không cầu tương lai hắn có thể trở thành thịnh thế minh quân như phụ hoàng hắn, không cầu mong hắn giống phụ hoàng hắn nam chinh bắc chiến, khai cương khoách thổ, chỉ mong hắn sống bình an vui vẻ….”

“Lời Hiếu Hiền Hoàng hậu nói còn văng vẳng bên tai, nếu bản cung không làm được, làm sao có mặt mũi gặp nàng?!” Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu nhìn Giang Đức Thanh, khàn giọng: “Nhưng ngươi nhìn hắn! Gan lớn bằng trời, dám làm loạn như vậy! Bây giờ còn một bộ chuyện không liên quan mình, bản cung có thể không phạt hắn sao?! Không cần nhiều lời, hôm nay cho dù là hoàng thượng tới, bản cung cũng sẽ không nghe!”

Đôn Túc trưởng công chúa hạ quyết tâm, nhìn hạ nhân cầm roi, lạnh giọng quát: “Chờ cái gì? Đánh cho bản cung!”

Hạ nhân không dám cãi lời, giương tay, “ba” một tiếng, trên lồng ngực rắn chắc của Kỳ Kiêu nhiều ra một vệt roi đỏ tươi!

Giang Đức Thanh như gà mái bảo hộ con, lập tức chạy đến đứng trước người Kỳ Kiêu đỡ thay cho hắn, Giang Đức Thanh khóc lớn: “Mệnh lão nô tiện, công chúa cứ đánh lão nô đi!”

Hai mắt Kỳ Kiêu đỏ bừng, cúi đầu nhẹ giọng: “Công công, tránh ra đi, ta không đau….”

Giang Đức Thanh lắc đầu, quay người quỳ xuống dập đầu: “Công chúa tha cho Thái tử đi… Ngài nhìn hắn chuyện không liên quan mình như vậy, nhưng nỗi khổ trong lòng hắn, có ai biết được? Công chúa không biết, từ sau khi Thái tử trở về, chưa từng bước vào tẩm điện, chỉ ngủ trong thư phòng, có khi cả đêm không ngủ, chỉ xuất thần. Người khác không hiểu, nhưng lão nô hiểu được! Cảnh còn người mất a…. Trong lòng Thái thử đau khổ, thả Thế tử đi, cũng không phải Thái tử nguyện ý a….”

Kỳ Kiêu hít sâu một hơi, trầm giọng: “Công công lớn tuổi, chịu không được kích động, người tới… đưa công công trở về phòng.” Hạ nhân không dám cãi lệnh, vội vàng vừa kéo vừa nâng Giang Đức Thanh lui xuống.

Đôn Túc trưởng công chúa lau nước mắt, cắn răng: “Tiếp tục đánh cho bản cung! Đánh thật mạnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.