Tôi vô dụng xui lơ ngã xuống, trừng mắt mở lớn nhìn bóng đen
lặng lẽ từ lòng đất âm thầm nhoi lên, từng chút một tiếp cận.
Đại não kỳ quái bị sét đánh mà vẫn thanh tỉnh, chỉ là tứ chi tê liệt triệt để.
Một con lại một con nối đuôi nhau từ khe sâu trong lòng đất êm ru
không tiếng động mò lên, ánh mắt như than hồng mà âm lãnh, dùng tứ chi hăm hở bò lên rất nhanh đã chạy tới gần bên.
Tôi
nhắm mắt lại cắn răng nén nhịn nhức nhối như giòi đục khoét
trong xương, lật người tung chân. Thứ đen đen bay lùi lại, va vào
thứ phía sau, dồn thứ kia lại một đám, âm thanh bất mãn vang
lên như tiếng chuột.
Lại lật người đứng thẳng dậy, cẳng chân còn run run không vững nhưng vẫn kinh ngạc vì khí lực bản
thân chẳng ngờ cường hãn như vậy.
Trên đầu ánh chớp lại hung hiểm nhá lên.
Lăn một cái tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc nhưng không tránh
thoát luồng hơi nóng bỏng rát phóng tới, cùng đất đá ào ào
như mưa hất cả lên người. Tôi ho lụ sụ bỏ chạy bạt mạng, sau
lưng tiếng nổ kinh hãi liên tiếp vang lên đào thành mấy cái lỗ
sâu toang hoác, hơi nóng hầm hập xen kẽ cùng hơi lãnh khiến gió thổi qua lại càng cuồng dã.
Trên đà chạy điên cuồng,
phía trước vực thẳm lại chắn đường hiện ra, dứt khoát rẽ một cái, sau lưng tiếng sấm rền vang vọng như thị uy. Cảm giác lôi
thần như cố ý hướng về phía tôi mà bạo loạn.
Đất trời
chớp mắt sáng choang, từ đỉnh đầu truyền xuống lòng bàn chân
rồi chạy toán loạn điện tích trong người. Cơ thể lại mềm nhũn ngã xuống, tứ chi co quắp giật loạn.
Nhiệt độ của tia
sét có thể đạt tới 30.000 °C, dù nó chỉ tác động vào cơ thể con
người trong 3 mili giây sau đó thoát xuống đất, cũng đủ gây ra tác
hại khủng khiếp. Đầu tiên tiếng sét nổ có thể làm thủng màng nhĩ
khiến mất khả năng nghe tạm thời hoặc vĩnh viễn. Tóc và da thịt
nạn nhân bị cháy xém, quần áo rách tả tơi do tác động của lực nổ, nhẹ
thì bỏng. Các mạch máu muốn đứt đoạn nổ tung do lực phóng điện, và
sức nóng khủng khiếp trong sát na tạo thành một loạt dấu vết nâu
đỏ, in hằn trên lớp da như bị mặt bàn là dán lên dùng lực đay
nghiến ấn xuống, hoa văn tán cây đâm ra nhiều nhánh như muốn đâm
chồi nảy lộc khắp cơ thể, là dấu vết lưu lại không cách gì
xoá bỏ nếu may mắn vượt qua sống sót. (Còn gọi là hình
Lichtenberg.)
Dòng điện từ sét thậm chí có thể mạnh hơn năng
lượng lò phản ứng hạt nhân.Tia sét phóng ra dòng điện 300 kV xuống mặt
đất, mạnh gấp 150 lần dòng điện công nghiệp, lúc trước tôi mới thử
thí nghiệm bản thân với cường độ điện gia dụng. Với cường
điện rất cao như thế này, có thể đơn giản khiến 90% nạn nhân tử
vong do suy tim hoặc não tổn thương. Tôi cũng còn toàn vẹn lắm,
ngoại trừ quần áo rách nát như xơ mướp tổ đỉa ra thì cũng
chưa tới mức nằm trong số đen đủi đủ đường, chỉ cần tâm trí
đủ nhẫn nhịn cơn đau như có ngàn vạn con ong vò vẽ châm chích,
cam chịu không oán không trách, không kêu ca phàn nàn, giữ tinh
thần tỉnh táo không để rơi vào hôm mê là ổn.
