Mặc dù Vọng Đô Diêm Thành ngày ngày diễn vai Mai Linh Lan diễn
đến sáp tâm nhập thần, dung mạo giọng nói càng không chút sai
biệt, nhưng Phùng Doanh Tử vẫn tinh tường nhận ra, đóng giả dù
sao vẫn chỉ là giả, mãi mãi không thể chân chính thay thế được thật.Thỉnh thoảng trên khoé miệng cô ta lại lộ ra một mạt
cười tựa tiếu phi tiếu, dị quang có chút khinh bỉ coi thường,
khoé mắt vốn loan loan cong cong chợt sắc bén âm hàn, khiến
Doanh Tử không khỏi trấn kinh rồi khổ não.
Diêm Thành đưa ngón tay miết miết cánh môi hồng trơn bóng.
“Trung nguyên tết cũng là Quỷ lễ, phàm vào đêm rằm, dùng máu khai
môn, dẫn ma gọi quỷ, dùng mạng đổi mệnh sẽ đạt được giao kèo
nhất định. Nhưng hôm đó là ngày 21 âm lịch, lễ sao Thuỷ Tinh
không có cái gì sai phạm, sai phạm ở đây chính là huyết quang
sát ý, mở đường dẫn lối cho thứ không sạch sẽ mò đến”.
“Thứ không sạch sẽ?”Doanh Tử cũng có chút tò mò hứng thú.
“Thẩu Trẩu là một loại quỷ quyệt, sau khi lễ xong sẽ bám lấy thân
chủ, ngày qua ngày âm thầm hút lấy thọ mệnh, đổi lại, cách
mệnh xoay chuyển đạt được như ý.Truyền thuyết viết rằng, Thẩu
Trẩu là Phù Dung tiên tử trên thiên đình, dung nhan mỹ diễm mà
tấm lòng cũng quảng đại, vì thương xót chúng sinh cơ cực mà
nở rộ tô điểm. Một lần tò mò nhân gian không biết được mình
chăm sóc đã khởi sắc tới đâu bèn chốn xuống nhìn.”
Khoé môi Diêm Thành xinh đẹp lại nhếch lên một cung độ khiến cho tư
dung càng kiều diễm, nhưng phảng phất có chút chế giễu bỡn
cợt.
“Phù Dung tiên tử đi đến nơi đâu cũng chỉ nhìn thấy
quang cảnh lầm than, nông dân cần mẫn mà vẫn túng thiếu đói
nghèo, thương nhân xảo trá lại chỉ biết đầu cơ trục lợi, quan
trên cao ngạo lại chỉ biết tận lực vơ vét, thiên tử sống trong
cung vàng điện ngọc, ngày ngày tận hứng hoan ca, nào biết dân
chúng ngoài kia thiếu ăn thiếu mặc. Phù Dung tiên tử tức giận,
gây ra một trận đại dịch.
Vị thần đó khiến con người
rơi vào giấc ngủ sâu, trầm mê trong những giấc mộng đẹp, xoa
dịu hiện thực tàn khốc, ngụp nặn không lối thoát trong bể dục vọng ảo tưởng, mãi mãi không tỉnh lại.
Thiên thượng
biết tin đày Phù Dung tiên tử vào cõi Atula, là một á thần
nửa tiên nửa quỷ. Nhưng vì nàng giết người không phải vì tư
lợi cá nhân nên thiên thượng lại khoan dung đưa ra một điều kiện, nếu hoàn thành 1 ngàn việc tốt, tiên khí sẽ tự động thu
thập, từ đó phục chức về trời.
Ban đầu Phù Dung tiên tử cũng cảm tạ tuân mệnh, sau lại thấy con người mãi u mê chấp
nhất, cuối cùng chỉ còn lại giao ước đồng đẳng, ta cho ngươi
phúc khí, ngươi cho ta thọ mệnh.”
Doanh Tử lẳng lặng
ngồi nghe, ánh mắt xa xăm, cô liêu tịch mịch, nhưng sắc lạnh xa
cách. Diêm Thành nhìn nhìn cô, ánh mắt loé lên ánh nhìn khác
lạ, có chút vô dục vô cầu nhưng cũng ngạo mạn tuỳ hứng, vừa
yêu mị vừa tà khí.
