-Cho nên sau
khi cuộc điều tra kết thúc, các phóng viên nhà báo đi khỏi, thì
tôi bí mật ở lại, phát hiện, quả nhiên mọi việc vẫn y như cũ,
cưỡng bức lao động và hình phạt lại tiếp diễn. Cậu biết không,
mỗi trại lao động giáo dưỡng đó nhồi nhét hơn 5.000 tù nhân, xem họ như những lao động không công, tạo ra doanh thu hàng năm gần 100
triệu nhân dân tệ. Lợi nhuận cao ngất ngưởng như thế, bọn quan
tai to mặt lớn đương nhiên càng phải ra sức bóc lột triệt để
đám tù nhân, châm ngôn chính là “trước khi bọn rác thải đó
chết phải tạo ra giá trị thặng dư lớn nhất”.
Thiên Hương nói một tràng dông dài tới đó thì ngừng nghỉ, lại thở dài thườn thượt một cái, nghe rất não nề.
-Gia súc gia cầm như gà vịt bò lợn, để nuôi lấy thịt hoặc tạo ra sản phẩm trứng, sữa, còn được chủ cho ăn uống no đủ. Phạm
nhân trong tù bị đối xử chẳng khác nô lệ thời cổ đại, là lớp bần cùng thấp cổ bé họng nhất...Cho nên, dù có thế nào, tôi
cũng tuyệt đối, tuyệt đối không để những anh em tin tưởng đi
theo mình phải rơi vào hoàn cảnh bi đát đó.
Cô ấy nói tới gần cuối âm giọng càng lúc càng nhỏ xíu, cuối
cùng, rủ rỉ rù rì tựa như là nói cho bản thân nghe. Tôi cũng
nên mở miệng để người ta biết mình vẫn đang tiếp nhận thông
tin.
-vậy, cứ như thế kết thúc sao?
Thiên Hương liền cười kinh bỉ một cái, chất giọng càng trở lên băng lạnh mà tràn ngập mỉa mai bất đắc dĩ.
-các phương tiện truyền thông ở Trung Quốc Đại lục đều bị Đảng Cộng sản
kiểm duyệt chặt chẽ. Từ trước đến giờ, tivi báo đài chủ yếu thiên về
vai trò làm chiếc loa tuyên truyền của bộ máy chính quyền nước
nhà. Những trang báo nào đã đăng những tin gây tổn hại cho nền
móng cai trị, đều phải tháo dỡ, không những thế còn phải đăng
tin cải chính lại. Nếu như không muốn bị đình chỉ công tác,
hoặc thậm chí, biến mất không một vết tích, nhưng đến 7, 8,
phần là giết người diệt khẩu.
Tôi buột miệng lầm bầm.
-bố mẹ của cặp sinh đôi đó, cũng chính vì lý do đao to búa
lớn như thế mà vô duyên vô cớ mất tích...bọn họ tìm đã nhiều năm như vậy, e rằng lành ít dữ nhiều.
Thiên Hương quay hẳn người sang nhìn, có chút giật mình sửng sốt.
-cậu, thế mà lại biết?
Tôi thản nhiên gật nhẹ. Những chuyện riêng tư, quả nhiên người xa lạ mới gặp không thích hợp đàm đạo. Nhưng nếu như lại nói ra, vậy đại biểu ý tứ gì? Là đơn thuần cần một người dốc bầu
tâm sự? Phong Linh giống một kẻ tùy tiện vậy sao? Kiếm đại một ai đó?
-xem ra, Linh Linh rất có hảo cảm với cậu, không, hay nói đúng hơn.
Cô ấy nói tới đó dừng lại, vươn người, đưa mặt tiến đến gần
hơn, nhìn chằm chằm, tôi cũng không chút nao núng, thẳng thắn,
bình thản đối lại. Sau khi quan sát đủ rồi, cô ấy lùi ra xa,
kết luận.
-ánh mắt của cậu, sáng trong mà bình đạm, giống một hồ nước
nông, nhưng càng nhìn kỹ càng cảm thấy sâu thăm thẳm, rất có ma lực thu hút người khác...Nếu như mồm mép linh hoạt mềm dẻo
hơn, kết hợp cùng kỹ năng trời ban cho đó, vậy thì cậu có thể trở thành một thuyết khách bách chiến bách thắng đấy.
Ha ha, tôi đưa tay cào cào tóc, lần đầu có người nhận xét thế về tôi.
