Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 93: Chương 93




Đôn Túc trưởng công chúa thích lo liệu việc vặt, từ ngày ấy, sau khi đề cập với Kỳ Kiêu muốn gả An Khang đến đây liền bận rộn thu xếp. Hôm nay nàng hỏi thăm, biết Kỳ Kiêu không có việc gì liền mời người đến phủ công chúa.

“Ai u… sáng sớm trời vẫn đẹp, thế nào lại đột nhiên hạ tuyết đâu.” Kỳ Kiêu vừa vào phòng, Đôn Túc trưởng công chúa đã vội bước lên, sai người mang lò sưởi chân đến, lại để người thêm than vào lò sưởi tay cho Kỳ Kiêu, lắc đầu, “Sớm biết có tuyết liền không để ngươi đến đây, lỡ như trượt ngã thì phải làm sao.”

Kỳ Kiêu cởi áo khoác lông tuyết hồ đưa cho nha hoàn, cười: “Làm sao mỏng manh như vậy, cô gọi ta đến có việc gì?”

Đôn Túc trưởng công chúa cười cười: “Có chút việc vặt muốn nói với ngươi, ngoài ra còn muốn nhìn ngươi một chút, kể từ ngày ở Hạ phủ đến giờ, đều sắp nửa tháng không thấy được ngươi, cũng là do ta rất bận rộn, bất quá, ta nghe nói…”

Đôn Túc trưởng công chúa kéo Kỳ Kiêu ngồi xuống, đem lò sưởi tay của mình đưa cho Kỳ Kiêu, lại để người mang một tấm thảm đến cho hắn, nói đến vô cùng thâm ý: “Ta nghe nói, gần đây ngươi vội vả đến không thấy người đâu.”

Kỳ Kiêu không chút để ý: “Hoàng đế phải tĩnh dưỡng, không thể mệt nhọc, cho nên Đông cung phải bận rộn là chuyện thường.”

Đôn Túc trưởng công chúa cười đắc ý, khoát tay để bọn nha đầu lui xuống, lắc đầu cười lạnh: “Quả nhiên là ông trời có mắt, để cho hắn bị bệnh này. Hôm trước ta vào cung nhìn hắn, hừ… đám người kia còn thề sống thề chết không phải bệnh lao, lừa đồ ngốc sao! Người đã gầy đến không còn bao nhiêu thịt, đi vài bước đã thở không ra hơi, còn ho khan không ngừng, không phải ho lao thì là cái gì? Ta đều nhìn ra, cố tình hoàng hậu cùng Tiết quý phi đều cắn chặt răng bảo là bị nhiệt, ha ha…. Mặc kệ các nàng nói thế nào, ta chỉ nghe được vài câu, nói là, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, không mấy ngày liền khỏe lại, phi! Đều bệnh đến nước này, có thể khỏe mới là lạ! Ngươi nói, đám người này có phải bị dọa cho hồ đồ rồi hay không? Này đều không nhìn ra?”

Kỳ Kiêu lắc đầu không nói, Phùng hoàng hậu và Tiết quý phi là đồ ngốc? Đương nhiên không phải, các nàng có thể khẳng định như vậy, bất quá là vì mỗi lần Liễu viện phán đưa thuốc đến đều là “thuốc đến bệnh tan” mà thôi. Mà bệnh này dù sao cũng là kê đơn mà thành, có vài triệu chứng không hoàn toàn giống bệnh lao, nhưng đều có Thái y viện che giấu, cho nên không ai phát hiện.

Đôn Túc trưởng công chúa cười lạnh: “Quan tâm làm gì, dù sao là không tốt. Theo tình hình này, còn tưởng sống đến trăm tuổi? Nằm mơ! Giống như mẫu thân chết sớm của hắn, không có số hưởng thọ….”

Mẫu phi của hoàng đế mất sớm, lúc ấy hoàng đế mới ba tuổi, Kính Hòa hoàng hậu thương hắn không có mẹ, bèn ôm đến trong cung mình, nuôi cùng Vũ đế, lúc ấy hoàng đế còn rất thông minh, miệng ngọt, tính tình tốt, lúc Đôn Túc trưởng công chúa chưa xuất giá vẫn rất thích hắn. Kính Hòa hoàng hậu chỉ có một mình Vũ đế, mà Văn đế lại nhiều con, Đôn Túc trưởng công chúa đã sớm nghĩ rõ ràng, dù sao cũng là nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải ra cung, không giúp được đệ đệ chuyện triều chính, mà có một thứ tử mang ơn hắn ở đây, không phải cũng là đệ đệ của mình sao, chờ về sau, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ Vũ đế. Kính Hòa hoàng hậu cũng chấp nhận, liền cứ như vậy, cho đến khi dưỡng ra một bạch nhãn lang.

