Tôi vừa nêu
yêu cầu vừa ôm ông ấy đưa ra ngoài. Cơ thể ông rất nhẹ, mềm mại không chút căng cứng, tựa như đang ngủ sâu, không tích nước không biến dạng, đây là nhờ phương pháp ướp xác.
-tôi muốn mang ba thi thể này ra khỏi nơi đây, hãy giúp tôi, anh Chương.
Tôi nhẹ nhàng đặt ông nằm bên cạnh hai người kia. Bàn tay chạm
lên khuôn mặt, dường như ông ấy thật sự chỉ đang thiêm thiếp
ngủ. Phần bụng có dấu vết khâu lại, vết khâu trông như một con
rết dài tới 30cm, hiển nhiên là nội tạng bên trong bị lấy đi,
tôi đưa tay sờ vào.
Cảm nhận trái tim bản thân như đập chậm lại, không khí hút vào cuống phổi tắc nghẽn như bị thứ gì ngăn chặn. Trong đầu tôi
một mảnh trống rỗng, không nảy sinh bất cứ ý niệm gì, tựa như trí não ngừng hoạt động, không biết cách cần vận hành thế
nào.
-Cậu Mặc, nghĩ tôi làm được sao?
Tiếng nói của Mạnh Chương nhẹ vang bên tai khiến tôi lấy lại
tỉnh táo. Tôi tuyệt đối không tin gã không làm được, mà là tin
chắc gã làm được, nhìn thẳng vào cái mặt nạ, vào đôi mắt
rồng kín như bưng, khẳng định với Mạnh Chương.
-với anh, chỉ là nhấc tay.
-thật tình, cậu Mặc, nhờ vả người khác thái độ đừng tự tin
cứng rắn vậy. Tôi sẽ, có điều, không làm không công.
Đấy là dĩ nhiên, sòng phẳng sẽ không vướng bận, sau này còn
qua lại nhiều, từ từ rồi tôi sẽ trả nợ dần. Tôi rút súng,
tùy ý bắn vào can dầu để bên cạnh bồn chứa thi thể cách
khoảng 30 m, chất nhựa đơn giản bị phá vỡ, chất dịch theo vết
nứt chảy theo dòng lênh láng trên nền liền lan đi tứ bề, lửa
vàng kim theo đó hừng hực bốc mạnh, lạnh nhạt nhìn nhìn quang
cảnh hỏa táng rồi cúi xuống bồng thi thể bố lên, sau đó thẳng thừng nói.
-muốn thù lao thế nào?
-tiền công? Tôi không thiếu tiền.
Nợ ân tình rất khó thanh toán dứt khoát, mà tôi tuyệt không
muốn lằng nhằng, thật ra cũng rất tò mò muốn biết một người
làm cách nào mang ba thi thể ra khỏi nhà tù, thế nhưng nếu mở
miệng vấn lúc này, khẳng định gã không tiết lộ, sau này dò
hỏi vẫn dễ dàng hơn. Nghĩ thế tôi vừa bước đi vừa lãnh đạm
nói.
-điều kiện là gì?
Gã cũng cúi xuống, hai tay xốc thắt lưng kẹp nách hai thi thể
của anh Trương chú Vương lên dễ dàng, lách qua người tôi, vừa
bước đi vừa nói.
-phía ngoài căn phòng có thang máy trở hàng hóa, trước đặt
tạm ở đó. Bên kia là phòng nghỉ dành cho nhân viên, cậu vào đó lấy tạm thứ gì mang ra đắp cho họ. Về phần hồi đáp, trước
tôi chưa nghĩ ra.
Tôi không có kiến nghị, đi theo sát phía sau, mùi máu tanh chẳng mấy chốc xộc tới. Trên sàn nhà bắt đầu thấy có những vệt
máu nhỏ, xem ra đi được tới đoạn này bọn xác sống cảm ứng hơi người liền ra nghênh đón đám Âu Tử Dạ. Càng ngày mùi máu tanh càng nồng, vết máu vấy ra càng dài, còn vương cả những mẩu
da thịt. Không có một dấu vết đạn dược, hiển nhiên họ không nổ súng, chỉ có thuần túy đánh đấm.
Ra tới gần cửa thì trên tường dính máu đầm đìa, chảy lan tràn xuống, phía dưới mấy đoạn bộ phận cắt nhỏ, có cánh tay, có
cẳng chân, dĩ nhiên hung khí là thanh kiếm của Âu Tử Dạ. Mạnh
Chương đặt thi thể của anh Trương Tú và chú Vương Quân xuống, ấn nút mở cửa, tôi cũng đặt bố nuôi bên cạnh rồi chạy vào phòng tiếp theo.