Thiên Hương nằm trở lại, mắt nhìn trần nhà, tiếp tục câu chuyện có phần lan man bơi xa bờ.
-Tưạ như việc thao túng thị trường buôn bán nội tạng cũng như
kinh doanh xuất khẩu tiêu bản người, vốn dựa trên những giới hạn
pháp lý lỏng lẻo, bảo vệ nhân quyền yếu kém, đặc biệt là chính sách đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công. Sự tàn nhẫn mất tình người
của chế độ chuyên chế trong ngục tù được ngụy trang kín kẽ, hoàn
hảo thành dạng thương mại sinh lời không tưởng.
Giọng cô ấy lúc về cuối có chút đay nghiến chì triết, ẩn
nhẫn sự căm phẫn trực chờ bùng nổ. Sau đó dìu dịu xuống, đến phút cuối lại bộc phát căm hận.
-Rất khó xác định được ai kinh doanh mua bán nội tạng và thi thể
người, cả nguồn gốc từ đâu quả thực đều không dễ dàng tra ra. Các
viện bảo tàng, những nơi tổ chức buổi triển lãm cơ thể người đều nói
rằng họ đột nhiên ‘quên’ ai đã cung cấp. Công an thường xuyên thay đổi
những câu chuyện về những gì họ đã làm với các thi thể. Thậm chí các
trường đại học đã xác nhận nhưng sau đó lại chối bỏ việc tồn tại những
cuộc phẫu thuật bảo quản cơ thể người trong trường của họ. Bởi vì,
chính quyền đã âm thầm hạ sắc lệnh, tất cả đều là đồng
phạm, tai điếc mắt mờ, ăn khớp một đường liên thông tưởng lỏng
lẻo lại hóa chặt chẽ, chỉ đạo xuyên xuốt từ trên xuống dưới.
Tôi trước sau câm nín và im lặng hết mức có thể, tập trung
lắng nghe cô ấy bức xúc. Xem ra là do Thiên Hương từ sớm đã
phải làm quen với giới chính quyền sách nhiễu, chỉ biết cười
mờ ám vòi vĩnh tiền dân, giọng Thiên Hương lạnh lẽo mà ẩn
chứa căm ghét tới tận xương tủy.
-Má nó chứ, toàn một lũ dây mơ rễ má với nhau, ngồi trên ghế
quyền lực là tham lam vô độ, vơ vét hết sức có thể, vơ vét
tới mức không thể vơ vét thêm mới bị cắt chức hoặc thuyên
chuyển công tác, hoặc vô tù ngồi nghỉ mát, theo đúng nghĩa đen
luôn. Đúng là ức chế vật vã mà, dân đen vất vả kiếm được 10
đồng, quan chức rung đùi kiếm được 1000 đồng.
-là vì nguyên nhân thế, nên tên hung thủ bí ẩn thay trời hành
đạo trong báo đăng giết người kỳ dị không thấy máu, khiến
người người khiếp đảm kia, cô hẳn mong mỏi hắn sẽ thực thi trên diện tích rộng?
Thiên Hương hơi liếc mắt sang, khóe môi khẽ nhếch lên, cười cười, giây sau nụ cười biến mất, như chưa hề tồn tại, chất giọng
lại trở lên băng lạnh như vốn dĩ phải vậy.
-Khi tội ác vượt tầm kiểm soát, ngay đến ma quỷ cũng phải
phẫn nộ. Cái tên đó cũng chẳng phải khoác mỹ danh trừ gian
diệt bạo gì, đều có mụch đích riêng cả thôi. Bản thân tôi cũng không hơn, dân đấu với quan, muôn đời không lại, chỉ là, mắt
nhìn thấy nên tâm không thể làm ngơ.
Cô ấy tuy có vẻ ngoài năng nổ hoạt bát, nhưng lối suy nghĩ lại cẩn trọng chín chắn, ánh nhìn tinh tế mà nghiêm túc, giọng
nói lạnh nhạt và trầm ổn, khiến cho cô có một sự lôi cuốn lạ kỳ. Tôi thầm nghĩ, một người phụ nữ gan góc và lý trí thế
này, rất đáng để nương tựa, còn trẻ như vậy đã làm được rất
nhiều, rất nhiều việc mà một kẻ thờ ơ lãnh đạm và vô dụng
như tôi phải ngưỡng mộ.
-cô thật giỏi, Thiên Hương.