Mỗi khi nhớ đến chuyện năm đó, Đôn Túc trưởng công chúa đều giận đến gan đau, khoát tay: “Thôi thôi, nói hắn làm cái gì, nói chuyện chính. Ngày đó ta nói với ngươi để An Khang gả đến đây, đã có tin tức.”

Kỳ Kiêu nhướng mày: “Công tử nhà ai, còn có người muốn sao?”

Đôn Túc trưởng công chúa cười trào phúng: “Nhà trong sạch thì đừng nghỉ, ai chẳng biết chuyện động trời ở Lĩnh Nam. Muốn ta nói… cũng là An Khang không có phúc phận, nếu trước kia không mắt cao hơn đầu, sớm chọn một nhà để gả, đã không bị ca ca liên lụy, làm gái lỡ thì. Đáng tiếc a, nàng cứ nhất định phải so kè với Nhu Gia, tranh đến tận bây giờ….”

“Đã đến nước này, còn có người muốn nàng cũng là người không thế nào. Một là đứa cháu thứ xuất của cô của dượng ngươi, năm nay mười lăm, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, trước đây còn được gọi là thần đồng đâu, chỉ tiếc… có bệnh giống hoàng đế, sống không được bao lâu, đến giờ còn chưa cưới ai. Sợ ngày sau không ai chăm lo mộ phần của hắn, bà cô kia vẫn luôn muốn tìm một nha đầu, bất kể giàu nghèo cao hèn, chịu gả vào là được, đây là một.” Đôn Túc trưởng công chúa lắc đầu cười lạnh, “Ngươi đừng cười, này vẫn còn là tốt! Còn có một, là con trai đại bá chi thứ năm của biểu tỷ ngươi, năm nay ba mươi bốn, trước đó đã khắc chết ba bà vợ, nay cưới không nổi, mà hắn vẫn chưa có con, chỉ có ba nha đầu. Lão phu nhân chi thứ này gấp đến điên rồi, ngày ngày làm phiền biểu tỷ ngươi, khiến biểu tỷ ngươi trở về nói với ta, muốn ta giúp tìm một người, ta lại biết phẩm hạnh tên kia thế nào, nghe liền phiền, cho nên không để ý đến.”

Đôn Túc trưởng công chúa thấy Kỳ Kiêu khó hiểu, dừng một lát, nhíu mày: “Tính tình kẻ kia cổ quái, bình thường thoạt nhìn không có gì, chỉ là không rất thích nói chuyện, vào trong phòng lại giống như thành người khác vậy, đêm nào cũng ép buộc người bên gối đến gần chết, hừ… Còn dám nói là xung khắc, rõ ràng là chính mình tra tấn người đến chết, thứ người này….”

Kỳ Kiêu cười lạnh một tiếng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Còn có không?”

“Còn, dượng ngươi có một đứa cháu sắp ba mươi, vợ cả của hắn không dễ mang thai, nhưng lại mà một cái vại dấm chua, vừa gả vào cửa đã đuổi hết toàn bộ nha đầu thông phòng, nay ngay cả một người có thể hầu hạ trên giường đều không có. Thấy con trai đã sắp ba mươi còn chưa có con nối dòng, biểu tỷ hắn sốt ruột, càng không vừa lòng em dâu, định tìm một cô nương khỏe mạnh, có chút gia thế giới thiệu cho dì, vừa có thể giải quyết chuyện nối dõi, lại không đến mức là con nhà tầm thường mà dễ dàng bị đuổi…. Nghĩ cũng phải, dùa sao cũng là dòng dõi nhà Lĩnh Nam vương, tuy rằng… chuyện đã xảy ra, nhưng dù sao thì vợ cả kia cũng không dám dễ dàng bán đi a.”

