Đầu tiên gã nói qua một
chút về khí, hay còn gọi là năng lượng sinh học. Luyện Niệm
là kiểm soát khống chế khí hoạt động trong cơ thể theo 3 hệ thống
là dinh khí, ngũ khí và vệ khí.
Khí khi chảy qua các tạng thì gọi là tạng khí hay ngũ khí; gồm có gan
khí, tim khí, tỳ khí, phế khí và thận khí. Vệ khí hay còn gọi là khí cơ; khí này chảy ngoài kinh lạc để bảo vệ nội tạng, duy trì hoạt động cơ
năng và chống tà khí xâm nhập gây bệnh tật cho cơ thể.
Dinh khí là khí trong hệ thống kinh lạc gồm thập nhị kinh và bát mạch kỳ kinh, ngoài 2 kinh chính này còn có rất nhiều hệ thống kinh mạch kết
nối với nhau và lưu trữ qua hệ thống 108 huyệt đạo, trong đó có 7
đại huyệt là cửa khẩu thu hút tất cả mọi khí tốt xấu trong vũ trụ còn gọi là 7 luân xa.
Cấu trúc gồm 7 luân xa chính và 21 luân xa phụ, 3 kênh năng lượng chính
chạy dọc theo cột sống và 2 bên. 14 đường kênh lớn và mạng lưới các
kênh dẫn nhỏ có số lượng lên tới 72.000 ống dẫn đưa năng lượng truyền
đến toàn cơ thể. Người bình thường cần thời gian từ một đến vài năm tu luyện mới đả thông khai mở được hết hệ thống kinh mạch, huyệt đạo. Mạnh Chương nói riêng tôi thì khác, bởi bản chất
tôi đã vô thức thu hút và sử dụng được nó, chỉ là chưa biết
khác vận hành khai thác đúng tiềm lực.
Giảng bài một hồi sau, nói thật là tôi ù ù cạc cạc như vịt
nghe sấm, đếch hiểu. Mạnh Chương lại nói tiếp tư thế gã đang
ngồi gọi là Kiết Gìa, dùng để thiền định luyện niệm là
thích hợp nhất. Nhưng nếu không ngồi xếp như thế này được thì
ngồi Bán Gìa như tôi tạm thời cũng OK.
Kết ấn cũng là việc bắt buộc. Bởi vì mỗi ngón tay đều có những sợi dây kinh mạch tác động tới một bộ phận trong cơ thể. Đầu
ngón tay ứng với phần đỉnh đầu. Phần dưới của các ngón, nơi tiếp giáp
giữa ngón tay và bàn tay ứng với phần hạ bàn. Ba đốt ngón tay tính từ
đầu ngón trở xuống lần lượt tương ứng với 3 phần thượng tiêu, trung tiêu và hạ tiêu của cơ thể. Do đó kết ấn hay bắt ấn đồng nghĩa với kích hoạt các huyệt đạo ở hai khu vực thu, xả nơi giao hòa giữa nội khí của cơ thể với thiên khí, địa khí của vũ trụ bên ngoài.
Thiền định là một loại tĩnh công luyện niệm, luyện lúc chạng
vạng tối trời đến hừng đông tảng sáng là thời điểm thích hợp nhất. