Lục Khinh Lan thất thanh kêu lên một tiếng, vừa mới đây còn đang nói chuyện với nhau, bây giờ Diệp Đình Thâm lại nằm gục trên vô lăng, máu chảy đầy trán!
Từ trước đến nay chưa bao giờ cô cảm thấy hoảng sợ như lúc này!
Luống cuống tay chân tìm điện thoại, ấn dãy số mà tay không ngừng run rẩy: “Đâu rồi, 120…”
Khi Diệp Đình Thâm tỉnh lại, hơi thở khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng, đầu vẫn còn đau nhức, theo bản năng muốn giơ tay lên mới phát hiện cánh tay trái đang cột chiếc băng gạc.
Lúc này nhớ lại phân đoạn trước khi rơi vào hôn mê.
“Khinh Lan!” Đột nhiên nhớ ra điều gì, anh vội lo lắng, ngẩng đầu kêu lên.
Nha đầu ngốc của anh đâu? Sao không thấy cô?
“Diệp Đình Thâm, cháu ở đây.”
Cửa đột nhiên bị mở ra, Lục Khinh Lan chạy vào, nhưng cuối cùng lại đứng cách giường anh hai bước.
“Bộ dạng như vậy là sao?” Thấy dáng vẻ cô bình yên vô sự, Diệp Đình Thâm thở phào nhẹ nhõm, liền cười nói: “Lớn rồi mà còn khóc nhè nữa hả?”
“Cháu không có. Môi trường thành phố B tệ quá, mắt bị bụi cát thổi vào thôi.”
Lục Khinh Lan nghe được câu nói trêu chọc của anh, liền biết anh không sao, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng chịu rơi xuống.
Thật ra, bác sĩ cũng đã nói với cô rằng chỉ là chấn động nhẹ, sau khi tỉnh lại theo dõi một hai ngày thì sẽ không sao, nhưng cô phải tận mắt chứng kiến thì mới yên tâm được.
Tai nạn diễn ra quá nhanh, lúc đó cô thực sự vô cùng kinh hãi khi thấy người ngồi bên trái không còn chút phản ứng nào.
Nhìn thấy cô vẫn còn bất động đứng đó, Diệp Đình Thâm càng muốn cười, liền ôn nhu dỗ dành cô:
“Khinh Lan, ngoan nào, lại đây…”
Do dự một chút, cuối cùng Lục Khinh Lan đi tới.
Không nghĩ rằng cô sẽ bước qua, Diệp Đình Thâm vội đưa tay nắm lấy cô.
“A...”
Bị anh kéo vào lòng, Lục Khinh Lan lo lắng cánh tay đang bị thương nên chỉ nhẹ nhàng giãy giụa:
“Diệp Đình Thâm, chú buông ra mau, cẩn thận cánh tay đau của chú…”
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.” Diệp Đình Thâm lên tiếng ngăn lại, dùng tay phải ôm lấy eo cô, trong lòng vui sướng không ngừng, “Em đang lo lắng cho anh sao?”
Lục Khinh Lan ngoan ngoãn không dám nhúc nhích, đáp: “Đương nhiên là lo rồi.”
Nghe vậy, Diệp Đình Thâm nhếch môi, để lộ ra tâm tình vô cùng sảng khoái, nhẹ nhàng nói: “Ừm, anh thật sự rất vui!”
Thật sự rất vui? Anh thấy vui bởi vì nha đầu của anh đang lo lắng cho anh.
Ngược lại lúc này Lục Khinh Lan không nói lời nào, tuỳ tiện để cho anh ôm lấy, nghe anh nói chuyện không ngừng.
Vốn dĩ cô chỉ biết chú nhỏ Diệp Đình Thâm khi xưa vốn là người kiệm lời, hoá ra còn có một mặt thích nói nhiều như vậy.
Vì sự cố chấp của Lục Khinh Lan nên Diệp Đình Thâm ở lại bệnh viện theo dõi một ngày. Đương nhiên là không đề cập chuyện này với hai nhà Lục – Diệp, chỉ nói hai người đến thành phố lân cận đi dạo. Nếu không, không biết chừng lại xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc xuất viện, Diệp Đình Thâm đưa cô trở về Nội khu đại viện.
“Khinh Lan, ngày mai anh phải đi tỉnh một chuyến.”