Đôn Túc trưởng công chúa uống một ngụm trà, lắc đầu: “Nếu muốn thì chỉ có mấy nhà này, a, còn có, bất quá là nông dân, một đời đều ở trong thôn, không quan trọng thê tử có phải đã từng bị tội hay không, cưới được vợ như hoa như ngọc, lại có một ít đồ cưới đã thấy đủ. Nếu An Khang thật muốn như vậy, ta cũng có thể giúp nàng tìm! Trong mấy thôn trang của ta, còn nhiều người chờ nha đầu phủ ta gả đi đâu, bất quá phải nói rõ, gả vào thôn trang liền không giống, không có ai hầu hạ nàng, cho dù có lão ma ma, giặt quần áo, nấu cơm, may vá, bình thường đều phải tự mình làm, còn phải hầu hạ nam nhân nhà mình. Cái tốt là không cần tính kế lo sợ, không cần xem sắc mặt người. Ta cũng có thể tìm cho nàng một người chăm chỉ hiền lành biết săn sóc,…. Dù sao, chỉ cần nàng muốn là được.”

Kỳ Kiêu cười lạnh: “Là nàng ồn ào muốn gả, vậy để cho nàng tự chọn xem đi….”

Đôn Túc trưởng công chúa cười lạnh vài tiếng, nghĩ nghĩ: “Nếu… nếu có thể thuận lợi gả đến đây mà nói, Lĩnh Nam vương dâng tấu chương, không chừng… không chừng có thể để hắn đưa gả đến kinh thành, mặc dù vương khác họ không được tuyên thì không được rời đất phong, nhưng nếu là đưa gả mà nói, vẫn có thể được….”

Tuy Đôn Túc trưởng công chúa rất chán ghét Kỳ Kiêu dây dưa không rõ với Bách Nhận, nhưng đến cùng, nàng càng đau lòng Kỳ Kiêu hơn, ôn nhu nói: “Nếu hoàng thượng không chấp nhận, ta đi nói với hắn, tốt xấu… để hắn đến đây một lần, đến lúc đó, các ngươi cũng có thể gặp nhau.”

Kỳ Kiêu khựng lại, tay cầm chén trà không tự giác run lên. Kỳ Kiêu mím chặt môi, đặt chén trà lên bàn, hắn siết chặt tay, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, trên mặt lại không có một chút biểu tình, cười nhẹ: “Để sau lại nói.”

Kỳ Kiêu càng như vậy, Đôn Túc trưởng công chúa lại càng đau lòng, quay đầu lau khóe mắt, thấp giọng: “Ở trước mặt ta, ngươi không cần giả vờ không có việc gì, nếu ngươi thật muốn…. Ta nghe mẹ chồng Nhu Gia nói, lúc bé con trăng tròn, Lĩnh Nam sẽ phái người đưa quà mừng đến, ngươi có lời gì, để cho người mang trở về, cũng cho hắn thời gian làm chuẩn bị, theo đưa gả đến đây.”

Lúc này tay Kỳ Kiêu đã không còn run nữa, nghe vậy cười khẽ: “Được.”

Đôn Túc trưởng công chúa gật đầu, lại nói mấy chuyện tốt: “Nay bé con cùng Nhu Gia đều khỏe mạnh, lần này sức khỏe Nhu Gia không tốt, mẹ chồng nàng nói phải ở cữ hai tháng, dưỡng cho tốt, dù sao cũng còn trẻ, có thể khôi phục lại. Lại nói, Biên ngự y quả thật tài giỏi, phươngt huốc của hắn, Nhu Gia dùng xong thoải mái rất nhiều, sắc mặt tốt hơn nhiều lắm, người cũng có tinh thần, ai, đứa nhỏ này thật có phúc….”

….

Qua mấy ngày, quả nhiên Lĩnh Nam phái người vào kinh, do võ tướng Lĩnh Nam dẫn đầu, đầu tiên là dâng tiến cống cho hoàng đế, mà hoàng đế bệnh, cũng không gặp bọn họ, chỉ ban tặng lại vài thứ, lại để cung nhân khách só mấy câu liền tiễn khách, lúc này đoàn người mới vòng đi Hạ phủ.

Trong phủ Thái tử, Kỳ Kiêu ở trong thư phòng xem tấu chương, Giang Đức Thanh gấp đến đổ mồ hôi, đi đi lại lại không ngừng: “Điện hạ… trời sắp tối rồi, nếu ngài không phái người đi Hạ phủ, một lát sẽ tiêu cấm!”

