Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 50: Chương 50: Đón bạn gái tan làm là việc làm đáng yêu nhất của bạn trai (2)




Diệp Đình Thâm mỉm cười liếc cô một cái, nghĩ đến điều gì đó, liền nói:

“Vừa rồi nhìn em đứng ở cửa nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, không ngờ rằng tiểu nha đầu Lục Khinh Lan lại làm việc nghiêm túc như vậy. Nhưng mà…”

Lục Khinh Lan hiếu kỳ:

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng tại sao ở trước anh, em lại không khí phách như ở trước mặt đồng nghiệp vậy? Lại còn tỏ ra sợ sệt hệt như chuột sợ mèo, vô cùng cẩn trọng…”

Dứt lời, thừa dịp đèn đỏ anh xoay người qua, bày ra vẻ mặt khó hiểu, cùng dáng vẻ bị tổn thương:

“Chẳng lẽ trong lòng em, anh rất đáng sợ sao?”

Nghe vậy, vẻ mặt Lục Khinh Lan bỗng nhiên đen lại, nhìn ra chỗ khác, trong lòng lúng túng nói:

“Cái này… em… thực sự… anh…”

Loading...

Trong nháy mắt, nội tâm cô bắt đầu lo lắng, cô cũng không có gan nói rằng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Nếu không phải phát sinh chuyện kia, cũng không để anh dùng đủ loại chiêu thức cưỡng chế ép hôn, nói không chừng chắc chắn là sợ hãi anh mãi mãi.

Trong lúc cô đang rầu rĩ xem trả lời thế nào thì Diệp Đình Thâm đột nhiên bật cười.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt đắc thắng của anh, vẻ mặt bị tổn thương vừa rồi, đau lòng ở chỗ nào?

Chẳng phải là bị đùa bịp thêm lần nữa sao?

“Diệp Đình Thâm, anh, anh...” Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn anh, nhưng trái tim nhỏ bé trong ngực cô đang nhảy bịch bịch liên hồi.

“Anh sao?” Diệp Đình Thâm nhướng mày, cảm thấy bộ dạng cô bây giờ vô cùng đáng yêu.

Giống như bị điện giật, Lục Khinh Lan khẽ run lên, hàng mi mảnh mảnh thanh tú chớp chớp, Diệp Đình Thâm nhất thời thất thần.

“Khinh Lan, mặt em sao lại đỏ lên hết vậy? Rất nóng sao?” Diệp Đình Thâm tràn đầy ý cười, một tay chống lên cửa xe.

“Anh! Anh, anh...” Lục Khinh Lan xấu hổ đẩy anh ra, lúng túng quay sang bên cạnh, “Hừ!”

“Tối nay muốn ăn gì?” Diệp Đình Tâm cũng rất biết chừng mực, tâm tình cực kỳ tốt.

Lục Khinh Lan cảm thấy đây là một cơ hội trả thù tuyệt hảo. Thế là nhướng mày, mạnh dạn ra lệnh:

“Beefsteak (bò bít tết)! Anh tự làm cho em ăn! Không được ăn ở ngoài.”

Hừ, cô nghe Diệp Hạo Vỹ nói, chú Tư của cậu ta từ nhỏ đến lớn chưa vào bếp bao giờ.

Hừ hừ, cứ chờ bị bẽ mặt đi!

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng việc cô tin lời Diệp Hạo Vỹ thì cũng như đi tin rằng heo biết trèo cây!

Ai có thể nói cho cô biết không, cô chỉ mới ngâm mình đi tắm một chút…

Lúc trở ra, đèn trong phòng khách đã tắt, trên bàn nến đã được thấp loáng thoáng trên chân nến, ánh sáng yếu ớt nhưng chiếu sáng được một vùng. Giữa bàn ăn còn đặt vài bông hồng tươi, bên cạnh còn có rượu vang đỏ, lại kết hợp chút nhạc nền thư giãn…

Lúc này, Diệp Đình Thâm từ trong phòng bếp mở cửa đi ra, cầm miếng bít tết, cười nói: “Còn đứng đó thất thần làm cái gì? Không phải muốn ăn beefsteak sao?”

Lục Khinh Lan ngây người nhìn anh, dưới ánh nến nhu hoà, có chút sững sờ, có chút hoảng hốt, nhưng trong mắt lại chứa đựng tình ý vô cùng rõ ràng.

Trong chớp mắt, Lục Khinh Lan nghe thấy tiếng tim chính mình đang đập loạn xạ, so với bộ dạng trong xe, chỉ có hơn chứ không kém.

Cũng may, dưới độ sáng nhẹ nhàng của ánh nến, khuôn mặt đỏ ửng của cô không dễ dàng bị phát hiện.

“Khinh Lan, lại đây.”

Giọng nói mị hoặc vang lên, trái tim bất đắc dĩ của Lục Khinh Lan chợt lỡ nhịp.

“A, em, em còn đang mặc đồ ngủ…” Thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, lại thấy thứ mình đang mặc trên người cùng cảnh này có chút không hợp, theo bản năng liền muốn trở về phòng thay quần áo.

Diệp Đình Thâm cười ôn nhu:

“Không sao, anh cũng mặc đồ ở nhà mà.”

Sau khi ngồi vào chỗ, Diệp Đình Thâm đẩy miếng bít tết đến trước mặt cô:

“Nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị em không?”

Vừa nói vừa cắt một miếng, đưa vào miệng, Lục Khinh Lan nhìn Diệp Đình Thâm, nhai nhai mấy cái.

Nước sốt tiêu đen phía trên rất vừa miệng, cắn một miếng, lại đem vị thịt bò đậm đà hoà quyện cùng mùi thơm của vị sốt kia xộc thẳng từ đầu lưỡi lên trán, chốc lát hương thơm đã ngập tràn trên môi.

“A, cực kỳ ngon nha!” Đồ ăn ngon đến miệng, mắt Lục Khinh Lan lúc nào cũng sáng rỡ.

“Ừm, sau này nếu em muốn ăn, anh liền làm cho em.” Vẻ thoả lòng của Lục Khinh Lan khiến Diệp Đình Thâm thấy rất vui vẻ, đứng dậy rót cho cô một ly rượu vang đỏ, sau đó lấy khăn khô ra, cẩn thận lau tóc đang ướt của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.