“Tôi nói cô hay, số mệnh chính là
cái kiểu, dù cô nỗ lực cỡ nào kiên trì cỡ nào, kết quả vẫn
không như sở liệu. Chính là cái kiểu giống như Mai Linh Lan hay
Hồng Công Dã, rõ ràng có dung mạo có năng lực lại không hiểu
sao cứ lu mờ nhiều năm trong cái thế giới ánh đèn đó. Một số
người khác tựa như thiên chi kiêu tử, chỉ cần đứng lặng yên,
ánh hào quang của bản thân toả ra đủ sức lay động toàn bộ xung quanh.Cô nói, vì cớ gì bọn họ không thua kém là mấy lại cách biệt một trời một vực? Cô nói, nếu có phương thức thay đổi,
cô có nguyện ý chọn lựa, rũ bỏ thể xác, bán đi linh hồn?”
Doanh Tử xoay đầu nhìn Diêm Thành hồi lâu, cuối cùng vươn tay sửa
chút tóc lộn xộn trên gương mặt cô ta, đáp lời không ăn nhập.
“Nghe nói cô đang hợp tác với lão Tần Tiên Vu. Đó là đạo diễn khá
có tiếng tăm trong mảng phim điện ảnh hành động, không ngờ cô
lại được chọn làm vai nữ chính. Lúc trước Linh Lan từng nói,
để trở thành người nổi tiếng thực sự cần rất nhiều yếu tố
hội tụ. Cô ấy tự biết bản thân không có bối cảnh hậu thuẫn,
không có gia thế chống lưng, có thể nhận được nhưng vai nhỏ
cũng đủ cảm kích rồi. Nơi hào nhoáng đó luôn có những diễn
viên không chịu đựng được việc làm nền cho kẻ khác, dần dần
đánh mất đi nhiều thứ, bỏ lỡ đi nhiều việc, vì kiếm tìm một cơ
hội vươn lên mà sẵn sàng bán thân cầu vinh...”
Diêm Thành
hắc hắc có chút giảo hoạt, đôi mắt cũng có tia ranh mãnh, thả Doanh Tử ra, lôi một xấp giấy đưa sang, mỉm cười duyên dáng nói tiếp.
“Doanh Tử, hai tên đó tạm thời chưa cần động vội.
Thứ nhất Thẩu Trẩu là rất coi trọng con mồi của nó. Đằng nào thọ mệnh bọn họ cũng không còn nhiều, đợi thời cơ chín mùi
xuống tay cũng chưa muộn. Còn nếu cô không chờ được, cứ muốn
nhắm tới, chỉ sợ mất cả chì lẫn chài. Bây giờ cô đi lại ổn
rồi, đây là danh sách thân nhân của hai tên đó, tôi giúp cô tìm
kiếm tư liệu, cô chỉ việc hành động...”
Doanh Tử cầm tờ giấy, có chút mờ mịt không rõ, người cần chết là hai tên kia, liên quan gì đám này.
Ánh mắt Diêm Thành đột nhiên biến đổi, loé lên thất thải quang
sắc, lay động, xoáy tròn, ma mị yêu diễm, tựa như vực thẳm
xoắn ốc, lung linh bảy màu câu đi linh hồn, mê muội tuân theo,
trầm luân tình nguyện. Diêm Thành cầm lấy bả vai Doanh Tử, xoay
lại đối diện, ngón tay nâng cằm để mắt cả hai giao nhau.
“Chỉ hai tên đó chết thì không đền hết tội. Kéo hết đám người thân bọn họ xuống, trả giá như vậy mới tương xứng.”
Doanh Tử đờ đẫn nhìn vào cặp mắt yêu dã, lặp lại.
“Hai tên đó chết cũng không đền hết tội. Kéo hết đám người thân bọn họ xuống, trả giá như vậy mới tương xứng.”
Doanh Tử ngây ngây ngô ngô gật nhẹ. Khoé mắt Diêm Thành trở lại bình thường, khẽ vuốt ve mặt cô, tựa như cưng chiều, mỉm cười hài
lòng tao nhã nói thêm.
“Si Mị là thú cưng của tôi nhiều
năm, trong thời gian này tạm thời giao cho cô tiếp quản. Nó
thích bám vào nữ thân nhưng lại chỉ hút dương khí nam nhân. Cô
dựa theo bản danh sách này, tính toán thời gian địa điểm, cứ
cách vài ngày giết một người. Cô không cần có mặt ở hiện
trường, chỉ cần cách nạn nhân trong vòng bán kính 30m, đợi nó
xong việc trở về thì dời đi.”
