Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 45: Chương 45: A! đình thâm à! (3)




Giang Nhiễm Nhiễm luôn có mắt nhìn tinh tế khi chọn kịch bản phim. Bộ phim vừa rồi cô ấy nhận lấy bối cảnh ở Pháp.

“Thế nào? Có chuyện gì? Rảnh rỗi quá gọi đến hỏi thăm tớ sao? Còn gọi điện quốc tế đường dài nữa chứ?”

Cô ngả người ra sau ghế, chỉ cần nói chuyện với Giang Nhiễm Nhiễm, trong lòng liền cảm thấy thư thái.

“Ôi trời, tớ nhận được tin nhắn trên wechat, có nhắn lại hỏi, nhưng không thấy cậu trả lời, cho nên vẫn phải gọi điện qua xem cậu còn sống không!” Tuỳ ý lật trang kịch bản trên tay, Giang Nhiễm Nhiễm đổi đề tài, “Cậu còn giữ quan hệ với với Mạc Dương không?”

Thời điểm Giang Nhiễm Nhiễm rời đi, chính là lúc cô cùng Mạc Dương mới chia tay.

Bọn họ đều nói thà phá mười tòa miếu còn hơn hủy một hôn sự, nhưng Giang Nhiễm Nhiễm ngay từ đầu đã không xem trọng mối quan hệ này của hai người, cô cảm thấy Mạc Dương không xứng với Lục Khinh Lan, cho nên cũng đối xử với Mạc Dương khá lãnh đạm.

“Aizzz…” Lục Khinh Lan biết nhất định Nhiễm Nhiễm sẽ hỏi thẳng vấn đề này.

Loading...

“Sao chứ? Còn chưa chịu dứt ra hả?” Nghe Lục Khinh Lan ấp a ấp úng, Giang Nhiễm Nhiễm lập tức cao giọng, lông mày dựng đứng lên, muốn tức điên, hận chưa thể đủ nóng để rèn sắt ra thép:

“Lục Khinh Lan! Cậu còn đủ kiên nhẫn để sẵn sàng tha thứ cho tên đó hết lần này đến lần khác sao??? Nếu không ai theo đuổi cậu, chắc cậu cũng tự đâm đầu vào lấy tên đó đó hả? Thật là…”

Bị một trận mỉa mai, Lục Khinh Lan ngượng ngùng nói:

“Tớ còn chưa nói hết, aizzo, không lẽ lấy súng bắn cho nhanh, chia tay rồi. Chia tay trước đó rồi… Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Nghe đến hai chữ này, Giang Nhiễm Nhiễm thấy rất vui vẻ mà Lục Khinh Lan cứ nói mấp máy, làm cho cô ấy không thể kiên nhẫn nổi, “Lựa những cụm quan trọng thôi, nói mau.”

Nghe vậy, Lục Khinh Lan không khỏi liếc mắt, bạn bè vô tình hết sức!

Ai nói Giang Nhiễm Nhiễm dịu dàng cao quý, hiểu biết trọn vẹn chứ? Ở trước mặt cô, mấy thứ đó chạy đâu hết rồi…

Nghĩ vậy, Lục Khinh Lan vẫn chọn vài chuyện quan trọng, kể cho cô ấy nghe.

“Kể xong.” Mặc dù câu chuyện khá ngắn gọn, nhưng cô vẫn cảm thấy khát, cho nên bê ly nước lọc bên cạnh lên để uống.

“Thứ nhất, cậy một đêm mây mây mưa, thứ hai bị xông đến cầu hôn, thứ ba, hai người đang ở cùng nhau.” Giang Nhiễm Nhiễm trích ra vài từ khóa quan trọng, “Chà, người đàn ông này quả thực không tệ!”

“Chậc, cậu chưa gặp qua, sao lại biết không tệ?” Lục Khinh Lan không biết xấu hổ nói.

“Đúng thế. Con mắt nhìn người của tớ khá nhạy bén, năng lực nhận biết cũng tương đối chính xác.”

“Cậu thực cho rằng mặt mình có thể dát vàng sao?”

“Cảm ơn đã khen ngợi.” Giang Nhiễm Nhiễm cười đắc ý, “À mà chú nhỏ của cậu tên gì vậy?”

“Diệp Đình Thâm.”

“A! Đình Thâm sao? Cái tên này… chậc chậc…”

“...... “

“Được rồi, không đùa với cậu nữa. Tớ cho cậu biết, một tuần sau tớ sẽ về lại. Đến lúc đó hẹn Ngạn Thần cùng ăn cơm, nhớ dắt theo người đàn ông của cậu, biết chưa.”

Vừa nhắc tới Lữ Ngạn Thần, trong lòng Lục Khinh Lan liền cảm thấy hơi khó xử, tất cả cũng nhờ vào bài phỏng vấn ngày hôm đó ban tặng…

Mạc Dương một mực không nhận lỗi chính anh ta đã thay đổi bản thảo phỏng vấn, chỉ toàn nói không biết.

Chuyện kia, rốt cuộc là thế nào?

Lục Khinh Lan không có thời gian nghĩ đến chuyện đó, nhưng đột nhiên bây giờ lại chợt nghĩ đến, trong lòng càng ngày càng nghi hoặc.

Lữ Ngạn Thần là bạn trai của Giang Nhiễm Nhiễm…

“Này, vẫn còn đang nghe điện thoại sao?” Giọng đạo diễn ở đầu bên kia vang lên, Giang Nhiễm Nhiễm không nhận ra vẻ nghi hoặc của cô lúc này nên cũng tùy tiện nói vài ba câu rồi cúp máy.

Lục Khinh Lan cúp điện thoại, còn mải mê suy nghĩ về bản thảo phỏng vấn, cho đến khi điện thoại của tổng biên tập Tưởng Thiên Lâm vang lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.