Tôi tựa như
con lăng quăng búng mình trong làn nước bẩn đục, từng tế bào
máu đều bị đám điện bu tới cắn nuốt. Từng tế bào bị thiêu
đốt, gào khóc cầu cứu, nhưng vô dụng, các hạt điện tích vẫn
tuần hoàn kéo tới, lũ lượt như nước chảy chỗ trũng.
Cảm thấy mùi thịt nướng cháy khét lẹt không ngừng từ cơ thể
tôi lan tỏa, lan tỏa. Giống như ở trong một phòng kín mà quạt
chả nướng trên than hoa, mùi thịt cứ như nước hoa mà khuất tán, khuất tán, lại vấn vít nơi chóp mũi như gió luồn vào nhà
trống.
Có điều, nhanh chóng tôi không còn ngửi thấy mùi vị đó nữa mà thay vào đó là cảm giác buồn nôn cứ trực trào dâng.
Giống như bạn ở quá lâu trong môi trường như thế, nên độ nhạy
cảm của mũi bởi hương thịt nướng bị giảm, lại giống như vì
bị ép ăn thường xuyên ngày qua ngày tháng nối tháng nên chỉ
cần nghĩ tới thôi cũng đủ gây ra cảm giác run sợ kinh tởm.
Thế nhưng không biết có phải do cảm giác đo lường về thời gian
của tôi bị hỏng hay không mà lần hành hạ này có vẻ kết thúc
chóng vánh. Có điều tôi còn chưa kịp lấy lại ổn định hơi thở
thì một cơn đau khác lại ban xuống.
Cơn đau từ từ di chuyển chậm chạp, cẩn trọng chắc chắn, bắt
đầu từ điểm hõm cổ, giữa hai xương quai xanh đến hết phần ức
ngực, nơi toàn xương xẩu nên độ nhấn của cơn đau rất sâu và từ
tốn kéo dài.
Sau đó cơn đau dừng lại, bị rút ra, tiếp theo thay bằng một cơn
đau khác, khởi hành từ cuối phần lồng ngực chỗ tạm dừng dang
dở, đến bụng dưới, lướt nhanh bằng một thứ vũ khí hạ sát
sắc mỏng gọn nhẹ.
Vì quá đau đớn nên ngất đi, song cũng vì quá đau đớn nên tỉnh lại.
Tiếng cười khúc khích vang lên xen lẫn cùng tiếng khóc ú ớ như thể miệng bị dán kín.
Trong khoang ngực như được đôi bàn tay của ai nhẹ nhàng lần mò,
sau đó cơ mặt trở lên nhăn nhúm dúm dó vì một nhát dai bén
ngọt cắt đứt tuyến đường dẫn máu từ nơi sản xuất tới trung
khu điều hành.
Tiếng cười trở lên khinh khỉnh miệt thị, tiếng khóc nhanh chóng trồi lên lấn át đi, tựa như miếng băng dán được lấy ra, miệng
được giải tỏa, một đám người gào khóc đau khổ, đứt quãng
,nối tiếp, thay phiên, như thể vì tôi hiển lộ.
Trước mặt mơ hồ có vật gì, qua vài giây trở lên rõ nét. Đặt
trên bàn tay đeo găng y tế của người giải phẫu, màu đỏ kinh tâm
của vật ấy cùng nhịp đàn hồi lên xuống phập phồng...chất
dịch còn vương nhiệt nóng hổi rớt xuống mặt khi kẻ đó di
chuyển nó vào chiếc hộp bảo quản.
Là trái tim đã bị lấy đi...nhưng bộ não thì chưa chết, theo
bản năng tôi vẫn nên điên cường hô hấp nhưng yếu ớt, mạch vẫn
phải đập dù chậm dần đều, chỉ số cơn đau vẫn phát tín hiệu
đi một cách chân thực chính xác.
Tiếp theo, mấy thứ nội tạng trong khoang bụng ấm áp lần lượt
đều được nâng niu lấy đi, bỏ vào hộp kín đặc chế.
Tiếng cười lạnh nhạt qua chiếc khẩu trang vệ sinh chìm nghỉm
trong tiếng khóc rên siết, của vô vàn người đồng loạt, vô vàn
người thân xác bị dày vò chà đạp, bất lực ,tuyệt vọng, dùng
tiếng khóc than cầu xin giảm bớt nhục hình.
Cái này, xuống địa ngục chịu tội rồi sao?
Nghe nói lúc sống làm nhiều việc thất đức, khi chết sẽ được
quỷ sai ca ca áp giải đến đài cao thập bậc, tượng trưng cho việc
lần lượt phải đến thập điện vương thi hành án. Đài này gọi là
đài gương "nghiệt cảnh đài", tội nhân nhìn vào đó liền thấy rõ mọi việc tốt xấu hồi còn tại thế, sau đó mới lần lượt giải đến các điện để
vào ngục chịu khổ.
Các hình phạt phi nhân tính như bị sét đánh ,lột da, mổ bụng,
moi tim, gan, thận, phổi, rồi khoét mắt, rút xương, rút gân,
cuối cùng cho vào vạc dầu chiên giòn...Có cảm giác, chắc chỉ
số ăn ở của tôi lúc còn sống trên dương thế đạt mức zero, nên
mấy tiết mục kinh điển kia đang được thực hành vô cùng bài
bản, tuần tự...đừng nói sẽ không bỏ sót khoản nào.
À, não còn hoạt động tốt ghê, mới manh nha nghĩ tới đó, một
thứ gì được đưa trước mắt, tiếp theo phóng đại lên, là một
cái kẹp, tựa như cái máy bỏ tiền xu gắp đồ thú bông 10 lần
trượt cả 10 trong khu trò chơi. Cái kẹp hạ xuống, không chần
chừ, không do dự, nhanh chuẩn dứt khoát đi vào khoang mắt và
một phát ăn ngay, rút ra nhãn cầu cùng đám dây thần kinh theo
đuôi.
