Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 17: Chương 17: Lên xe đi chứ?




“Lên xe đi chứ?” Diệp Đình Thâm trầm giọng nói, trong lòng có chút khác lạ.

“À?” Lục Khinh Lan kinh ngạc, từ mặt mày tỉnh táo đổi sang đỏ bừng, lắp bắp nói: “Diệp… Diệp Đình Thâm…”

Đứng dậy, Diệp Đình Thâm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dịu dàng như sắp bấm ra nước.

Lục Khinh Lan căn bản không dám nhìn thẳng anh, lại thêm tay chân càng luống cuống, khóc không ra nước mắt.

Trong khi cô đang nghĩ xem phải làm gì, một tiếng “phốc” đột nhiên phát ra từ trên đỉnh đầu.

Do dự ngẩng đầu lên, ý vị trong ánh mắt vừa rồi của Diệp Đình Thâm biến đâu mất, thay vào đó rõ ràng là nụ cười không chút giấu giếm.

“Lục Khinh Lan, em muốn đi đâu chứ? Ý anh là lên xe đi, anh đưa em đi ăn sáng! Tối hôm qua chỉ ăn có một chút, qua chín giờ thì lại không chịu ăn thêm. Cả đêm không thấy đói bụng sao?” Diệp Đình Thâm lại duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua nơi vừa hôn, trầm giọng cười nói.

“Anh, anh!” Biết anh đang trêu ghẹo, Lục Khinh Lan không thể phản bác, vừa khuyên nhủ bản thân không nên chấp nhặt với anh làm gì, vừa không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái, “Đi mau lên đi, em muốn ăn sáng!”

Chỉ là lúc Lục Khinh Lan quay đầu lại, liền nhìn thấy có hai người đang đứng cách đó hai bước.

Là Lục Hồng Nhã và mẹ cô - Vương Quân Mai.

Trước khi Lục Khinh Lan đến bắt chuyện, Vương Quân Mai đã bình tĩnh đến quở trách cô:

“Cái đứa nhỏ này, xem ra chỗ này không còn là đại viện nữa rồi! Gia giáo nhà họ Lục chắc là quên hết rồi?”

“Mẹ!” Lục Hồng Nhã đứng bên cạnh bất mãn hừ một tiếng, “Chỉ có mỗi đứa họ Lục kia thôi, đừng đem hết cả Lục gia vào!”

Mới sáng sớm đã đụng phải hai người này, tâm trạng tốt của Lục Khinh Lan đột nhiên biến mất, vừa định nói, Diệp Đình Thâm liền lên tiếng trước:

“Tôi không cảm thấy việc của tôi cùng vị hôn thê của mình đang làm ở chỗ này có liên quan gì đến các người. Hay là các người muốn tới chất vấn gia giáo nhà họ Diệp?”

“Cậu...!” Vương Quân Mai không ngờ rằng Diệp Đình Thâm lại dám nói chuyện với mình như thế, lập tức phát hoả, tuy nhiên vẫn có chút kiêng kị thân phận của anh.

Nhưng Lục Hồng Nhã từ nhỏ đã bị dạy hư, cái gì cũng dám nói:

“Chú à, cháu nghe nói chị ta là bị cắm sừng, nói không chừng….”

“Nói không chừng cái gì?” Ánh mắt của Diệp Đình Thâm nhìn đến là muốn cô ta im miệng lại, “Không lẽ cô là đại diện cho gia giáo nhà họ Lục sao?”

“Khinh Lan, đi thôi, đưa em đi ăn sáng.” Không thèm nói thêm gì nữa, Diệp Đình Thâm nắm tay người bên cạnh rời đi.

“Mẹ!” Lục Hồng Nhã vội vàng ném hành lý trên tay xuống: “Lục Khinh Lan đó là gì chứ? Rõ ràng con mới là….”

“Được rồi, nhỏ tiếng một chút.” Vương Quân Mai đưa mắt ra hiệu, “Con yên tâm đi, mọi chuyện không được suôn sẻ như vậy đâu.”

Trong xe.

“Bị chọc tức rồi sao?”

“Có đâu.” Lục Khinh Lan lắc đầu, cô cũng đã quen rồi, từ nhỏ đến giờ, chẳng phải cái gì Lục Hồng Nhã cũng muốn tranh với cô sao, “Đi thôi, cháu đói rồi.”

Một lúc sau, chiếc Land Rover dài màu đen chậm rãi lái ra khỏi Nội khu đại viện.

Lục Khinh Lan là một tín đồ sành ăn chính hiệu nhưng lại rất kén chọn. Trước đây mỗi khi trở lại Lục gia, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối hầu như đều ăn cùng cả nhà, không có lựa chọn khác. Nhưng sau khi ăn xong, cô thường lẻn ra ngoài ăn.

Bạn thân nhất của cô là Giang Nhiễm Nhiễm từng nói, Lục Khinh Lan chính là có bệnh, cần phải điều trị!

Cho nên, sau bảy lần quay tám lần rẽ, cuối cùng xe của Diệp Đình Thâm cũng dừng lại một góc nhỏ, Lục Khinh Lan tự lẩm bẩm một mình: “Cái này, không phải là ăn sáng nữa rồi!”

Diệp Đình Thâm cười cười không nói, nhanh chóng dừng xe, bước xuống mở cửa cho cô.

Vẫn không nói lời nào, trực tiếp nắm lấy tay cô đặt vào trong tay mình, lúc này mới lên tiếng: “Đừng để ý vẻ ngoài vắng vẻ của nó. Tới muộn một chút, e là đồ cặn trong nồi cũng không mua được.”

Lục Khinh Lan lắng nghe, nhếch miệng xem thường.

Nhưng khi cô bước đến một góc trong quán, mới phát hiện Diệp Đình Thâm không hề lừa mình.

Cửa hàng này không lớn, bên ngoài còn có khách đang xếp hàng dài, mà bên trong lại không còn chỗ trống.

Diệp Đình Thâm biết rõ cô đang nghĩ gì, sau đó bước vào xếp hàng đợi.

“Ăn đi.”

Chờ khi hai người ngồi cùng nhau, Lục Khinh Lan đã đói đến mức không thể đứng yên sau lưng anh, ngay lập tức lao về phía trước ngay khi thấy món tinh xảo kia.

“A, ngon thật đấy.” Lục Khinh Lan nếm thử sủi cảo hấp trước, cắn miếng đầu tiên, hai mắt sáng lên, khen nấy khen nể.

“Tất nhiên rồi, tiệm sủi cảo hấp này của chúng tôi nổi tiếng khắp thành phố B mà.” Đúng lúc chủ tiệm đi ngang qua tình cờ nghe thấy, lập tức lên tiếng, đầy vẻ tự hào, “Hơn nữa, chúng tôi còn có một set menu tình nhân đặc biệt nữa đó. Người đẹp, hai người đang dùng món đấy đấy!”

Menu tình nhân sao?

Lục Khinh Lan bất giác đỏ mặt, ngừng tay lại, nhìn phần ăn trước mặt, rồi nhìn sang Diệp Đình Thâm bên phía đối diện.

Thình thịch… thình thịch…

Trái tim nhỏ bé của Lục Khinh Lan nhanh chóng mất kiểm soát tăng tốc.

Diệp Đình Thâm nhìn thấy gương mặt cô đỏ ửng, trong lòng khẽ động, không nhịn được hôn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.