Bước xuống xe, Diệp Đình Thâm nghĩ một lúc, rồi quyết định nói cho cô biết một tiếng. Từ nay về sau, sẽ bắt đầu những ngày tháng bận rộn của anh, đoán chừng thời gian dành cho cô sẽ không còn nhiều.
“À, không sao đâu.” Cúi đầu kiểm tra xem có bỏ quên thứ gì trên xe không, Lục Khinh Lan mới ngẩng đầu nhìn anh, “Hai ngày nữa kỳ nghỉ phép năm của cháu cũng kết thúc, cũng phải quay về làm việc rồi, ước chừng kết quả đánh giá trong công ty cũng sẽ sớm có thôi.”
“Kết quả đánh giá quan trọng lắm sao?”
“Đúng vậy. Cháu có lòng tin vào bản thân mình. Cháu xuống trước đây.”
“Anh đưa em vào nhà?” Tuy là câu hỏi, nhưng Diệp Đình Thâm cũng không cho cô cơ hội trả lời, “Bằng không ông ngoại hỏi hôm qua đến giờ đi đâu, e là một mình em sẽ không trả lời nổi đâu.”
“Chú…” Lại thừa cơ hội bị trêu chọc, Lục Khinh Lan không có tiền đồ chỉ biết đỏ mặt.
Nhưng mà, vừa xuống xe, đã nhìn thấy Mạc Dương đang đứng cách đó vài bước, cô lập tức trầm mặt:
“Anh tới đây làm gì?”
“Anh…” Mạc Dương vốn không muốn đến, nhưng nghĩ đến hôm đó anh cùng Thẩm Bội Bội đã làm cô phải chịu uất ức, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đến gặp cô nói rõ sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông khác xuất hiện, một tia áy náy trong lòng anh ta cũng không còn, buộc miệng hỏi:
“Anh ta là ai?”
Một bên nổi giận đùng đùng hỏi, một bên thì cứ đơn giản bước về phía trước, cùng lúc đó Mạc Dương cũng không quên dò xét người đàn ông trước mặt.
Bất giác, anh ta đảo mắt liếc qua, một cảm giác tự ti ập đến trong lòng.
“Anh lấy tư cách gì hỏi chuyện của tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, cùng lắm bây giờ anh chỉ là người yêu cũ của tôi thôi.” Lục Khinh Lan cũng không thèm nhìn Mạc Dương một cái, vẫn khoanh tay trước ngực.
Lời nói của Lục Khinh Lan tựa như có gai góc, mặc dù nhẹ giọng nhưng vẫn khiến Mạc Dương cảm thấy xấu hổ.
||||| Truyện đề cử: Mở Mắt Thấy Thần Tài |||||
Nhưng hiện tại, Mạc Dương đã sớm không còn là cậu bé nam sinh dễ đỏ mặt khi nói chuyện với Lục Khinh Lan nữa.
Cậu ta cũng tự động bỏ qua ánh mắt khinh thường của Lục Khinh Lan, vẫn như cũ đuổi theo hỏi thân phận của người bên cạnh cô: “Anh ta là người yêu mới của em sao?”
Nói xong lại sâu sắc nhìn cô, như thể rất đau lòng, nói: “Mới có mấy ngày, em lại nóng lòng đi tìm người yêu mới rồi sao? Lan Lan, em đừng tự ái như vậy có được không?”
Thật vất vả Lục Khinh Lan mới bình tĩnh trở lại, sau khi nghe câu nói này của Mạc Dương, lại bị kích động xông đến vung tay tát cho anh ta một cái.
Chuyện của cô, Mạc Dương đó đang tính toán cái gì? Sao lại nói như thế?
“Mạc Dương, tôi phát hiện ra mình thật sự xem thường anh, nói ra những lời thật không biết xấu hổ. Anh biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không?” Lục Khinh Lan tức muốn hoa mắt, thật không thể nhìn thấu anh ta.
Đang định nói thêm điều gì, Diệp Đình Thâm đột nhiên lên tiếng cắt ngang cô:
“Tôi là ai cậu không cần biết, nhưng tôi cũng phải cảm ơn cậu vì đã kịp thời phản bội Khinh Lan, để cho tôi có cơ hội được theo đuổi cô ấy.”
Diệp Đình Thâm nhẹ giọng nói, vẫn không quên ôn nhu nhìn người bên cạnh, khi quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên băng lãnh và lạnh lùng!