Chú lái xe hạ
cửa kính xuống, bật lửa hút thuốc, gương mặt lúc ăn cơm trưa
còn phấn kích hồ hởi, giờ thì mỏi mệt hốc hác cơ hồ như già đi mấy tuổi. Sau mấy lần rít mới lấy được chút bình tĩnh mà nói chuyện. Câu chuyện của chú ấy sẽ được tôi thuật lại như
sau.
Nghề lái xe đương nhiên là cái nghề có tỉ lệ gây ra tai nạn giao thông hàng năm lớn nhất. Tuy biết rõ là thế song vẫn khó
phòng tránh, có đủ mọi nguyên nhân tác động dù chẳng ai muốn
chuyện bất lợi phiền toái như thế xảy tới. Đụng hư xe phải đền
người khác tiền là điều dĩ nhiên. Đụng bị thương tàn tật thì càng
xui xẻo bội phần. Có trường hợp phải tán gia bại sản vì tiền
viện phí, cơ hồ đền bao nhiêu tiền cũng không đủ chi trả.
Cho nên tài xế đều hiểu trong lòng, gọi là quy tắc ngầm, đó chính là
đụng bị thương không bằng đâm chết, vì đâm chết thì chỉ cần đền
khoảng tiền nhất định là xong. Đó chính là thực tế, chú ấy
cũng hành xử như vậy. Đó là chuyện xảy ra một năm trước, cũng vào một tối mùa đông lái xe trở hàng thì cán phải một đứa
trẻ tan học qua đường.
Lúc mới đụng, đương nhiên tâm lý ai cũng lo lắng hoảng sợ. Song
rất nhanh chú ấy bình tĩnh, cho xe vòng lại cán lần nữa cho
chắc chắn. Đứa bé đó chỉ khoảng 14, 15 tuổi, phần thân dưới
bị cán nát bét, tương lai rộng mở trước mắt cũng theo đó bị
dập tắt.
Tội ác giống như thi thể người bị dìm chết, đến thời điểm nhất
định mới nổi nên mặt hồ. Khi con người rơi vào tuyệt cảnh,
những suy nghĩ cực đoan, những tính toán ích kỷ sẽ nảy mầm
như giá đỗ bơm thuốc kích thích tăng trưởng khiến con người ta
cam tâm tình nguyện lao theo phần đen tối dẫn dắt. Sự ích kỷ bản năng vì bảo vệ bản thân dâng cao tới mức xem sinh mệnh người khác chẳng ra gì.
Đền tiền xong coi như trút được cả gánh nặng tâm lý. Mọi
chuyện cứ thế êm xuôi được mấy tháng thì bắt đầu xảy ra những sự việc lạ lùng. Ban đêm lái xe trở hàng qua kính chiếu hậu
có thể thường xuyên thấy một bóng đen nhỏ nhắn đứng bên đường
nhìn theo. Mấy lần vô tình liếc nhìn mà giật mình thất kinh
tự đâm xe vào cột điện hoặc gốc cây hoặc lao xuống kênh mương.
Tuy không chết người nhưng cũng tốn kém một mớ tiền sửa xe trị thương, lại còn khiến tâm lý khủng hoảng, ăn ngủ không yên.
Một cựu lái xe về hưu hay chuyện liền mách chú ấy, nếu ban đêm gặp sự cố như thế thì không được chạy xe tiếp mà phải dừng
lại. Sau đó chờ xem có thể gặp được ai đó, mua hoặc xin họ
một bộ đồ cũ. Sẽ hiệu nghiệm hơn nếu là bộ đồ họ đang mặc
ở trên chính cơ thể. Nhưng làm gì có chuyện ai đó cởi đồ ra
bán. Theo lẽ thường, trước tiên họ nghe bạn hỏi mua sẽ nghĩ
bạn biến thái mà chạy mất dép.
Tối đó chú ấy lại bị vong linh đeo bám liền lập tức dừng xe
rồi ngồi đợi bên trong. Một lúc lâu sau không ngờ lại gặp được
một thanh niên đi ngược đường tới. Trông cậu ta còn khá trẻ
nhưng không giống sinh viên đại học mà có vẻ ngoài lam lũ khắc
khổ. Áo quần mặc trên người cũng khá đơn bạc, đoán là lao
động phổ thông. Vậy thì sẽ dễ dàng thương lượng.
