“pằng pằng pằng pằng” một tràng súng nã liên thanh vang lên khiến tôi giật mình ngẩng đầu hướng về nơi phát ra.
Không có Thắng Tà chống đỡ sau lưng, bao nhiều thù hận vốn
được gìm nén chôn chặt trong lòng đất, giờ cứ theo đó bạo
phát.
Những khu vực khác thế nào không rõ, sau này sẽ diễn biến ra
sao cũng chẳng rành, nhưng tôi biết hiện giờ, nơi đây đã bị âm
khí ngự dụng, bất cứ ai cố tình hay vô ý bước vào, tất bị
nó cắn nuốt.
Điển hình chính là, bọn Âu Tử Dạ trên lầu, hẳn đang chật vật khổ chiến đây.
Vừa nghĩ tới đó ,cánh cửa vốn đang mở hé “ rầm” một cái bị
mở toang, ngoại lực tác động là một bóng đen từ bên trong đột
ngột hỏa tốc lao ra, dưới chân trượt một cái vì vũng dịch,
ngã lăn lông lốc mấy vòng đập vào thành giường thì dừng lại.
Một câu chửi “chó má” nhăn nhó vang lên song rất ý thức mà
nhanh chóng ngồi dậy, cái nơi địa phương này thật sự bức người ta cứ phải trong tình trạng căng thẳng thần kinh cảnh giác cao
độ. Vừa ngẩng đầu liền nâng súng ngắm bắn, lia một góc 90 độ
thì dừng lại, lạch cạch âm thanh lên đạn.
Thấy thế tôi hốt hoảng ngăn chặn.
-là tôi, Mặc Minh đây.
- Tiểu Minh? Từ lúc nào mà cậu đã chạy tới trước rồi? Không
phải bảo cậu lăn dùm mấy bình ga sau khi tôi lùa bọn kia vào
sao?
Gã hạ súng xuống, chật vật đứng dậy, đi mấy bước vấp vào
vật gì đó suýt tẽ ngã, ổn định trọng tâm rồi lại cẩn trọng
tiến về phía tôi.
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, tên điên này nói cái quỷ gì? Không phải gã bỏ tôi chạy thoát thân trước sao?
Mắt vô tình nhìn thấy hai vật quen thuộc liền cúi xuống nhặt
lên, là khẩu súng lục và cây đèn pin không chiếu sáng. Kiểm tra sơ một chút thấy không vấn đề gì, đập đập mấy cái lại tỏa
sáng có chút nhức mắt.
-chuyện quái đản gì vừa xảy ra ở đây thế này? Máu tươi văng
tung tóe khắp căn phòng, có tên sát nhân nào vừa cuồng dã vô
độ sao?
Phong Linh lại kinh nghi vấn, vừa nhìn vào kính ngắm, mũi súng
cũng rà soát trái phải một vòng. Dường như rất khó hiểu, như
thể ban nãy lúc gã đi ngang qua, chẳng hề có vụ việc trên. Qủa nhiên nghe gã chứng thực.
-mấy phút trước khi chúng ta đi ngang qua không hề có cảnh tượng kinh hãi này, rốt cuộc sau 15 phút đồng hồ, bên trong chúng ta
quần ẩu với hai tên thi quỷ, thì phía ngoài cũng xảy ra đột
biến?
Tôi nhíu mày, để ý tới cụm từ gã dùng “chúng ta?” Sao lại
dính cả tôi vào nữa? Từ đầu chí cuối vẫn lẳng lặng giam chân
tại nơi này, nào đã bước được bước nào theo sau gã? Đắn đo
xong tôi liền nói ra nghi vấn.
-có nhầm không, tôi vẫn nằm ngất ở chỗ này, hai ba phút trước
mới hồi tỉnh, cậu nghĩ kỹ xem là ai theo sau cậu phụ giúp?