Phòng tiếp theo, hai bên đều kê giường ngủ, loại giường một,
trên đặt chăn gối, cứ mấy cái giường lại kê một tủ, bên trong
chứa mấy bộ đồ, tôi tháo nhanh ba bộ treo trên móc rồi chạy
trở lại. Mạnh Chương đã kéo ba thi thể vào trong, đưa cho gã hai bộ nhờ gã giúp tôi mặc đồ cho họ, bản thân cũng ngồi xuống
mặc áo quần cho bố.
Tôi không nhớ lần đầu mình gặp ông thế nào, hoàn toàn không
nhớ vì sao lại cứ ngây ngốc ở lại lâu tới vậy, chỉ biết, khi
trí nhớ bắt đầu biết ghi nhớ, thì tôi đã nghiễm nhiên xem việc ông ấy quan tâm lo lắng cho mình là điều tất nhiên. Tôi chỉ nhớ những việc trong 10 năm trở lại đây, còn 10 năm trước đó, đều
là qua lời ông kể lể, ông cũng không nhắc lại nhiều, chỉ thỉnh thoảng khơi mào, tựa như là, không kìm được lòng mỗi khi nhớ
về kỷ niệm xa xôi.
“Nhóc con, 20 năm trước ta gặp con vào một này trời âm u, mây đen sì từ sáng sớm như thể sắp có giông tố, rõ ràng mới đầu thu nhưng riêng hôm đó lại lạnh lẽo dị thường. Ta đi tập dưỡng sinh về, liền thấy con đứng ngoài cổng, giống như một tên ăn mày,
toàn thân bốc mùi hôi thối, trang phục rách nát, tóc dài xơ
xác rối như tổ quạ, như thể cả năm chưa tắm gội, cứ nhìn chằm chằm vào cây ngân hạnh. Ta tới hỏi thăm hồi lâu, sau chuyển sang đe dọa gọi dân phòng tới can thiệp nhưng tuyệt nhiên con không
đáp lại, không những thế, trước sau còn chưa từng nhìn vào ta.
Thấy vậy ta chỉ có thể lắc đầu đi vào, cho rằng con là kẻ tâm thần trốn khỏi trại thần kinh.”
“Buổi trưa mà trời tối om như đêm, gió to vù vù gào thét, sét
đì đùng đánh xuống, sau một loạt tiếng sấm rền rĩ, thì đổ
mưa rất lớn, đi ngang qua cửa, nhìn ra ngoài cổng, vẫn thấy con
đứng nguyên vị trí đó, không nhúc nhích, như một bóng ma ẩn
hiện trong làn mưa xối xả, thấy vậy ta đành cầm ô đi ra. Buồn
bực nói, này nhóc, nhà ta không có con gái lớn cần gả, không
cần trông cây si trước cổng mãi thế. Này, cậu bị câm
sao?..Thích cái cây ngân hạnh tới vậy sao? Nếu vậy ngày mai lại tới, giờ mưa to thế này, cậu sẽ cảm lạnh mất... Này, chẳng
lẽ cậu cũng bị điếc nữa sao?.. Này nhóc, không phải tính đến
trước cửa nhà ta tự tử đấy chứ?..Thằng nhãi ranh này, nếu
không đi có tin tao phang ô đánh người?”
“Nhóc con, lúc đó bố rất tức giận, con thì cứ như thân xác nơi đó còn linh hồn lại nơi khác, một chút cũng không ngó ngàng
tới ,ta đành làm thật, có điều, mới phang một cái, con lại như khúc cây mục ,cứ thể đổ xuống, làm ta hoảng sợ chết khiếp,
cuối cùng đành đánh liều mang vào nhà, thế rồi từ đó nuôi
tới giờ. Con không biết là nuôi con áp lực tới mức nào đâu, tuy không tốn kém nhưng thật sự rất đả kích thần kinh. Phải rồi,
ta có viết một cuốn nhật ký về quá trình nuôi dạy, Tiểu Minh, sau này có hứng thú thì tìm đọc.”
-Tôi tạm thời giúp cậu tiếp quản thi thể, sau này thoát ra, tôi sẽ tới tìm, lúc đó cậu cân nhắc xem nên chôn nơi đâu. Còn nữa, lát cậu tự vào, tôi không theo, cái tên Công Du Giám Minh đó,
dở dở ương ương, điên điên khùng khùng, đừng để tâm những gì
hắn khiêu khích, tuy rất hiếu sát, cũng rất cuồng chiến, nhưng chỉ cần không chủ động tấn công trước thì hắn cũng sẽ không
làm gì cậu.