Đừng nghĩ
thêm bất cứ điều gì, đừng mong mỏi đợi chờ bất cứ việc
gì...bằng không sự việc còn có thể tồi tệ thảm hại hơn...
Lôi điện chạy điên loạn mấy vòng trong người khiến kinh mạch không
ngừng co lại rồi giãn ra. Rồi dần dà độ phá hoại tĩnh lặng
lại tựa như nước sôi giảm lửa. Cơn đau nhức như cái nồi bự tổ
chảng cũng thu nhỏ dần, trở thành một trái bóng bàn.
Trong không khí vẩn đục quyện chặt mùi cháy xém, mấy cái bóng đen
đen vẫn như cũ rình rập bám theo sát nút, ánh mắt đỏ ngầu từ trong đêm tối trừng trừng nhìn lại, vô hồn, lạnh băng.
Bất chợt một bóng đen nóng nảy nhảy chồm lên, hai tay tức khắc
vận lực nâng người dậy, chân xoay ngang tung lên dứt khoát. Bóng
đen tức thì văng ra xa, mài mòn trên nền đất, âm thanh chuột rít lên bén nhọn.
Tay vẫn dụng lực, cơ thể bật lên, một
bóng đen tiếp cận cổ như ngỗng bị túm chặt, mạnh mẽ ấn xuống tung một cú đấm vào mặt, thứ văng ra lạnh lẽo đen tối cũng
không phải đỏ tươi ấm nóng như máu người.
Trực giác phát tín hiệu cảnh báo, cơ thể tung mình nhảy lộn ngược ra sau, cách xa nguy hiểm.
Tia sét đánh xuống phát ra âm thanh trấn động màng nhĩ, khối đen
đen đến từ địa ngục kia biến thành một đống chất dịch xèo
xèo bốc khói nghi ngút, tia điện còn loẹt xoẹt một lúc mùi
cháy khét theo gió lan toả, vừa hít ngửi một chút đã nhăn mày tránh ra xa thêm.
Đám bóng đen kia bất động nhìn về phía tôi, tựa như bầy sói, ẩn nhẫn mà máu lạnh, chúng lui trở lại khe vực.
Tôi xoay đầu đưa mắt nhìn một vòng, bóng đen lấp ló dải rác khắp chốn, hai hốc mắt quỷ mị như hai đốm lửa rực cháy, trong quang cảnh điêu linh huỷ diệt tựa điềm báo trận đại dịch chuẩn bị
bùng nổ, một cơn ác mộng mới sắp hoành hành, nơi đâu có rãnh
nứt khe sâu nơi đó có bọn Ngạ Quỷ ẩn náu, ánh mắt như hòn
than tưởng nóng rực như lửa lại lạnh tàn hau háu.
Những
cơn lốc xoáy đã chịu an phận nghỉ ngơi, nhưng ánh chớp trên
đỉnh đầu vẫn không ngừng loáng loáng là thứ ánh sáng duy nhất ban phát dưới trần gian. Mây đen đặc chĩu nặng từ tốn chậm
chãi xoắn cuộn lại với nhau, vòng xoáy ngày càng lan rộng, có dấu hiệu như chuẩn bị muốn hình thành một phiễu mây nối thông với mặt đất.
Nhìn cảnh tượng bốn bề tan hoang núi non
san phẳng, tôi không tìm đâu ra được chút hi vọng mong manh. Tôi
còn ngần ngừ đứng đờ đẫn một lúc, không biết cần phải nhấc
chân chạy về phương nào mới tìm được đường sống trong cõi chết trùng trùng phủ vây.
Ánh chớp xanh lam nhá lên, tiếng
sấm nổ giòn giã đì đùng, những con Ngạ Quỷ lầm lũi mò lên
mặt đất hoang phế trống trải.
Ánh sáng trắng loá, kinh
hiểm tập kích, bật nhảy ra xa mấy trượng, lôi điện oanh tạc
đúng nơi cũ, cát bụi mù mịt một cái hố sâu đã hình thành.
Tiếng sấm hàng loạt rít gào phẫn nộ, tia sét hàng loạt đồng thời
đánh xuống. Chớp mắt, đất trời trắng xoá, chói mắt hơn ban
ngày vạn phần.
