Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 10: Chương 10: Không ngờ em lại chọn phương thức cao biệt như vậy!




Đây là thiết kế mới của Kelan Diamond (một nhãn hiệu nhẫn kim cương nổi tiếng ở Trung Quốc), tên là Rosemary, cũng là cái mà cô rất thích.

Sao chú ấy lại biết?

Lục Khinh Lan chưa kịp suy nghĩ thì đã có người trong đại sảnh dẫn đầu hét lên:

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Sau đó, một nhóm người cùng đồng thanh hô lên:

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

“Kết hôn đi! Kết hôn đi!”

Mà Diệp Đình Thâm vẫn như cũ quỳ một chân ở đó, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, tựa như một tín đồ sùng đạo.

Nếu nói lúc trước Lục Khinh Lan vẫn đang giằng co mâu thuẫn, thậm chí còn lo lắng thì ở thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau, cô đột nhiên hoảng hốt. Trong mắt của anh dường như vẫn còn ẩn chứa điều gì đó mà cô vẫn không thể hiểu được.

Không biết là bị lây nhiễm bởi sự đồng tình của mọi người, hay là năng lực tư duy nát óc của cô đã bị đánh bại dưới đôi mắt thâm tình sâu thẳm của anh mà Lục Khinh Lan đã gật đầu!

Cho đến khi cô kịp thời phản ứng lại, thì chiếc nhẫn đã được gắn chặt vào ngón áp út cùng với cái chạm tay lạnh buốt đó đã nhắc nhở cô về những gì mình vừa làm!

Muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi!

Lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang lên, đinh tai nhức óc.

Ông ngoại Lục tràn đầy vui mừng, hưng phấn không nói thành lời, chỉ giữ lấy tay hai người đặt vào nhau:

“Tốt! Tốt lắm! Lan Lan của ông…”

Đúng lúc này, một tràng cười truyền đến:

“Hahaha, bảo sao, lão tứ cứ háo hức láo nháo chạy đến trước? Thì ra là đem theo một lời cầu hôn mà tới. Đại sự như vậy mà lão đại (ở đây là chỉ vị trí thứ nhất, thứ hai, không phải là lão đại kia) như tôi còn không biết chứ đừng nói là các người! Hahaha, lão Lục à, xem ra chúng ta thật sự trở thành thông gia rồi đó nha!”

Lục Khinh Lan vẫn chưa nguôi ngoai nỗi tự trách trong lòng thì đã nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp truyền tới, cô ngước mắt nhìn lên, quả nhiên, người tới chính là anh em tốt kiêm chiến hữu thân thiết nhất của ông ngoại, ông Diệp Kiến Quốc.

Tiếng tăm lừng lẫy “Thiết Diêm Vương”, mặc dù đã nghỉ hưu nhưng trong quân giới vẫn giữ một vị trí then chốt.

“Sao giờ này mới đến? Tôi còn tưởng ông không tới chứ!”

Ông ngoại Lục kích động, hào hứng nghênh đón, tức tốc cùng liếc qua nhau một ánh mắt mà chỉ có hai lão nhân gia họ mới hiểu được.

Chào hỏi xong xuôi, ông Diệp mang theo ý vị thâm trường liếc nhìn đứa con trai của mình,​​ sau đó hòa nhã nói với Lục Khinh Lan:

“Lan nha đầu, nhiều năm không gặp, con không biết lão già Diệp này sao?”

Tay Lục Khinh Lan vẫn còn bị Diệp Đình Thâm nắm lấy, không rút ra được, bất đắc dĩ cười nói:

“Đâu có, con vẫn nhớ ông Diệp đây mà.”

“Sao cơ, vẫn còn gọi “ông Diệp” sao? Nên đổi xưng hô đi.” Ông cụ Diệp tuy được mệnh danh là “Thiết Diêm Vương”, nhưng khi đối đãi với con cháu thì vô cùng hiền hoà, thậm chí đôi lúc còn nói đùa pha trò.

Gì chứ? Đổi xưng hô sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Khinh Lan lập tức đỏ như trái cà chua, xấu hổ không nói nên lời, không biết phải nhìn vào đâu.

Diệp Đình Thâm lập tức nhận ra sự thay đổi của cô, anh cố ý cười nói:

“Ba à, Khinh Lan da mặt mỏng (ý nói dễ tự ái), đừng nói nữa.”

Vừa dứt lời, anh còn cố ý ôm cô vào lòng. Trong mắt người khác thì hành động này tương đối thân mật.

“Được, được. Lão Lục à, vậy chúng ta tự tâm sự với nhau đi!”

Nhìn thấy bộ dạng con trai như vậy, trong lòng ông Diệp mừng thầm ghê gớm, thuận thế cùng ông ngoại Lục nâng cốc, vui vẻ trò chuyện.

Chờ cho đến khi những người xung quanh tản đi, Lục Khinh Lan liều mình thoát khỏi sự kiềm chế của người bên cạnh, không rõ vì sao tức giận, thấp giọng quát:

“Diệp Đình Thâm, chú thật quá đáng!”

Diệp Đình Thâm không thèm để ý cô, giống như tính tình hay đùa nghịch lúc nhỏ của cô, nhíu mày, cười:

“Quá đáng chỗ nào? Sao anh không thấy vậy?”

Lục Khinh Lan tức giận, trong đầu đều tràn đầy chuyện vừa rồi, còn tưởng rằng mình bị bức kết hôn, hung hăng trừng mắt:

“Tại sao lại chọn hoàn cảnh này buộc tôi chấp nhận, không phải quá đáng lắm sao?”

Ánh mắt Diệp Đình Thâm chưa bao giờ rời khỏi cô, lúc này xem bộ dạng bị chọc tức đến mức không thể tự chủ của cô, trong lòng anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Anh vẫn luôn hy vọng rằng Lục Khinh Lan có thể giống khi bé, phồng má phúng phính gọi mình là Diệp Đình Thâm, chứ không phải cái tên bỏ đi “chú này, chú nọ”.

“Chẳng phải chính em đã đồng ý sao? Anh đâu ép em gật đầu.” Lúc này, Diệp Đình Thâm bắt đầu phát huy bản tính vô lại:

“Khinh Lan, là em tự nguyện!”

Sau đó lại còn bồi thêm một câu:

“Đã nói rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn. Ừm, nhưng không ngờ em lại chọn phương thức cao biệt (cao sang + khác biệt) như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.