Khắp căn phòng dài rộng đều bị máu tươi tanh tưởi bắn lên
những chiếc giường kê lộn xộn, thậm chí có mấy cái quanh tôi
đều bị lật nghiêng, nhiễm một vệt máu đỏ thẫm kéo dài. Các
vật dụng y tế bị gạt rơi xuống, chai lọ thủy tinh đổ vỡ tan
tành, dao kéo kềm kẹp vất lăn lốc trong vũng dịch.
Phong Linh nghe thế thoáng giật mình nhưng vẫn khẳng định.
-người đi theo tôi thật là cậu mà. Dù lúc đó mặt mũi cậu lem
nhem dính máu nhưng trong bóng tối tôi vẫn khẳng định là cậu,
giọng điệu và cảm giác rất giống a. So với hình dạng bây giờ
vẫn không chút sai biệt.
Tôi vô thức đưa tay sờ sờ mặt, lúc đó trí não kết nối với
tầng sóng của người âm, Phong Linh có xuất hiện bên cạnh, tuy
biết là cậu ta nhưng vẫn mang lại cảm giác không đúng.
Bây giờ cái tên kia lại chắc như đinh người vẫn hàm hồ theo sát bên tương hỗ là tôi, mà chính chủ lại như gà mờ đi trong màn
sương dày đặc. Nếu hắn đã nói vậy mà tôi vẫn phủ nhận, vậy
chỉ còn cách đợi cái tên thần bí bên trong lộ diện là biết ai thật ai giả thôi.
Khoan, nói vậy cũng chẳng đúng, gã chắc cú kẻ lần mò đi theo
mới là tôi, vậy người đang đứng lù lù ở đây, chính là hàng
giả đội lốt? Qủa nhiên lại thấy gã một lần nữa chĩa mũi
súng về phía tôi cao độ cảnh giác.
Tôi cũng chẳng thèm phân minh chi thêm cho mệt hơi, cất khẩu súng vào túi áo khoác, chỉ lơ đãng hỏi.
- thi quỷ bên trong? Ý cậu là cái đám đánh hoài không chết?
Gã gật gật, không tiếp cận lại tôi, giữ khoảng cách an toàn 2m.
-hai con, đã bị bắn cho què giò, đi lại có chút khó khăn nhưng không ảnh hưởng tới sức mạnh công kích.
-vậy có thể đoán tám chín phần 6 con ở tầng này đã thanh toán đám bệnh nhân bác sĩ bị nhốt bên trong.
Tôi vừa phán như thánh vừa đưa mắt nhìn sơ, xung quanh la liệt
những đống đen đen như ổ mối đùn lên từ nền nhà, dừng lại cẩn thận quan sát một chút lại rõ ràng từ trong đám hổ lốn bầy
nhầy đó còn lần lộn mấy thứ...
Vừa mới nghĩ nửa chừng đến đó thì phía sau cánh cửa phòng
kế bên dẫn tới nhà bếp, hai thân hình lắc lư, tập tễnh bước ra .
Cái bọn này đã từng đớp tôi và Phong Linh như thú đói, sức
tấn công cũng thuộc loại bá đạo, hiển nhiên sẽ liên tưởng tới
vụ tàn sát máu me đầm đìa này. Cái tên chủ mưu ,rõ ràng khóa trái tất cả các cửa bên trong, chỉ trừ khu vực cửa hông là
khóa ngoài, cổng lại còn khép hờ cùng một hiện trường án
lớn để ngỏ như mồi câu dẫn dụ.
Theo lẽ thường chúng tôi tình cờ xuất phát từ hướng đó sẽ
phá cửa bắt đầu từ chỗ đó, ấy là bắt buộc, chỉ cần vừa
vào là lập tức bị bốn con nghênh đón. Xem ra tên bạch y nhân đã tính toán ngay từ những bước đầu, từ việc phục kích chúng
tôi sau khi ra khỏi lòng đất.
Không không, có khi nào việc tiết lộ thông tin Thắng Tà là dụ
bọn Âu Tử Dạ đến đây đều nằm trong kế hoạch của gã?