Việc Mai Linh Lan xuất hiện nhất định khiến hai tên đó run sợ xanh mặt lại không thể tố
cáo là giả mạo. Lại biết Phùng Doanh Tử cũng không có chết
cháy, hai kẻ vốn đã chết lại cứ thế tồn tại, nhất định bọn
họ kinh sợ không thôi. Sau đó người thân lần lượt chết đi, ban
đầu cũng chỉ cho là tình cờ trùng hợp, nhưng càng về sau mọi
chuyện càng vượt tầm kiểm soát, bọn họ không cách nào tưởng
tượng nổi, ngày đêm bất an lo nghĩ, khi nào thì tử thần gõ
cửa viếng thăm?
Cho nên, sau khi Hồng Công Dã chết, tên
đồng phạm không chịu được ác mộng dày vò, tìm tới phát tiết, thực chất cũng chính là, van cầu sớm được ra đi.
Nhân
sinh nơi hồng trần, bất quá chỉ là sự giằng co giữa không cam
tâm và cam tâm.Thuận theo thì sao, không thuận theo thì sao? Ma
tại tâm mà sinh, dưỡng những tội lỗi ác nghiệt chính là lòng
người, tìm cách hãm hại cũng là hại chính thân mình.Cố gắng
leo từng bước như thế, rốt cuộc đổi lại được gì?
Sáng
hôm sau Tư Đồ phái một lái xe trở chúng tôi về nhà, gã trao
một khoản tiền mặt không nhỏ, có điều sức ăn của Ưu Đàm không
thể xem nhẹ, nếu không tiết kiệm, e vài tháng sau phải gặm
lương khô uống nước lọc.
Chiều muộn 30 tết, chúng tôi đi
ngang qua nghĩa trang Vạn Hoa Thọ. Lúc xuống xe, tôi móc một ít
tiền cho tài xế, nói một câu cảm ơn lại một câu chúc phúc, tuy không phải trả tiền xăng xe cũng coi như lì xì lấy may, tiễn
người ta quay trở về.
Bảo vệ túc trực chỉ có một
người, dù thế nào cũng cần ít nhất một người ở lại, chẳng
ai muốn đón tết xa nhà, trừ phi nơi đó chẳng còn ai ngóng
trông, hoặc bản thân không còn tha thiết.
Tôi biếu người
đó ít tiền, nói từ phương xa tới muốn vào cúng bái người
nhà, muốn mượn một cái bàn làm lễ, hai tay xách túi lớn túi
nhỏ đồ.
Mùa đông trời thường tối nhanh, mới 6 giờ chiều mà đã lác đác sao giăng lấp lánh, không gian nơi đây vốn âm u
tịch liêu, một trận gió lạnh vờn tới liền khiến đám lá run
rẩy xôn xao, nhanh chóng chia lìa. Ô Nha rùng mình, đánh một cái hắt hơi rõ to, quệt mũi, tôi chỉnh lại khăn quàng cổ cho bé
cao lên, che quá nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt trẻ thơ to
tròn long lanh.
Tôi bày vàng tiền hương hoa, trái cây thức ăn, kín một bàn đủ thứ cho bữa cơm tất niên. Lại rót một
chén rượu thơm, vừa làm vừa giới thiệu bố nuôi với Ô Nha và Ưu Đàm. Tiếng chuông lục lạc khẽ khàng đong đưa trên túi xách,
một dải ánh sáng bạc vụt lên, khắc hoạ lên dáng hình mỹ nhân
tuyệt sắc.
Tôi có chút sửng sốt, Bạch Ngân toàn là bất
thình lình không báo trước chui ra, hơn nữa dung mạo như thiên
tiên của cô ấy, cho dù nhìn thấy bao nhiều lần, e là vẫn khiến người ta động tâm.
“Dương lão nhân gia, ngài hãy yên tâm
siêu thoát, có tôi ở bên cạnh nhất định quan tâm chăm sóc Dương
Dương chu toàn.”
Bạch Ngân chắp tay lại, lơ lửng giữa
không trung mà lầm bầm, sau đó nháy mắt với tôi, phượng mâu ẩn
tình, lung linh mỹ diễm, tựa như đoá bạch liên hé nở, thanh khiết
mà mị nhân, không nỡ dời tầm nhìn.Tôi chỉ cười nhẹ, không nói
gì, cũng chắp tay lại trước bài vị. Tôi bảo Ô Nha, Ưu Đàm bắt
chước làm theo, cùng vái ba vái. Tôi thắp hương xong lui ra.
