Chiếc xe đã dừng bánh,cảm thấy bọn chúng kiêng người bên cạnh tôi đi được một lúc sau đó mới tới phiên tôi.
Chúng đặt tôi xuống,tôi vẫn giả vờ nằm yên để chúng tháo cái túi ra.Sau đó
cảm thấy chúng bắt đầu trói 2 cổ tay và 2 cổ chân tôi lại,rồi dán băng
dính lên miệng tôi.Tiếp theo chúng vỗ nhẹ vào mặt khiến tôi ngây ngô mở
mắt ra.Gã dựng tôi ngồi dậy,sau đó hất đầu ra hiệu cho tôi xoay qua.
Bên cạnh tôi là một bức tường trong suốt cho phép người ta nhìn rõ hoạt
động phòng bên cạnh.Phòng bên khá thấp,là một phòng phẫu thuật…tôi nghi
hoặc quay lại nhìn gã.Gã vẫn không nói không rằng,cái đầu hất hất ra
hiệu cho tôi quay lại xem.
Trên chiếc bàn mổ,người đàn ông bị dán băng dính vào miệng mà tôi mới quen bị trói chặt từ 2 cổ chân tới phần
đùi, phần cổ thì trói vào bàn mổ,2 cánh tay lại trói ra sau lưng,sợi dây đó trắng,rất mảnh có cảm tưởng như nó đang cắt vào da thịt chú ấy.Tôi
thấy rõ ràng chú ấy đang cố gắng dãy dụa,cơ thể đã rơm rớm máu rỉ do dây cước cứa.
4 người mặc đồ mổ màu xanh dương,đeo khẩu trang và bao tay cẩn thận đứng vây quanh. Một người đặt tay lên vai và hông để giữ
chú ấy,một người cắt mở áo của chú ấy và bôi chất gì đó lên ngực và bụng ba lần,tôi đoán là chất khử trùng.Sau đó, một người khác dùng con dao
mổ để cắt từ mũi ức (chỗ dưới ngực) thẳng xuống rốn.
Tôi thấy cơ
thể của chú ấy đang co giật.Cổ của chú ấy đã bị một vết thương nặng,càng dãy dụa thì máu ộc ra càng nhiều.Có nghĩa là chú ấy không được tiêm
thuốc gây mê.
Người này mở banh khoang bụng, làm máu và ruột đều
đột ngột tràn ra ngoài. Hắn đẩy đống ruột sang một bên và nhanh chóng
bắt đầu cắt lấy một bên thận. Một người khác cắt quả thận bên kia,đồng
thời lại có thêm một người nữa cắt phần động mạch và tĩnh mạch khiến cho máu của chú ấy phun vào người hắn.Hắn dừng lại một chút song vẫn tiếp
tục cắt ống dẫn nước tiểu [nối thận và bàng quang].
Máu của chú ấy vẫn còn chảy, có nghĩa là người đàn ông này vẫn còn sống.
Những thao tác của mấy người đó rất nhanh và thành thục. Họ đã làm việc này
rất nhiều lần,lấy nội tạng trong khi người ta vẫn còn sống.
Họ bỏ hai quả thận vào một hộp giữ nhiệt.
Tôi nhìn xuống mặt người đàn ông, thấy hai mắt chú ấy nhìn lại tôi trừng
trừng với sự kinh hãi tột độ. Tôi cảm thấy chú ấy đang thực sự nhìn tôi. Hai mi mắt chú ấy động đậy. Chú ấy còn sống.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, người run bắn lên và mềm nhũn, tôi không cử động được. Thật quá kinh hãi,bàng hoàng.
Sau đó một người giữ chặt đầu người đàn ông,lại một người khác dùng hai
ngón tay mở một bên mi mắt ra. Rồi hắn dùng tay phải cầm cái kẹp từ từ
móc toàn bộ một cầu mắt,tiếp theo hắn lại làm động tác tương tự cho cầu
mắt còn lại.
Hắn bỏ cầu mắt vào hộp giữ nhiệt.
Tôi chết
lặng hoàn toàn, rùng mình và toát mồ hôi dù tôi chỉ mặc độc có chiếc
quần trên người giữa thời tiết mùa đông giá rét.Tôi gần như muốn ngất.
Khi làm xong việc này, một người ra gõ vào cửa,lập tức có 2 lính gác đến để gói thân thể giờ đã mềm nhũn của chú ấy vào chiếc túi nhựa,đặt lên cán
và khuân đi.Có lẽ là đi hỏa thiêu.
Rồi lại có 2 lính gác khác
tiến vào lấy đi 2 hộp giữ nhiệt.Rồi chúng sẽ nhanh chóng được đưa tới
một bệnh viện khác,đến thẳng phòng mổ, ở đó đã có sẵn một nhóm bác sĩ
chờ để cấy ghép.Còn nơi này,dành riêng cho hoạt động mổ lấy nội tạng.
Để cứu một người,cần giết một người?
Phải vậy sao?
-tại sao lại cho tôi xem cảnh tượng này?
Bằng cách nào đó,tôi cử động miệng để âm thanh phát ra.
-bố nuôi của mày,cái ông Dương gì đó…cũng bị chết như vậy đấy.
Đột ngột,toàn bộ hắc khí trong không gian này trở lên giãy dụa điên cuồng
như mất kiểm soát,chúng tụ về đây,vần vũ tựa muốn đào thoát.Mọi thứ trở
lên đen đặc và lạnh tới mức tôi không còn cảm giác,phải chăng đang ở địa ngục.
Một đám hắc khí cắn nuốt một người trong căn phòng phẫu
thuật phía dưới.Ông ta đẩy 2 cái tủ đựng dụng cụ để chặn cánh cửa,nơi
thoát hiểm của mọi người.Trong khi 3 người còn lại đang kinh hoảng sửng
sốt thì người đàn ông đó đã chộp lấy 2 con dao mổ rồi lao tới truy
sát,như một tên lên cơn điên loạn.
Phía sau tôi,gã cai ngục đứng
như trời trồng,hắc khí khiến gã run rẩy đưa bàn tay phải lên gần
mặt,ngón giữa và ngón trỏ vươn tới 2 hốc mắt…vươn tới gần hơn rồi gần
hơn nữa.Gã cực kỳ hoảng loạn,cố gắng kháng cự,cố gắng điều khiển cánh
tay đó đi chỗ khác nhưng vẫn chẳng thể…nỗi sợ hãi không rõ nguồn gốc
khiến con người ta hoàn toàn suy sụp.
Tôi vẫn ngồi bất động,như
thể đã hóa đá không còn biết tới mọi chuyển động xung quanh càng chẳng
hề biết rằng người đang kiểm soát đám khí hắc ám kia chính là bản thân.