Thế có lố quá không? Tên đó lại là trùm đứng sau mọi chuyện?
Nhưng, nhưng...kế hoạch cuối cùng là gì? Dùng Thắng Tà dụ dỗ
Âu Tử Dạ? Vậy thứ nào mới quan trọng hơn? Tên bạch y nhân đó
có thể sắp xếp mọi thứ tới mức nào? Thao túng cả quan cấp
cao chính trị rốt cuộc là muốn cái quỷ gì?
Tôi vừa nghĩ nghĩ say sưa vừa vô thức ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh đèn pin cũng bám theo. Bọn Âu Tử Dạ trên kia chắc cũng
đang chật vật khổ chiến, lia mắt, treo lơ lửng trên cánh quạt
trần, một cái thứ to đùng vẫn nhỏ giọt tí tách xuống. Theo
ánh mắt nhìn tiếp đến một thứ căng như dây đàn, chạy dốc
xuống lưng chừng một bức tường thì dừng lại...
Ánh đèn soi trở lại cái thứ to như bao rác đen đen, xem ra đây
chính là 1 trong 4 em được bắt cóc tới, cậu em này nhìn quen
quen dù mặt bị miếng băng dán bịt miệng.
Ồ, có lẽ nào là lão Tống Trung? Đây chính là cái thứ cần giải cứu?
Một tiếng “rầm” vang lên, điều chỉnh lại góc nhìn thì thấy
Phong Linh dùng chiếc xe đẩy đâm vào một tên ,dí sát nó vào
một chiếc giường khác, di chuyển lùi lại một chút rồi lại
dũng mãnh đâm tới khiến chiếc giường phía sau vốn đang trong tư
thế nằm nghiêng bị lật đổ chổng bốn vó lên trời.
Con khác bên cạnh nhanh chân hơn tránh được một màn giã thịt,
vòng sang bên lao tới. Phong Linh lập tức phải bỏ cuộc với con
kia quay lại phòng thủ bằng chiếc xe trở dụng cụ y tế phần
đầu ban nãy sử dụng đã méo mó biến dạng.
Có điều, dường như cuộc tập kích ban nãy hơi bất ngờ nên thi
quỷ dễ dàng bị khống chế, còn giờ nó trong trạng thái chủ
động, chiếc xe lao tới, hai tay nó vung ra ,dưới chân trượt dài
một đoạn, "bẹp" một tiếng ủi be bét một đám đen đen nhô cao hôi thối chẳng khác phân bò, cuối cùng cũng ngăn chặn lại.
Từ đằng sau, con ban nãy bị đâm, không xi nhê, rú lên một tiếng,
tiếp tục hùng hục lao tới, từ đằng trước, con kia gầm gừ trong miệng, tay vận sức phản kích, chiếc xe nhanh chóng bị dồn trở lại.
Tình hình là rất tình hình, Phong Linh giờ như miếng thịt, trên dưới hai đầu đều có bánh mỳ kẹp lại. Một phía gào thét lao
tới, một phía bị vận lực quá bá đạo, không sao chỉnh được
bánh lái, chân như môi mỡ cứ không ngừng thối lui, đầu óc chắc
đang đóng băng, chưa kịp truyền chỉ thị nên tay Phong Linh vẫn
bám vào xe đẩy.
Đối với thi quỷ, súng chưa chắc có tác dụng, đạn lại có hạn, tôi cúi người xuống cầm lấy đầu một chai thủy tinh mà phần
thân bị bể nát gần hết, vung tay chuẩn xác nhắm vào bắp chân
cái con đang quay lưng lại phía tôi cuồng bạo đẩy Phong Linh thối lui như trượt dốc.
Nó hơi khựng lại một chút, lợi dụng thời cơ đó Phong Linh như
người chợt tỉnh cơn mê, tức khắc buông khỏi tay cầm, lăn một
vòng sang bên tránh được cả cú ôm thô lỗ phía sau.