Chú ấy nói bộ quần áo của cậu ta trông rất giống bộ đồ ngày xưa mẹ chú mua tặng. Hồi đó nhà chú nghèo đồ mặc đều là đồ cũ của họ hàng không dùng nữa đem cho. Nên lần đó được mẹ mua tặng, bản thân yêu thích vô cùng lại chẳng may làm hư, về sau
đành đem cho. Giờ gặp lại, nên muốn mua về làm kỷ niệm.
Cậu ta quả nhiên rất ngây thơ đơn thuần cũng có thể do túng thiếu
cần tiền, cư nhiên tin tưởng lý do hoang đường như thế. Chú ấy lập
tức xuất tiền, cho cậu ta 50 đồng, cậu ta càng kinh ngạc. Chú ấy
lại tưởng rằng cậu ta chê ít, liền rút ví tăng thêm 100 đồng, chỉ
chỉ người cậu ta. Thanh niên có chút lúng túng xong cũng đáp ứng, nhanh chóng cởi đồ, đưa hết cho chú. Cũng may lúc đó là tối mùa hạ, cởi sạch sẽ cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Cậu ta vui vẻ cầm tiền, lại không ngừng nói cám ơn, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Chú ấy thấy cậu ta đã đi xa, đem quần áo
xếp chỉnh tề ngay ngắn thành hình cơ thể người trên mặt đất, đặt trước ô tô. Sau đó trở lại ghế lái, khởi động máy, bánh xe cán
qua cán lại. Còn cẩn thận xuống xe kiểm tra, sau đó mới tiếp tục lái
xe đi, không ngờ thật sự từ đó không nhìn thấy bóng đen đeo
bám.
Chú hỏi tôi có biết ứng vật không? Đôi khi mọi người vì tránh né tai
họa hoặc muốn giải hạn, sẽ chuẩn bị chút đồ vật để đối phó với
kiếp nạn của bản thân. Đồ chuẩn bị làm vật thế thân chịu tội gọi
là ứng vật. Đem quần áo thanh niên kia coi như vật hi sinh, cán qua cán lại, coi như đã đền tội thay.
Có điều, người bị cầm lấy quần áo làm ứng vật tránh nạn, đại đa số
đều sống không lâu, sẽ chết oan chết uổng. Qủa nhiên bẵng đi ba tháng sau báo chí địa phương đưa tin mấy trăm công nhân lao động bị
ngộ độc thực phẩm nhẹ vì bữa ăn trưa không đảm bảo an toàn vệ sinh. Trong đó có duy nhất một nạn nhân không qua khỏi. Chú ấy
nhìn thông tin về người xấu số liền nhận ra ngay là cậu thanh
niên thủa trước.
Một cảm giác áy náy dâng trào khiến chú tìm tới nhà thanh
niên, cúng chút tiền thăm viếng nhằm giúp bản thân giảm bớt
mặc cảm tội lỗi. Tưởng rằng mọi chuyện vậy là ổn thỏa, cho
tới lần này, trở chuyến hàng đi xa thì gặp bóng trắng thình
lình bay ra chặn đầu xe.
Nó đánh thức những lỗi lầm năm xưa vốn đã được chú đào sâu
chôn chặt. Chú nói, mặc dù có hối hận nhưng đổi lại là ai rơi vào hoàn cảnh túng quẫn bi đát như thế thì cũng lựa chọn như vậy.
Hành động tội lỗi thường được người ta bào chữa bằng những
lời lẽ biện hộ như vì bảo vệ bản thân, vì lo lắng cho người
nọ, quan tâm vì người kia. Nhưng dù nó có được bao bọc bằng bao tầng bất đắc dĩ vì ai khác, một khi đã gieo nhân ắt gặp quả
là điều không tránh khỏi.