Tôi không đầu không đuôi, thình lình xen vào một câu chân thành
khen ngợi, Thiên Hương đương nhiên chẳng hiểu mô tê át giáp, quay
đầu ngờ vực nhìn nhìn.Tôi bổ sung thêm.
-lo nghĩ cho thật nhiều nhân viên như vậy, không phải ai cũng làm được, nhiệt huyết như cô, tôi rất cảm phục.
Khuôn mặt Thiên Hương nhu hòa đi rất nhiều, giọng điệu cũng vì thế trở lên nhẹ nhàng.
-Tiểu Mặc ca, cậu vẫn chưa biết nhiều về tôi, không cần nịnh
nọt. Công việc của tôi, kỳ thực cũng chẳng phải loại tốt đẹp
gì đáng tự hào để mà mang ra khoe khang. Hay nói thẳng ra, tôi
không hẳn là lương dân, hiểu không?
-cô buôn bán nội tạng, tiêu bản người?
Thiên Hương trợn mắt nhìn tôi, khinh bỉ không thèm trả lời.
-nếu không phải, chẳng lẽ là ma túy?
Thiên Hương nhíu mày, có vẻ bị chọc giận, lạnh lùng phán.
-không, điên à?
-vũ khí?
-không.
-làm hàng giả?
-đủ rồi, đừng giả dụ nữa. Chúng tôi chỉ kinh doanh tàu thuyền
đánh bắt cá biển và sản xuất muối... Có điều, nhiều thế lực ngấm ngầm gây rối quá, thường xuyên phải sử dụng tới nắm
đấm, thậm chí đôi lúc cần tới cả súng đạn, được dân chúng
kính sợ gọi là xã hội đen, hiểu chưa?
Tôi ớ người ra mất một lúc, rồi gật gật. Tới mức phải đụng
tới súng ống đạn dược thì là chuyện to à nha. Mà chuyện lớn
thế chẳng lẽ đám cảnh sát bù nhìn? Hẳn là bị tiền bịt
miệng?
- tôi không có khả năng tạo công ăn việc làm cho mấy chục mạng người như cô.
Cuối cùng tôi chốt lại như thế, cô ấy nghe được cũng phì cười một cái.
-ừ, tôi đương nhiên phải có trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống
của họ tốt nhất có thể...đấy là đạo lý cơ bản giữa người
với người...cũng là điều đúng đắn duy nhất...tôi tiếp thu được từ lão bố. Haizz, tôi sẽ nằm một chút tới khi hai tên kia trở
về... ngày mai chúng tôi sẽ về Thiên Tân nhưng cậu vẫn nên lán
lại thêm hai hôm nữa.
-không sao đâu, không cần thiết, tôi hoàn toàn có thể xuất viện.
-cậu cứ ở lại hết ngày mai, sang ngày mốt hẵng về. Ở nhà, còn người thân không?
Tôi im im, Thiên Hương dùng hai ngón tay kẹp lấy một miếng giấy
nhỏ. Tôi cầm lấy, ra là danh thiếp. Trên ghi: phó tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn đóng tàu biển Vĩnh Định Hà: Bách Lý Thiên Hương. Dưới nữa ghi địa chỉ và số điện
thoại.
-có khó khăn gì cứ liên lạc với tôi. Phải rồi, vật này lấy ra từ túi áo cậu.
Thiên Hương nghiêng hẳn người xuống, vươn tay kéo ngăn tủ, lấy ra
một vật nhỏ. Tôi đón lại, chính là thứ đồ con ma trong lòng
đất ủy thác. Cũng chẳng biết là vật gì, có nên mở ra coi hay
không?
-thật ra đây cũng chẳng phải của tôi, có người nhờ cậy đưa di
vật trở về quê nhà. Nếu mở ra xem, có phải là thất lễ không?
Tôi lẩm nhẩm trong miệng, đúng lúc đó cửa mở, hai thân hình
quen thuộc lắc lư đi vào, trên tay Minh Đăng còn cầm đống túi
lớn túi nhỏ. Giọng Phong Linh có chút mất kiên nhẫn cất lên,
vừa bước tới vừa sốt sắng lôi ra cái điện thoại sáng bóng.
-Tiểu Minh, xem clip này, có quay được hình ảnh kẻ giết người hàng loạt.
Tôi ngó đầu vào, Thiên Hương cũng tò mò nhấp nhổm không kém.
Tiêu đề của clip trên youtube “hé lộ khuôn mặt sát nhân hàng
loạt khiến nhà tù Mã Tam Gia điêu đứng mấy ngày nay”.