Trong đêm tối giơ tay không rõ ngón, từ trên không giáng xuống
từng đợt sét, ánh sáng nhá lên mấy giây rồi tắt ngấm, trong
khoảng khắc ngắn ngủi đó, mớ ký ức bị phong bế, những hình
ảnh rời rạc hiện về.
Tựa như ảnh chụp trắng đen thời xưa được bảo quản tới nay,
không tránh được có những vết ố làm mờ nhòe chi tiết . Có
những bức mơ mơ hồ hồ như người bị cận thị không nhìn rõ được ở khoảng cách xa. Có những bức lại lộn xộn như thể do hai
hình ảnh của hai tấm ảnh chồng chéo vào.
Có bức sáng sủa rõ ràng như thể ban ngày rợp nắng, có điều
bức hình lại do tay gà mờ chụp ra, nhân vật trong đó toàn bị
mất bộ phận. Lúc bị mất phần đầu phía trên, lúc chỉ có hai
cẳng chân, lúc lại còn nửa người.
Mịa nó chứ, cái này là cố ý, cố ý không cho nhìn thấy khuôn mặt.
Hầu như tất cả đều trôi đi rất nhanh, ánh mắt lướt qua đống
ảnh, chưa kịp lưu lại trong trí nhớ đã vội vã bay xa.
Số cũng không tới mức quá nhọ, may mắn vẫn có một vài tấm
chậm rì rì chạy tới, khi là con đường nhỏ hai bên cỏ dại mọc
tươi tốt...Đường đất ẩm ướt như sau trận mưa xuân đêm qua, hiện
rõ hai hàng dấu vết... Dấu vết nho nhỏ để lại của bóng lưng
hai người đi phía trước.
Có khi là hình ảnh một gốc cây rất to lớn, một thân cây đen
thui xù xì, cành khẳng khiu vươn xa, tán không quá cao xòe
rộng...Trên nhánh thấp nhất có một người ngồi vắt vẻo...Hai
thân hình bé nhỏ, một ngồi đung đưa chân, một đứng chống tay lên cành...
Hơi nước từ bốn phương tám hướng hỏa tốc lan về che lấp hiện
ảnh, phủ lên ảo mộng tầng tầng lớp lớp hôi sắc nhớp nháp,
nhưng tiếng cười lanh lảnh như mũi tên bạc, xuyên dễ dàng qua
màn sương thu lạnh lẽo dày đặc tựa ngục băng, vọng vào tâm can.
Trong gió mát ,còn văng vẳng tiếng nói chuyện qua lại, nghe
không rõ là nói gì, nhưng cảm giác rất vui vẻ...Cảm giác bọn
họ vui vẻ, chui vào lỗ tai tôi lại khiến sống mũi cay cay...Đặt tay lên lồng ngực, đè nén cơn đau nhức nhối dồn dập, nhịp đập nơi đó đã tắt, trái tim không còn, không khí xung quanh theo đó
cũng bị bòn rút.
Lệ lăn trong khóe mắt, lăn mấy vòng qua lại, mỗi lần lại như
tuyết trên núi lăn xuống chân đồi, quãng đường càng dài, vòng
lăn càng nhiều, càng trĩu nặng thêm...Tới mức, tí tách nhỏ
giọt xuống, hối hả nối tiếp, bất tận tưởng như chẳng bao giờ
ngừng.
Tuyết trắng toát như mây, lả tả buông rơi theo cơn gió lạnh lẽo
vù vù thổi tới hai thân ảnh đi sát bên nhau, đậu trên tán ô.
Chiếc ô đen đúa đã che mất nhân dạng từ bờ vai trở lên...Không
rõ ô làm từ chất liệu gì nhưng chốc chốc thấy nó lại ánh lên lấp lánh như dát lân tinh. Thỉnh thoảng tán ô khe khẽ xoay
tròn, trong không khí ấm áp hài hòa tản ra tiếng trò chuyện,
một người cứ nói nói, một người thật lâu mới ư hử một câu.
Hình ảnh thân thuộc gần gũi trở lên xa xôi khó với...
Tôi muốn tiến lại gần hơn, muốn nghe thật rõ câu chuyện, muốn
nhìn thật rõ hai thân ảnh song bước...Chỉ là chân mới nhúc
nhích mấy cái, lại phát hiện đất phía dưới trở nên mềm nhão
như bùn...Trở nên lỏng lẻo như sa vào đầm lầy.
“ Ưu Đàm... ô nặng không?...” Giọng nói trầm thấp lành lạnh của người kiệm lời bỗng trở lên minh bạch tựa như bản thân được
đứng kế bên.
“sức khỏe tôi không tệ tới vậy đâu?... Ô này đã tặng cho tôi
rồi lại còn phiền anh cầm dùm nữa sao?... Vết thương ở bàn tay thế nào rồi?” Người có âm giọng ôn hòa điềm đạm vẫn luyên
thuyên nãy giờ đi vào tai tôi như thể nói cổ ngữ, bỗng dưng lại hiểu thông.
“là hình xăm nhỏ...không đau nhưng cần tránh nắng, nước và cử
động nhiều...phải băng bó lại...mấy hôm nữa có thể tháo...”
Cả cơ thể nặng nề rơi nhanh xuống, không còn nghe thấy gì nữa,
chẳng mấy chốc hoàn toàn chìm nghỉm. Chất dịch tanh tưởi sền
sệt như món cháo loãng, chui vào lỗ tai, chạy vào mũi lỗ, xông vào cuống họng, luồn vào lá phổi, tàn sát không khí, chèn
ép máu lưu thông.