Trong lúc kể chuyện, chú ấy đã hút rất nhiều thuốc lá, mặc
dù cầm bằng tay trái, rít xong một hơi dài thì nhả khói và
đưa điếu thuốc dở ra bên ngoài cửa xe. Nhưng hơi thuốc vẫn nồng
nặc bay tới bên mũi khiến tôi có chút nhíu mày khó chịu. Nghe
nói, hút thuốc lá thụ động còn chết sớm hơn. Rõ oan ức.
Đột nhiên chú cầm lấy bánh lái, từ cơ thể chậm chãi tản mát
ra vô vàn luồng hắc khí đen đặc. Hắc khí mong manh như yên vụ,
lại hỗn độn náo loạn như thể bị gió dày xéo, tản đi rồi tụ
lại, tuần hoàn không ngừng nghỉ. Như thể bản thân chú không
biết rằng đang mải mê sản xuất ra thứ hắc khí âm trầm u ám
khiến cả cơ thể như chìm vào bóng đêm.
Bàn tay chú ấy nắm chặt bánh lái, gân xanh nổi lên, run run như
kích động. Sau đó gào rú một tràng chói tai đồng thời đột
ngột nhấn ga, tôi lao người về phía trước rồi nhờ có dây đai
bảo vệ mà đập trở lại ghế ngồi.
Xe phóng đi rất nhanh khiến tôi có chút kinh hoảng. Quay sang
nhìn chú ấy, thấy gương mặt tăm tối biểu tình vô cùng giận dữ phẫn nộ cùng ánh mắt lóe hung quang tựa như dã thú săn đêm
khát máu nhìn thấy con mồi.
Tôi ngồi bên ghế lái cảm giác đầu váng mắt hoa, bụng quặn đau
nhức nhối. Nội tạng bên trong điên đảo xáo trộn tựa quả banh
nỉ, thật chỉ muốn nôn mửa. Thân thể vô lực nảy nên nảy xuống
văng trái đập phải. Mắt liếc nhìn tốc độ xe đã vượt qua
ngưỡng 120km/giờ mà đường vùng thôn quê gồ ghề đầy ổ voi ổ
khủng long cùng sự điên cuồng lao nhanh như truy sát kẻ thù
khiến tôi ngồi bên trong khốn đốn lao đao điêu đứng như viên xúc
xắc lắc trong lọ.
Rồi ánh đèn xe chiếu vào một tấm chắn chình ình trước mặt
gắn biển “Không phận sự cấm vào”. Chưa kịp hiểu vấn đề thì
“rầm” một tiếng nó bị phá hỏng. Rồi lại “rầm rầm” xe băng
băng tông qua. Tôi quay lại nhìn, xe vừa cán qua cổng sắt, đè nó nằm dẹp lép trên mặt đất.
Vừa quay lại, tốc độ xe phóng càng nhanh hơn, đã đạt tới
140km/giờ, liếc mắt liền nhìn thấy tiếp một thứ gì khác nữa
chắn ngang. “Rầm” một tiếng trấn kinh như động đất, cơn đau xộc
lên tận óc khiến tôi phun ra một búng máu đỏ tươi. Đồng thời
cảm thấy từ ngực mình trở xuống trong 1s ngắn ngủi lại bị
chèn ép cùng cực khiến cho thở không nổi, tim phổi như bị bóp
nát. Đau khổ nối tiếp và kéo dài như một sự tra tấn dày vò,
tới mức khiến cho xương thịt thân dưới như muốn vỡ vụn theo.
Cơ thể tôi như chết lặng, chẳng nhúc nhích nổi dù một ngón
tay. Đầu óc lại vẫn thanh tỉnh, mí mắt co giật mấy cái rồi
mở ra, xung quanh tối om như mực tàu thỉnh thoảng vang lên tiếng
răng rắc đổ vỡ.
Một lúc sau lấy được chút khí lực, mắt bên kia đau quá, tôi đưa tay lên, nén đau dứt ra một mảnh thủy tinh găm trên lông mày,
máu tươi theo đó chảy xuống. Lại thận trọng sờ tiếp trên mặt
một vòng, biết rằng có thêm vài vết xước nhưng không đáng lo
ngại.