Kỳ Kiêu buông bút bật cười: “Ta để người đi Hạ phủ làm cái gì?”

Giang Đức Thanh vội muốn chết: “Đi Hạ phủ làm cái gì? Đi nói cho người Lĩnh Nam a! Làm cho bọn họ trở về nói cho Thế… không, nói với Lĩnh Nam Vương nghĩ cách đến đưa gả a!”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Đến đây rồi thế nào?”

Giang Đức Thanh nghẹn lời: “Đến… đến đây… đến gặp điện hạ ngài một lần a.”

Kỳ Kiêu cười: “Sau đó thì sao?”

Giang Đức Thanh giật giật môi, không nói.

Kỳ Kiêu cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, Giang Đức Thanh kinh ngạc đứng một bên, đúng vậy, sau đó thì sao đây? Vương đất phong không thể ở lại kinh thành lâu, không được bao nhiêu ngày, sẽ lại phải đi.

Giang Đức Thanh thầm thở dài một hơi, không lại nói gì, im lặng hầu hạ Kỳ Kiêu phê tấu chương. Lại qua một canh giờ, khi trời hoàn toàn tối đen, một tiểu thái giám chạy vào dập đầu: “Thái tử, người Lĩnh Nam cầu kiến.”

Tim Kỳ Kiêu đập lỡ một nhịp, im lặng một lúc lâu mới nói: “Không được chậm trễ, mau mời người vào chính sảnh.”

Trong chính sảnh, Thuận Tử dẫn đầu đoàn người dập đầu thỉnh an Kỳ Kiêu: “Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Kỳ Kiêu nhìn Thuận Tử một thân quan phục mãng bào quỳ trớc mắt, cười: “Mới nửa năm không gặp, ngươi thành thục nhiều.”

Đôi mắt Thuận Tử đỏ lên, lại quỳ lạy Kỳ Kiêu, muốn nói, yết hầu lại như bị người bóp ghẹn, một lúc lâu mới nức nở: “Thuộc hạ….”

“Không.” Kỳ Kiêu ngắt lời hắn, trầm giọng: “Nay ngươi là võ trướng Lĩnh Nam, ở trước mặt cô, không thể tự xưng “thuộc hạ”, phải là “hạ quan”.”

Thuận Tử nghe vậy, ánh mắt càng đỏ, trong lòng có ngàn lời vạn chữ, lại nửa câu cũng không nói nên lời, chỉ phải liên tục dập đầu. Kỳ Kiêu để Giang Đức Thanh nâng Thuận Tử dậy, nhẹ giọng: “Ngươi vốn là từ phủ cô ra ngoài, nay Lĩnh Nam Vương nguyện ý thưởng thức ngươi, là phúc khí của ngươi, làm việc cho tốt, đừng cô phụ hắn, biết không?”

Thuận Tử nghe lời này lại quỳ xuống, nức nở: “Ngày đó ở Nam Cương, thuộc hạ muốn cùng Thái tử trở về, nhưng, nhưng….”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Sao lại như vậy nữa. Được rồi, hôm nay không nói chuyện cũ, chỉ nói chuyện hiện tại, hắn… Lĩnh Nam Vương có thứ gì muốn đưa cho cô? Hay có lời cần nói?”

Thuận Tử lau nước mặt, quay đầu mở thùng đặt phía sau, chỉ thấy bên trong là bốn vò rượu nhỏ, Thuận Tử cầm một vò ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng lớp giấy niêm phong, thấp giọng: “Đây là rượu sau khi bình loạn Vương gia tự tay nhưỡng, chôn dưới tàng cây hoa mai, vẫn không động đến. Trước khi thuộc hạ xuất phát, Vương gia sai người toàn bộ đào ra, khiến thuộc hạ mang cho Thái tử.”

Kỳ Kiêu nhạn vò rượu, gỡ lớp bùn niêm phong, nghe hương rượu, nhẹ giọng: “Là rượu mơ. Năm trước, khi ở thôn trang, là cô dạy hắn cách nhưỡng, lúc ấy cô còn nói, chờ về kinh liền tự mình nhưỡng một ít, chôn dưới tàng cây hoa mai, chờ năm sau uống, đáng tiếc…. sau khi trở về thành gặp chuyện, vẫn trì hoãn… Không nghĩ đến Lĩnh Nam Vương lại nhớ kỹ.”

