Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 140: Q.2 - Chương 140: Cửa vào.




A Hoa và Tiểu Trà chạy vào vừa đúng lúc Thiên Hương dẫn đầu đạp cửa tiến vào phòng trong. Một mùi hôi thối quen thuộc lao tới, như một trận gió càn quét nơi cống rãnh xa xôi đột ngột tập kích đến, khiến người ta nhíu mày nhăn mặt không muốn tiến bước.

Bên trong tối như bưng mắt, gió đột nhiên cũng không buồn nhúc nhích, chỉ có mùi hôi thối lởn vởn đung đưa. Xung quanh dường như chứa mấy thứ đồ gì đó không rõ ràng. Bóng tối sâu bên trong dày đặc bao phủ, tưởng như có thứ gì đang ngồi ẩn núp trong đó trừng trừng hung hãn nhìn lại khiến người ta vô thức lạnh sống lưng.

Thường công tắc đèn được đặt ngay lối ra vào, mò một lúc cũng ra, vừa bật lên phút chốc mọi thứ đang im lìm ẩn mình vào bóng tối trở lên sáng sủa vô hại. Bên trong giống như phân xưởng với hệ thống máy móc chế biến, phân làm hai bên trái phải ở giữa là lối đi, không rộng nhưng khá dài. Tôi chán ghét nhìn, một dây chuyền trục lợi từ xác trẻ nhỏ. Sao con người tàn nhẫn tới mức có thể vì nhu cầu thoải mái của cá nhân mà đến đứa trẻ chưa đủ một tuổi cũng không bỏ qua?

Tôi lầm bầm trong miệng.

-Tham lam quá độ là căn nguyện của mọi tội ác. Mà con người thường bị lòng tham làm cho đầu óc u mê không còn phân nổi đúng sai, chẳng còn biết chừng mực.

Phong Linh đi phía trước sau cùng trong nhóm Thiên Hương, cách tôi một người. Chợt lùi bước đi tới bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói.

-Tại Trung Quốc, hàng năm có tới 13 triệu ca nạo phá thai, tương đương mỗi ngày có hơn 35.000 thai nhi bị hủy bỏ. Theo quan niệm của người Trung Quốc xa xưa, sản phẩm từ những bào thai và xác trẻ sơ sinh là vị thuốc dân gian “độc nhất vô nhị” chữa được nhiều chứng bệnh hiệu nghiệm. Chuyện này nhiều người dân cho rằng bình thường, nên nó vẫn được lưu hành tới tận xã hội hiện đại. Chỉ là gần đây bùng nổ dữ dội quá mức, còn xuất khẩu sang tận Hàn Quốc chẳng may lại bị cơ quan cửa khẩu bên đó nghi ngờ rồi kiểm tra phát hiện. Sự việc tuy vỡ lở nhưng nhanh chóng bị chính quyền nước nhà ém nhẹm, song báo Nhân Quyền vẫn hay tin mới nhờ chúng tôi đi điều tra thực hư.

Tôi đưa mắt mờ mịt nhìn gã ta. Phong Linh ôn hòa cười nhẹ rồi lại tiến về phía đồng bọn.

Rất nhanh chúng tôi bị một cái hố gần cuối căn phòng thu hút. Mọi người dảo bước tới ,thận trọng vây quanh nhìn xuống. Chỉ thấy đây là một cái hố hình tròn đủ nhét vừa ba người, thẳng đứng tối đen, không biết sâu tới chừng nào, xung quanh nền nhà còn tản ra dấu vết cháy xém như bị sét đánh và vô số vết nứt zích zắc như bị động đất làm, rất sợ hễ mạnh chân một chút nó liền sụp đổ xuống.

Chẳng lẽ đây chính là lối vào được Âu Tử Dạ phá vỡ?

Thiên Hương nhìn chúng tôi một loạt, rồi dừng lại ở tôi, có chút ngứa mắt. Minh Đăng thả một cây pháo sáng xuống, lắng nghe tiếng động cúi đầu quan sát. Phong Linh lôi một sợi dây ra, một đầu có móc sắt lối với dụng cụ sản xuất gần miệng hố, đầu kia thả xuống.

Thiên Hương trao máy chụp ảnh cho Tiểu Trà, dặn dò đưa dữ liệu tới báo Nhân Quyền cũng như việc ở lại dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ. Tôi tự hỏi không bết hàm ý của nghĩa “dọn dẹp sạch sẽ” là gì?

Phong Linh đội mũ có gắn đèn mỏ lên đầu rồi không chút do dự bám vào sợi dây, thận trọng đi xuống đầu tiên. Độ khoảng 5 phút sau, tiếng Phong Linh vọng lên báo an toàn, tới lượt Minh Đăng, vậy là cũng không sâu lắm.

-Tôi...