Bên vai phải đau tới tê liệt cả cánh tay, một mảnh kim loại khá lớn cắm vào, máu vẫn đang không ngừng tuôn chảy. Tôi cắn răng
nhíu mày dùng hết sức lực có thể để dứt nó ra. Máu tanh
cũng theo đó phun trào ồ ạt kiến tôi có chút xây xẩm vô lực
thở dốc.
Quay sang bên, trợn mắt kinh hãi khi trông thấy chú lái xe bị
một mảnh kim loại to lớn xẻ ngang mặt, máu từ vết thương nghiêm trọng chảy lan tràn xuống cơ thể. Từ phần cổ trở xuống bị
đè ép nát be bét y như người ta dùng mặt bên con dao cán mỏng
lát chuối chuẩn bị nhúng bột đem chiên. Mùi máu tanh tưởi nồng nặc quyện cùng mùi xăng thoang thoảng cứ theo đó xộc vào
khoang mũi khiến người ta bất an lo sợ.
Xem ra chú ấy đã chết rồi.
Xoay mình, kinh hoảng phát hiện hai chân không cách gì nhúc
nhích, như thể mất cảm giác, không tuân theo mệnh lệnh tôi đưa.
Khổ sở loay hoay mở cửa xe mà xem ra không khả thi. Cửa xe bị
ép dúm dó lại coi bộ không thể mở bằng phương pháp thông
thường. Phải gọi Hắc Hồn ra, nghĩ thế liền tĩnh tâm một chút.
Nhưng tim tôi đập như trống trận cùng hơi thở dồn dập cuồng dã
có chút không khống chế nổi. Phải mất một lúc mới từ cơ thể
khó khăn kết tủa ra một “em” uốn éo chẳng khác giun đất. Có
điều đầu nó khá to, như vác hai quả dưa hấu lên. Sau đó nhe hàm răng tầng tầng lớp lớp như đinh cưa bên trong, khùng khục cười
vui sướng.
Nó tông vào cửa xe, đơn giản khiến mảnh kim loại vèo cái bay đi “rầm” một tiếng văng xuống. Tôi bất lực nhìn lối thoát, đưa
mắt ra hiệu, nó liền nhanh chóng hiểu ý, cuốn lấy cơ thể tôi,
nhẹ nhàng mang ra ngoài.
Tôi ôm lấy nó, dựa vào Hắc Hồn mà đi lại mới hay đầu xe tương
tự như được người ta dùng con dao phay đập vào nhánh tỏi. Không
những bị từng tảng lớn đất đá đè bẹp phá hỏng tơi bời, lả
tả thành từng mảnh cái rơi rụng cái lủng lẳng đeo bám, còn
thê thảm hơn đống sắt vụn chờ ngày mang bán ve chai.
Nơi xe tông vào là một bức tường, đục thành một cái lỗ kẹp
nó vào giữa. Giữa tường và xe có một khoảng hở nhỏ nhưng vẫn không đủ rộng để người ta có thể lách ra bên ngoài. Tôi vươn
tay chạm lên mặt tường lạnh lẽo như được làm từ đá tảng. Bề
dày có vẻ cũng khá lớn tôi đưa bàn tay luồn vào ước chừng cỡ 30 cm. Hiện tôi đang ở bên trong, dựa vào thị lực một bên mắt,
miễn cưỡng nhìn ra đây là một căn phòng khá rộng nhưng trống
trải và đổ vỡ ngổn ngang như là bị bỏ hoang lâu năm.
Căn phòng có nhiều lỗ hổng nhỏ bị tàn phá, từ đó từng dải
ánh sáng bên ngoài vẫn có thể len lỏi soi vào. Tôi có thể mơ
hồ nhìn thấy vô số cái lồng nhốt thú lớn như được tạo nên từ sương mù.
Tôi có thể mơ hồ nhìn thấy những con thú bị xích trong đó tuy
đi lại bằng bốn chân nhưng có vẻ ngoài hao hao giống con người.
Từ miệng chúng âm thanh rên rỉ đau đớn “u... u” như than khóc hay
“ong ong” gào rú điên loạn căm phẫn hòa cùng tiếng roi vun vút
quật vào không trung khiến người ta rùng mình ớn lạnh.