Tôi nín thở nhún mình tránh luồng không
khí ngột ngạt quyện liền tia hung tàn tập kích, sấm nổ chớp
giật, đất cát tung bụi mịt mù hơi nóng hun người ta choáng
váng xây xẩm.
Liên tiếp tránh né hàng loạt công kích
dồn dập, chớp đánh xuống liên tu bất tận, dường như quyết không trúng tôi không dừng.
Cẳng chân phía sau chợt lạnh, tức
khắc hai tay theo phản xạ vận lực nâng đỡ cơ thể xoay mình một
vòng, dùng lực xoắn như mũi khoan mà thoát khỏi. Gọn gàng đáp xuống ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cặp mắt đỏ au như
than hòn mà lạnh băng.
Không biết từ lúc nào đã vô thức lùi về dần khe nứt.
Những ánh mắt đỏ rực phát sáng hung tàn đăm đăm nhìn về phía tôi,
lạnh lẽo tàn nhẫn. Dọc theo chiều dài khe nứt như muốn kéo
đến miên man bất tận, Ngạ Quỷ chầu chực chờ sẵn.
Tôi
thật lòng không muốn suy tính thiệt hơn bất cứ điều gì. Nhưng
suy nghĩ cứ liên tục nhảy choi choi trong não, ép chúng ngừng
lải nhải không được. Khi con người rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thập diện mai phục, trăm đường nghĩ cách làm sao
vượt qua, ngàn đường tính toán làm sao thoát khỏi, ấy là bản
năng rồi. Nhưng mà, sự tình luôn luôn chẳng bao giờ phát triển
theo hướng tích cực, càng tha thiết mong mỏi càng ảo não thất
vọng, ở trong không gian giới của Sâm La Thụ điều ấy càng tàn
khốc bội phần.
Muốn đầu óc không nghĩ ngợi bất cứ hơn thua
gì, bất cứ được mất, chỉ có một cách...điên cuồng hoạt động
chân tay, tất cả để bản năng dẫn dắt.
Góc trời trắng
sáng, cơ thể lại vô thức hút lấy dòng điện ngàn vôn, tôi quỵ
một chân xuống, chống bàn tay lên mặt đất, ngón tay trắng bệch
run lẩy bẩy. Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay, lại một giọt
rơi trên mặt đất khô cằn nhanh chóng tan biến.
Tôi lắc
lắc đầu, nước rơi xuống hàng loạt, không biết là mồ hôi hay
nước mắt, trước mắt như phủ sương mù.Cả người lạnh toát như
lọt vào hầm băng lại như rơi vào biển lửa, nóng lạnh không
ngừng giao thoa, tích tắc biến đổi, chỉ vài phút tra tấn mà
ngỡ trầm luân mấy mùa.
Tốc độ hồi phục này đã nhanh
tới mức kinh người rồi. Thế nhưng trong hoàn cảnh cơ thể như bị điểm huyệt mà tứ bề tràn đầy hiểm nguy vây khốn, nhanh hơn
vài giây cũng bảo toàn tính mạng tốt hơn.
Sát khí ồ
ạt phóng tới. Tôi nhắm mắt lại, trong óc như trời đêm, thỉnh
thoảng có ánh sao vút ngang qua vòm trời quang đãng, ánh mắt
đuổi theo vệt tinh quang, tha thiết tìm kiếm.
Hơi thở tràn ngập ác ý tập kích gần hơn, tay mới cấp tốc vung quyền, âm thanh nặng nề văng ra xa.
Tức tốc xoay thân tung chân, một loạt tiếng hét chít chít bén
nhọn, âm thanh vật nặng như đổ dồn đè nén lên một đám khác,
như thể một đàn chuột được mèo tận tình ghé thăm.
Tiếng sấm rền rĩ, mở bừng mắt. Một cái mặt như đống bùn đen trát
lên, mở cái lỗ miệng sâu thăm thẳm chứa đầy răng nhọn như đinh
tán, mùi tanh hôi phả tới, muốn ngất. Nín thở, qủa đấm dồn
lực phang đến, cả cơ thể nó đều văng trở lại khe vực. Một đám mất chí ào ào bu tới, tôi nhún chân đã nhảy xa vài trượng,
tránh xa một lũ không biết đau không biết sợ, chỉ biết theo bản năng dã thú tấn công.