Tôi uốn lưỡi mấy lần, khó khăn mở miệng. Thiên Hương nhúc nhích cái đầu.

-Tôi sẽ không làm hại Âu Tử Dạ...

Thiên Hương quay đầu lại, nhạt nhẽo nhìn tôi. Trong lòng có chút khẩn trương căng thẳng, tôi nói nhanh.

-Vì thế hãy để chúng tôi đi cùng.

Giọng Minh Đăng ở dưới vọng lên báo hiệu Thiên Hương có thể xuất phát. Cô không thèm nhìn tôi nữa, cầm sợi dây, lạnh nhạt nói.

-Cậu thì không sao, nhưng bọn họ?

Tôi đưa mắt nhìn ba tên phía sau, rồi quay lại thuyết phục.

-Bọn họ không làm gì được Âu Tử Dạ đâu. Cô cũng biết thân thể anh ta xuất sắc cỡ nào mà.

Bất chợt Mạnh Chương tiến lên, hòa nhã đủng đỉnh nói.

-Mấy người bọn cô nghĩ có thể tiến vào?

Thiên Hương quay hẳn người lại, sắc mặt chẳng chút thân thiện. Mạnh Chương từ tốn bổ sung thêm.

-Âu Tử Dạ chỉ là tạo một cái lỗ để tiến vào cửa. Cửa còn ở phía dưới người bình thường không cách nào mở ra tiến vào.

Thiên Hương nghe thế cúi xuống, chụm tay làm loa gọi hỏi bọn Phong Linh tình hình phía dưới thế nào. Phía dưới liền đáp vọng lên báo có một cách cửa nhưng chưa tìm thấy cơ quan mở. Mạnh Chương nghe thế ung dung nói tiếp.

-Để chúng tôi theo ,vì chỉ có tôi mới biết cách mở khóa. Mấy người dù có ở dưới đó mò tới khi bọn bảo vệ đến cũng không ra đâu.

Thiên Hương nhíu mày, tay cầm sợi dây siết chặt. Sau đó không biết nghĩ thông suốt tới đâu đột nhiên cơ mặt giãn ra, biểu tình thả lỏng rất nhiều, thoải mái đáp ứng.

-Thật tốt quá, vậy hợp tác vui vẻ.

Nói rồi cô bám vào sợi dây đi xuống. Tư Đồ bấy giờ tiến tới chỗ Mạnh Chương, thầm thì.

-Vậy sao không để bọn họ chán nản bò nên, tới lúc đó chúng ta mò xuống, chẳng ai cản trở.

-Bọn họ lại chịu ngoan ngoãn tay trắng trở ra? Hơn nữa chúng ta cứ cò kè dây dưa để mất thời gian như vậy có ích lợi gì? Chi bằng tiến vào từ bây giờ, bên trong Âm Huyệt sự tình hiểm ác như thế nào đến tôi cũng không nắm rõ. Bọn họ thân thủ cũng không tồi, nhiều người một chút dễ xoay xở hơn.

Mạnh Chương nhỏ giọng nói xong, tôi cũng bám vào sợi dây thả mình xuống. Nghe giọng của Cung Trường Lĩnh cũng thì thào tiến tới.

-Cô ta không ưa chúng ta cũng chẳng thích, bằng mặt nhưng đếch bằng lòng, liệu có chịu thấy nguy tương trợ? Không khéo còn thừa cơ tình thế nhập nhằng mà đạp chúng ta vào miệng cọp.

Mạnh Chương ngó đầu xuống nhìn tôi đang ngửa đầu lên, Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh cũng tiến lại miệng hố. Mạnh Chương thong thả mở lời.

-Nếu không tới mức thâm thù đại hận, thì trong tình thế rối ren như vậy thường thì thân ai nấy lo, mạng ai nấy giữ. Xem khí chất bọn họ cũng chẳng phải hạng tiểu nhân bỉ ổi, không đục nước béo cò tới mức đó đâu.

Việc trèo xuống bằng dây thế này khiến tôi nhớ lại cái lần leo dây lên một miệng hang cách 5m nhưng trong tình trạng một bên tay bị tổn thương nặng thể chất cũng suy yếu. Vô cùng vất vả đau đớn. Nhưng giờ khác rồi, leo xuống rất dễ dàng, cũng chẳng sâu, ước chừng 12 m. Bốn bề đều bốc lên mùi xi măng cốt thép, không hiểu Âu Tử Dạ dùng phương pháp gì phá nát mặt nền bê tông chắc chắn dày dặn? Quaí vật thật.

Đi qua độ 2m là bốc lên mùi đất cát bạc màu, sau đó đột ngột khoảng trống mở rộng, cũng lạnh lẽo hơn, thì ra phía dưới hố khá thoáng rộng, bề mặt đặt chân cũng rất ngổn ngang, đất đá vỡ lở la liệt bốn bề.