Kỳ Kiêu tùy tay đổ nước trà trong chén, đổ một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, hồi lâu sau mới trầm giọng: “Hắn không còn gì muốn nói cho cô sao?”

Thuận Tử quỳ xuống, nước mắt lại rơi, dập đầu: “Vương gia khiến thuộc hạ nhất chúc Thái tử thiên tuế.”

Trái tim Kỳ Kiêu đau nhói lên, Thuận Tử lại dập đầu: “Nhị chúc tôn thể thường kiện.”

Thuận Tử lại dập đầu: “Tam chúc tựa như lương thượng yến tuế tuế niên niên trường tương kiến.”

Kỳ Kiêu hung hăng hít sâu một hơi đè nén rung đông trong lòng, một lúc lâu sau mới nói, giọng khàn khàn: “Cô… biết. Thay cô hỏi thăm Vương gia các ngươi, đi, đi thôi…”

Thuận Tử lại dập đầu một lần nữa, xoay người đi ra ngoài, tùy tùng theo sau hắn mà ra. Khóe mắt Kỳ Kiêu liếc đến một người, trong mắt chợt lóe một tia sáng lạ, lạnh giọng: “Đứng lại!”

Thuận Tử cứng người, hít sâu một hơi, khom người: “Điện hạ… còn có lời dặn dò?”

Kỳ Kiêu bước nhanh, cầm chặt cánh tay một tùy tùng, mạnh kéo người quay lại. Người nọ hốt hoảng nhìn Kỳ Kiêu, trên mặt thoáng nét kinh hoảng, Kỳ Kiêu gắt gao nhìn hắn, một lúc sau nói: “Các ngươi đi trước, cô có chuyện nói với hắn.”

Thuận Tử muốn ngăn cản, do dự một lúc lâu, vẫn mang theo người ra ngoài.

Trong đại sảnh không còn người ngoài, Kỳ Kiêu lạnh mắt nhìn người nọ, cười lạnh: “Lĩnh Nam Vương, cô là hung thần ác sát phương nào, khiến ngươi sợ hãi như vậy, đến mức phải dịch dung lại đây?”

Bách Nhận kinh ngạc nhìn Kỳ Kiêu, nước mắt lăn dài, da giả mất tự nhiên run run, một lúc sau mới khàn giọng nức nở: “Nhu Gia cũng không nhìn ra được…”

Hai mắt Kỳ Kiêu đỏ lên, hung hăng ném cánh tay gầy guộc của Bách Nhận, thanh âm lạnh như băng: “Muốn đến thì đến, không muốn thì thôi! Làm gì làm cái dạng này?!”

Bách Nhận bị Kỳ Kiêu ném đến lảo đảo, eo đánh vào cạnh bàn, đau đến ứa mồ hôi lạnh, Bách Nhận chật vật xoa nơi bị đau, đầu tiên là nghẹn ngào, rồi lại nhịn không được khóc thành tiếng, thanh âm càng lúc càng lớn: “Nếu… nếu không phải… sợ để người bắt gặp…. Nếu không phải sợ khiến ngươi gặp phiền toái… ta đã sớm đến đây, nửa năm… ta nhớ ngươi… nhớ… nhớ xương cốt đều đau…”

Bách Nhận tựa như thú con lưu lạc nhiều năm, cuối cùng về được cố thổ vậy, khóc đến khàn cả giọng: “Nhưng lỡ như… bị bắt gặp thì sao! Lỡ như… chẳng phải sẽ khiến ngươi gặp khiền toái! Nhưng ta không chịu được… ta chịu đủ! Ta chỉ muốn… đến nhìn ngươi, ta biết… biết ngươi đang ở thời điểm quan trọng… ta không muốn… cho ngươi thêm phiền toái, ta chỉ nghĩ… nhìn nhìn, liền đi, ta chỉ muốn nhìn một chút, chỉ nhìn một chút, nhìn một chút thôi… là được rồi…”

Nước mắt Bách Nhận giàn giụa, ủy khuất nghẹn ngào: “Nhìn, ta liền đi…”

Nước mắt Kỳ Kiêu trượt xuống, hung hăng kéo người siết vào lòng.

Hóa ra, yêu thấu tâm xương, trái tim sẽ giống nhau như vậy.

Nếu không phải sợ gây phiền cho hắn, làm sao Kỳ Kiêu lại đau khổ nhịn xuống nửa năm tương tư nhập cốt này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.