Tôi giật mình, rồi gật nhẹ, lại máy móc nói.
-được, tôi hiểu rồi.
Một mảnh hồi ức khẽ ùa về, rõ ràng như ngày đó bố ngồi tâm
sự với tôi, giờ mới phát hiện, ngón tay run rẩy lợi hợi, run
kịch liệt tới mức mãi không cài được cúc áo. Thì ra tôi đang
chỉ cố ra vẻ lãnh tĩnh, kỳ thực nội tâm trong lòng vô cùng
hỗn loạn, hỗn loạn tới mức không khống chế được ngón tay, tôi
cười nhếch mép chế giễu bản thân ngu ngốc kém cỏi, dù hít sâu mấy hơi, ngón tay cũng chỉ bớt run, chật vật mãi rồi cũng
cài xong đám cúc áo nho nhỏ.
Xong xuôi thì đứng lên bước ra ngoài, nhìn thêm lần cuối khuôn
mặt bọn họ rồi bước đi, cảm thấy trái tim trong lồng ngực
dường như đập rất chậm, chậm tới mức như ngừng đập, vì thế
mà nhiệt độ cơ thể càng lạnh giá, lạnh tới mức chẳng có bất cứ cảm giác gì hết.
Căn phòng rất dài, phía cuối ánh lửa bập bùng hắt lên từ một cánh cửa khác, soi lên hình dáng một đám người.
Trên đường, rải rác những vệt máu hôi tanh loang lổ, vẩy nên nền nhà, trên những tấm đệm giường.
Những bộ phận thi thể cũng lác đác xuất hiện nằm gọn trong
vũng máu đen tanh tưởi, đây là một cái đầu người, nó bị chém
chéo làm đôi kéo dài từ bên này trán tới má bên trái, kia là
phần bả vai được xẻ xuống cùng cánh tay phải, kia lại là cẳng chân. Quãng đường không dài, vài chục mét nhưng tàn tích tử
thi la liệt, cơ hồ là mỗi mét đều lưu lại, kia là nửa thân trên bị chém từ bả vai phải xẻ chéo xuống bên hông trái.
Thanh đao của Âu Tử Dạ thuộc loại trung, không lớn quá không nhỏ quá, hơn nữa còn thuộc dạng lưỡi cong như vầng trăng, giống
kiểu dao găm của trung đông rất thích hợp để chém, thế nhưng để làm được công đoạn xẻ ra mảng da thịt lớn gồm cả xương cứng
rắn, tựa như có chút không đúng. Còn nếu như quả thật là tác
phẩm của loan đao, vậy thì kết cấu tạo ra thanh đao phải là
loại vật liệu gì? Rốt cục là nghệ nhân siêu đẳng nào rèn ra
được bảo đao thượng thừa thế này, lực sát thương khủng bố
không kém đại đao.
Có một người không mặc đồ nằm trên chiếc giường được kéo ra
giữa, máu nhiễm cả một vũng lớn trên đệm. Vì người đó nằm
quay lưng lại với tôi nên phải chèo qua chiếc giường, sang bên kia thì dừng lại nhìn một chút. Gã bị trói chân tay lại với
nhau, nơi trói còn chừa ra một đoạn dây thừng dài, cái lưng cong lại tựa như con tôm luộc chín, từ phần phía trước máu đỏ lòm lan ra sau. Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn, phía trên là gắn quạt
trần, phía bên cửa sổ thông khí, nơi có chấn song sắt còn lưu
lại đoạn dây cắt, hiển nhiên nạn nhân là bị treo ngược bốn vó
lên cánh quạt.
Một đôi mắt trắng dã, mở lớn cực đại, trừng trừng nhìn về
phía trước khí thế mười phần hung ác hiểm độc, khiến tôi giật mình, chẳng lẽ còn sống? Gương mặt trắng xám vặn vẹo nhăn
nhúm nhìn lại có phần thống khổ, miệng mở rộng như la hét, cơ hàm căng cứng đã không thể khép lại, đã chết tựa hồ được
mười mấy tiếng. Nhìn qua nhìn lại vài lần, có chút quen mắt,
đây là lão Bạc Hy, bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Ninh, chụp cùng
với lão Tống Trung và lão quan Vương Lập. Phần bụng bê bết
máu, nhìn không rõ, chỉ thấy khoảng tối om om, nhưng chứng tỏ
lại là chết do lấy nội tạng.