Ba người kia đều đội mũ đèn mỏ, hình như đang quan sát sờ mó một mặt tường đất. Tôi tiến tới hội nhập, liền phát hiện đây không phải là mặt tường bình thường, hình như là một bức tranh khá lớn, điêu khắc một thứ gì đó có chút quen thuộc.

Bức tranh hình như không có màu sắc tô vẽ, chỉ đơn thuần là đất sét màu xám đen đắp thành, bề mặt nhiều chỗ còn bám bụi đất cát che lấp đi đường nét.

Thiên Hương dùng cả hai bàn tay có đeo bao tay phủi bớt bụi đất đá lên những bề mặt cô chạm tới. Thật ra bụi đất đá cũng không nhiều, hiển nhiên là do Âu Tử Dạ đi vào trước đã khiến nó rơi rụng vơi bớt. Sau một hồi tỉ mẩn đứng quan sát, các đường nét còn khá nguyên vẹn dần hiển lộ ra hoa văn liên tục ngoằn ngoèo, một bức tranh rất rõ ràng.

Tôi lùi ra xa, thu toàn bộ diện tích phù điêu vào võng mạc. Nó có chiều dài cỡ 6m, cao cũng chừng đó. Bọn Tư Đồ cũng đã xuống đầy đủ cả, cũng tới gần bức tranh tường ngắm nghía. Còn Thiên Hương thì đang dùng điện thoại di động chụp hình lại.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ càng hơn, là đường uốn lượn miêu tả một cây cổ thụ, tán xòe rộng trông tựa như cái nấm khổng lồ. Cây đó lại như do ngàn vạn con rắn xếp thành, khá cầu kỳ tinh xảo. Chính là giống y đúc kiểu dáng hoa văn cánh cửa của điện thờ Bàn Cẩm cũng như cánh cửa trong lòng cống ngầm.

Hai bên khung cửa được thay bằng hình nhân xà. Bên trái là nhân xà nam tay cầm giáo, bên phải là nhân xà nữ tay cầm khiên, mặt quay ngang hướng vào nhau, cùng nhìn cái cây, như lính gác bảo vệ. Nhớ lúc đó nhìn chúng cũng không sinh cảm giác bài xích, chẳng hiểu sao giờ nhìn lại có chút kỳ thị ghét bỏ. Mơ hồ cánh cửa đang không ngừng lan tỏa thứ hắc khí nhàn nhạt nhưng ẩn chứa tà khí đậm đặc, làm người ta vô thức run sợ muốn quay đầu.

Tôi thầm cười lạnh, bước lại gần.

Mạnh Chương vươn một bàn tay ra trước mặt, tay còn lại vung lên, tức khắc bàn tay kia xuất hiện một vết xước, máu từ đó rỉ ra, dần dần nhiễm đỏ cả bản tay.

Sau đó anh ta đặt bàn tay máu lên thân cây, vị trí giữa hai cánh cửa. Đồng thời toàn thân phát ra một lớp khí trắng thanh thuần, sinh ra một làn gió nhẹ khiến đám tóc tai áo quần tung bay. Sau đó đám khí phát quang sáng rực rồi nhanh chóng chuyển hết về vị trí bàn tay máu. Gió tỏa ra càng dữ dội, tóc tai áo quần của gã bay tứ tung tán loạn.

Máu thấm vào khí, biến khí thành màu đỏ hồng cực kỳ ấn tượng, chúng lan nhanh như tia điện vào bề mặt cửa tựa như nước chảy gọn gàng trong lòng kênh mương.

Mạnh Chương thu tay lại, cả lũ không hẹn cùng nhìn như bị cánh cửa thôi miên. Một lúc sau âm thanh nặng nề chuyển động, hai cánh cửa hé mở cũng không phải tách ra từ một đường chỉnh tề, tách ra theo vết uốn lượn của thân cây vô cùng tinh tế, kèm theo đó là một mùi vị không mấy dễ chịu xông ra. Mùi khí bị phong tỏa lâu năm lùa ra khiến mũi người ngửi ngứa ngáy, có chút muốn hắt hơi.

Nó là một đạo động với bốn bề là hoàng thổ bao bọc, khá nhỏ so với kích thước của cánh cửa, như một cái lỗ tò vò mà phía lối thoát được cánh cửa ngoại cỡ che chắn.

Sâu bên trong dĩ nhiên tối đen như che mắt, Phong Linh và Minh Đăng đưa đầu nhòm vào trước, đồng thời cũng ném một cây phát sáng vào. Nó rơi vào khoảng 5m, soi sáng bốn bề đều là đất thịt nham nhở rễ cây con li ti trồi ra, được cái nền tuy gồ ghề một chút nhưng khá sạch sẽ.

-Vào thôi, nó rất nhanh sẽ tự đóng lại.