Lúc rơi xuống cơ thể lại trấn
động ác liệt, hai chân quỵ xuống cả cơ thể không ngừng run rẩy
lợi hại, mỗi tế bào tan rã thành bọt nước lại thu gom tích
tụ về, thống khổ giãy giụa.
Tôi cắn răng hai cánh tay
gồng lại căng cứng, bàn tay gầy gò nắm chặt lợi hại, móng tay xương xẩu đâm sâu, ẩn dưới làn da tái nhợt mỏng như cánh ve,
gân xanh nổi bật nhìn qua như kẻ bệnh thiếu máu trầm
trọng.Trong miệng khô rát, nuốt xuống một ngụm nước bọt, vị
tanh của máu tràn ngập cuống họng.
Hàn khí lạnh buốt
kéo tới, cơ thể bật lên đá văng nó đi va vào thứ phía sau, lực phía trước vẫn còn mãnh liệt tiếp tục đẩy thứ phía sau văng
ra xa thêm, cùng rơi vào hố sâu.
Tốc độ nhanh hơn, nhanh hơn nữa, lại nhanh như thiểm điện tung chân đá văng hàng loạt thứ
rình rập. Tiếng chít chít oán hận phủ lấp âm thanh nặng nề
trấn động với mặt đất.
Dẹp được một đám che đường chắn lối, tôi liền tăng tốc vọt về hướng rộng mở.
Cánh tay đánh liên tục, guồng chân không ngừng đổi. Tăng tốc tăng
tốc, trong đầu ong ong âm thanh thúc dục. Nhanh hơn nhanh hơn nữa,
chỉ thấy những tàn ảnh đen đen không ngừng bị đánh văng ra xa,
chất dịch sánh đặc bầy nhầy dính nhớp trên mặt đất giá lạnh, phát ra từng đợt gió tanh tưởi. Nhanh hơn nhanh hơn nữa, chạy
thoát khỏi đám kia, thứ cư dẫn của địa ngục dạ xoa mãi mãi
không thể hoá kiếp siêu linh.
Ánh chớp chiếu sáng một
vùng, cơ thể dừng lại bất động, tôi đứng chết lặng, cơ thể
đang cố gắng áp chế điện năng phá hoại. Lần thứ bao nhiêu rồi, cũng không cần biết không cần phí tâm nhớ đi.
Cơ thể
tựa như nam châm, bản năng nuốn né tránh tia sét, nhưng vì một
vài nguyên nhân sâu xa tác động, nó lại biến thành cái cột thu
lôi, muốn ngừng không được. Chỉ cần chịu qua được cơn thống khổ giày xéo như cắt từng miếng da rồi khâu lại từng chút thịt.
Năng lượng của lôi điện bị đè nén tích dần, nỗi đau đớn giày
vò như có trăm vạn mũi kim bằng hàn băng đâm xuyên qua da thịt
tiến nhập vào tận huyết tuỷ, không ngừng xâm lăng thử thách.
Một búng máu đỏ tươi phun ra, tâm rùng mình khiếp đảm.
Âu Tử Dạ như thế nào chiến thắng...? Anh ta, có thể hay không...xuất hiện trở lại? Một lần nữa...
Bên tai âm thanh ô ô như tiếng quỷ hồn than khóc, tôi không đợi thứ
đó tiến gần đã chủ động chạy tới công kích.Một phát bắt
được cái cổ ngỗng, tay kia giáng xuống mặt, chất dịch hôi thối văng lên. Tôi búng mình sang bên tung chân, tiến đi cái thứ u u
than thở.
Bất chợt dưới chân lung lay, là sụt lở, cắn
răng nhún mình nhảy đi, nhảy xa khoảng ba trượng dừng lại, chân
vừa chạm xuống, mặt đất lại có dấu hiệu suy yếu lung lay. Lại cắn răng, đất dưới chân tốc độ tan ra không quá nhanh, nhưng
những vệt nứt vỡ lại đua ra tứ hướng, phạm vi càng lúc càng
mở rộng. Tôi có gắng hết sức muốn thoát khỏi phạm vi đổ vỡ
cũng bị những vệt nứt dưới chân đuổi kịp. Ngay sau đó đất
nhanh chóng sụp xuống hình thành ra một lòng chảo bát ngát
bạt ngàn, kéo theo đám Ngạ Quỷ lăn lông lốc rơi cùng.