Màu trời ở nơi này tựa như đại dương sâu thẳm, tinh tú điểm xuyết
càng như pha lê mà nhấp nháy trêu trọc. Không gian trống trải
quạnh hiu, chỉ có những bia mộ lạnh lẽo trầm mặc, đám Võng
Tượng trơ mắt câm nín, hàng cây bách lẩy bẩy khuất nhục, gió
buốt giá tràn về quất lên vạn vật, trườn lên da thịt không được
che đậy, se sắt hanh hao.
Tôi quay trở lại nhìn bài vị, nhẹ giọng hỏi.
-Bạch Ngân, cô nói lúc trước vẫn luôn ở nhà tôi, sao tôi không thấy?
Toàn bộ cơ thể Bạch Ngân như phủ một tầng lụa bạc, như tơ dệt sương
giăng, mịt mờ mông lung. Thuỷ mâu xanh nhạt linh động như thiên thanh hạ thuỷ, môi đỏ hàm tiếu, tuyệt sắc phong hoa không thể che đậy.
“Chuyện này chưa nói cho anh biết sao?Hồi đó tôi quả thật lượn ra lượn vào trong nhà anh như cơm bữa. Dương lão gia không nhìn thấy thì cũng thôi đi, người trần mắt thịt không tính. Nhưng Dương Dương,
anh lúc đó thì quá dị biệt, anh không ngủ, nhưng mắt dù luôn
mở lại không chịu lưu hình ảnh về võng mạc, miệng càng như vỏ sò, ai cũng không cậy được. Một khoảng thời gian dài cứ như
thế, có cảm giác anh như không tồn tại, tuy nhiên tôi vẫn cảm
nhận trên người anh một loại hắc khí cuốn thân bảo hộ, cho nên
chỉ dám lén lút nhìn trộm. Về sau anh nhận thức được tình
hình xung quanh rồi nhưng đoàn hắc khí đó dường như còn cô đặc
hơn, rốt cục vẫn không dám lộ diện...”
Tôi trầm ngâm một lúc.
-Cô sợ?
“Dương Dương, bề ngoài anh rất vô hại, nhưng bản năng lại luôn mách
bảo tôi không cần tiếp cận. Có một lần đến gần và tôi suýt
bị thứ yên vụ mỏng manh câu mất hồn...”
Tôi xoay đầu nhìn cô, một chút ấn tượng chuyện trước kia cũng không có.
“Ừm, cái này quả thật có chút giống tên kia, mặc dù không mãnh
liệt bằng nhưng về mặt hình thức thì tương đương.”
Tôi vô thức nhìn Ưu Đàm,“Tên kia” trong miệng cô ta ắt là Âu Tử Dạ.
-Bây giờ thì sao?
“Dương Dương, bây giờ anh khống chế nó khá tốt, không còn là vấn đề
đáng ngại. Nhưng mà cái lần anh tấn công tên đó...ý thức của
anh dường như bị thứ gì xâm chiếm, hoặc giả bị kích thích
biến đổi, trở thành...Ừm, một thứ thuộc về hắc ám.”
Bạch Ngân hoang mang lo lắng nhìn tôi, tôi nhìn lại, rồi rời ánh
nhìn về phía Ưu Đàm. Là cái lần ở đầm nước lạnh, bọn họ
nói tôi tranh chấp sừng thuỷ kỳ lân với Âu Tử Dạ, đánh một
trận kịch liệt kinh nghi, lôi điện ác hiểm phá huỷ một góc
hang, dương quang sáng rực thiêu đốt vạn vật. Bàn tay vô ý chạm
vào con búp bê gỗ, rời đi câu chuyện.
-Bạch Ngân, tôi vẫn
luôn thắc mắc, cô vốn đang yên đang lành trú ẩn trong tấm tranh
thêu, vì cớ gì chuyển nhà sang con búp bê gỗ này?
Một đầu tóc Bạch Ngân như tơ nguyệt se kết, phất phơ lay động, từng sợi
suôn mượt uốn lượn trong không trung, ngân quang ẩn hiện lấp lánh dụ hoặc, như sương tơ như tuyết dệt. Hẹp dài mắt phượng mị nhãn mê ly, lưu quang như thuỷ, oánh nhuận dị thường.