Mạnh Chương nói, bước vào đầu tiên sau đó mọi người tự giác chui vào cái lỗ không vuông không tròn, rộng khoảng 2m, cao cũng cỡ vậy.

Tôi vô thức ngước đầu nhìn bên khung cửa, chợt thấy khuôn mặt của nhân xà nam hình như có chút khác thường. Nheo mắt nhìn chằm chằm một lúc rồi chuyển sang bên khung cửa còn lại. Mặt nhân xà nữ cũng tương tự, khuôn mặt không còn trong trạng thái nhìn ngang, mà hơi quay lại, có thể nhìn thấy cả phần mắt bên kia, cả hai mắt đều đang vô hồn nhìn tôi.

Kỳ quái, cảm giác gương mặt đó dường như vẫn tiếp tục nhúc nhích chậm rì rì quay lại. Cặp mắt vốn chỉ là đất sét cấu thành đột nhiên như thực sự được thổi một chút sự sống vào, dù trống rỗng lại trừng trừng nhìn xuống tôi, cao ngạo mà hung tợn khiến toàn thân vô thức bức bối rét lạnh.

Tiếng của Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh bất thình lình vang lên nhắc nhở tôi đừng rề rà thất thần.

Tôi lắc nhẹ đầu, người cuối cùng bước vào, cánh cửa sau lưng nặng nề khép lại dày cỡ 20cm, chia làm hai phần không đồng đều, mặt sau chủ yếu là đá tảng cấu thành. Tôi tò mò ngước nhìn, không rõ cơ quan vận hành được ẩn giấu ở chỗ nào. Ngoài tiếng chuyển động mở cửa, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh bánh răng nào di chuyển thì phải? Mà hai nửa không ngay ngắn sau khi khép lại hoàn toàn, là một mặt đá xanh cứng rắn trơn nhẵn, hoàn chỉnh tới mức cái khe hở nhìn hầu như không thấy. Như thể đột nhột biến mất, như thể là một bức tường đá nguyên vẹn cấu thành khiến người nhìn ngỡ ngàng nghi hoặc.

-Nó không sử dụng cơ quan nào đâu. Các pháp sư của Miêu tộc chủ yếu dùng máu và khí của bản thân để tạo phong ấn và kết giới.

Đột nhiên Mạnh Chương ở phía sau tôi lên tiếng.

-Niệm có thể bảo lưu tại một chỗ mấy ngàn năm nếu như khí của người tạo ra đủ vững mạnh. Nghe tổ tiên của chúng tôi truyền lại, mỗi một cánh cửa Mộc Xà chính là nơi vào của một Âm Huyệt được chôn sâu dưới lòng đất. Để cửa Huyệt cũng như lối đi bên trong không bị tác nhân bên ngoài phá hủy, bọn họ dùng máu và khí liên kết lại, ngay đến bom mìn cũng không làm sứt mẻ. Muốn mở ra cũng phải dùng máu và khí để tác động.

Mạnh Chương vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt tường đất, khô khan nhưng không nứt nẻ. Không khí trong này bốc nên mùi vị không quá khó ngửi, mùi đất đơn thuần, mùi của phân côn trùng.

Điều gã vừa tiết lộ khiến tôi càng cảm thấy Niệm thật quá sức huyền ảo nên có chút ngây ngốc nhìn Mạnh Chương. Người mất rồi nhưng Niệm vẫn còn trường tồn? Lại nghĩ tới cửa đá trong lòng cống ngầm Bàn Cẩm, nếu nó cũng là nơi dẫn vào một cửa Huyệt thì có chút không thích hợp, vậy chẳng ra có hai Huyệt ở gần nhau sao? Nhưng từ đền thờ trên mặt đất dẫn xuống đền thờ dưới lòng đất lại không có cánh cửa nào như thế?

Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh đều đeo kính, không cần dùng tới đèn pin. Gã khoe khoang, đây là loại kính nhìn đêm ACOG bức xạ nhiệt, không chỉ cho phép nhìn thấy vật sống trong bóng tối mà còn thấy mọi thứ khác một cách rõ ràng dù không cần nguồn chiếu sáng. Nó vừa dùng sợi quang học vừa dùng chất phát quang tritium (một đồng vị phóng xạ của hydro). Có điều giá cả tất nhiên hơi chua chát, cũng không dễ tìm mua.

Ba người kia đi đầu, hai tên đó đi cuối, tôi và Mạnh Chương đi giữa. Có lẽ vì đi đông người, nên cảm giác bất an lo lắng không nhiều.

Chúng tôi cũng không phải đi lâu, vì sau đó thông đạo phân làm hai lối. Thế này, đông người lại còn chia bè phân phái, không biết có thống nhất ý kiến được không hay là từ bây giờ “tôi đi cầu độc mộc anh đi đường cái quan”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.