Đất cát dưới chân vẫn ầm ầm lăn về trung tâm hố, cái hố tối tăm y như miệng quái vật khổng lồ đói khát không ngừng hút lấy vạn vật rơi vào. Tôi chạy chúi về phía trước theo quán tính, mắt
thấy đám Ngạn Quỷ đang điều chỉnh lại tư thế nhắm về phiá
này tức thì ghìm chân chạy chậm lại, xoay thân chạy lên trên.
Ngược trở lại trên mặt đất, tiếng sấm gầm gừ từng tràng thật dài
trên đỉnh đầu làm người ta bất an thật sâu. Không ngẩng đầu thì thôi vừa ngẩng nhìn toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh đầm
đìa.Vùng mây xoắn ngay phía trên hình thành ra năm tầng mây như
cầu thang muốn thông đến trần. Tia điện zích zắc chạy loạn như
vô vàn mạch máu, màu tím biếc quỷ dị nói không hết nỗi sợ
trong tiềm thức mơ hồ vọng vang.
Bên tai sát khí sục sôi
xé gió lao đến, tôi vung chân đá, lại xoay mình vung chân liên
tục, trong mấy giây ngắn ngủi đã hạ vô số.
Không gian rực sáng, từng viên đá hòn sỏi đều nhìn đến nhất thanh nhị sở.Vô vàn tử lôi trên tầng trời cao nhất tập trung tụ hội lại, hình thành ra một cột lôi điện khổng lồ không ngừng gào thét thị
uy, tiếng gầm tràn đầy giận dữ trấn nhiếp linh hồn, trầm
trọng như uy quyền thiên gia bất khả khinh nhờn.
Dưới đất tràn ngập Ngạ Quỷ, tựa như hắc vụ âm lãnh cũng ngẩng đầu
bất động, cặp mắt đỏ lòm như hòn than ẩn nhẫn tràn đầy thú
tính, tứ chi lại hư nhuyễn cơ thể càng hạ thấp như muốn dán
nhập vào lòng đất.
Tử lôi khổng lồ không ngừng tích tụ
lại biến lớn hơn, xu thế tạo thành hình lôi long trưởng thành,
miệng hướng về trần gian, từng tiếng sấm rung trời trấn đất
thoát ra.
Tôi đờ đẫn đối lại, tựa như chân chính đối
mặt với thiên uy cuồng nộ, cặp mắt cường hãn bạo giận của tử lôi long sắc lạnh vô tình mà lan tràn thị huyết, sát khí mênh
mông cuồng hải như áp lực của một ngọn núp đè xuống vai phàm
nhân. Không chân chính nếm trải tận mắt chứng kiến, sẽ chẳng thể hình dung ra nổi sự tuyệt tình vô vọng đó sâu tới đâu, bế tắc
đến nhường nào, trăm đường chỉ có cam nguyện chịu trói.
Uy áp tức giận tràn xuống như lũ phá đê, khiến người ta thở
không nổi buồng phổi như bị bóp nghẹn, tôi ép bản thân đứng
vững, ép bản thân ngẩng cao đầu thẳng lưng ưỡn ngực cứng rắn
chống đỡ lại. Khoé môi chảy ra tia máu, vươn tay lau, trên da
thịt tím tái, máu đỏ kinh tâm động phách làm người ta sững
sờ. Máu nhỏ xuống đất từng giọt tong tong, vươn tay lau, chỉ
cảm thấy toàn thân lạnh ngắt như chôn vào khối băng, chân tay
bải oải rã rời. Vươn tay lau, máu cứ không ngừng tuôn ra nhuộm
thấm một mảng ngực.
Chạy không nổi chốn không xong.
Nhìn một lòng lơ đãng, đám Ngạ Quỷ xa xa xếp thành vong vây kín kẽ đối lại. Tôi mỉm cười.
Dưới trần sáng như hơn dương quang ban ngày, mọi âm thanh trong tích
tắc dừng lại, mọi hình ảnh trong tích tắc nhoè đi biến mất
tối sầm lại.
Đau đớn chết lặng biến cơ thể sống thành một khối đá vô tri vô giác.