“Dương Dương, tôi
nói anh nghe, bình thường sau khi con người ta chết đi, linh hồn
thoát xác, vì oán niệm mà không muốn siêu sinh sẽ quanh quẩn ở nơi mình vong mạng hoặc nhập vào một vật chứa gì đó. Nếu
vật chứa này di dời, đương nhiên vong bên trong nhờ thế cũng
được chuyển địa điểm. Tôi chính là như vậy, theo thời gian tấm
tranh này đã được chuyền tay nhau qua không biết bao nhiêu người,
có điều lúc đó tôi dường như còn ngủ say bên trong, không hề hay biết. Mãi tới khi đến nhà anh, mới nhúc nhích thức dậy. Ừm,
theo năm tháng bào mòn, ắt hẳn là rất lâu, ít nhất cũng phải
hơn 300 năm trở lên, tấm tranh sẽ tựa như căn nhà bị hỏng hóc
nặng nề, tựa như phong ấn giam cầm bị phá vỡ. Tôi không thể lưu lại nên tìm một chỗ thích hợp khác cư ngụ vậy thôi.
Thắp hai lần nhang xong tôi đem tiền vàng đi đốt, xong xuôi lại bày
đồ ăn ngay trước bài vị bố, bắt đầu đánh chén.
Tôi
ngẩng đầu hít thở thứ không khí ít bị ô nhiễm bởi xe cộ dày
đặc trong thành thị. Gió ở đâu liền chạy ào tới, bao bọc lấy
cơ thể ấm nóng.Từ lúc nào tuyết lại nhè nhè buông lơi, từng đợt
từng đợt lất phất đổ xuống, khe khẽ đong đưa, như tấm mành rèm,
phảng phất cô liêu giá buốt, từ tốn nhuộm cả đất trời trong một màu
trắng lóa tinh khôi.
-Bạch Ngân, cô biết Si Mị là thứ gì không?
“Si Mị?”
Cô tự hỏi, rồi nghiêng đâu ngẫm nghĩ hồi lâu.Tôi ngồi bên tự rót
rượu tự uống, thỉnh thoảng giúp Ô Nha bên cạnh lau tay lau miệng bóng dầu mỡ.
-Thân cao lớn mập mạp, xa xa tựa như cây cổ thụ, đỉnh ngọn có rất nhiều xúc tu vươn xuống vây bắt con
mồi, nhưng không thể di chuyển được.
Bạch Ngân chớp mắt, lại trầm tư một hồi thêm.
“Dương Dương, anh còn nhớ cây Tử Cốt không?”
Tử Cốt, cái cây khổng lồ như bị hoá thạch, có thật nhiều lan
đầu lâu sinh trưởng, hương hoa ngọt lịm câu dẫn động lòng, cùng
với đám trùng Yên Mị sương khói hư ảnh khiến người ta phân không được ảo thực, cũng là nơi có những quan tài Thi Kiển, kim
quang như lưu ly, dưỡng bên trong một chủng tộc gần như chiến
thần bất tử, Ưu Đàm.
-Nhớ chứ, khi ấy tôi bị Âu Tử Dạ đánh cho không ít, may mà không gãy cái răng nào.
Bạch Ngân cười rộ, mắt phượng một mảnh thủy quang ngân lệ, ướt át mà
ôn nhuận, hoa diễm mê ly, giống như linh tinh vũ khúc trên mặt hồ,
ánh trăng bàng bạc kết thành từng dải khăn voan, trong trẻo nhưng
lạnh lùng, mái tóc dài phi phất trắng xóa như sương quang tuyết ảnh,
phiếm ra nhàn nhạt ngân quang câu hồn.
“Tử Cốt thực chất
chính là xác hoá cứng của một con Si Mị trưởng thành, gọi là Địa Quỳ, thần vật của Miêu tộc, đồng thời cũng là kẻ dọn
xác.”
-Kẻ dọn xác?
Tôi có chút giật mình ngoài ý. Không phải nó chỉ ăn dương khí của nam nhân thôi sao?
Rượu cay nồng bên cạnh, mùa đông gió lạnh uống càng vào, rất nhanh
chai một lít đã quá nửa. Bông Tuyết không còn bên cạnh, tôi giao cho Tư Đồ chăm sóc, cho nó theo bên chẳng hoá ra thành máy định vị, đũa vươn ra gắp thức ăn lại uể oải đặt xuống.
“Ở
Miêu tộc có hai hình thức “táng” một là “Thực táng” tức là
nhờ Địa Quỳ hoá kiếp dành cho nam nhân, hai là “Động táng” tức là nhờ Thiên Trạch hoá kiếp dành cho nữ nhân.”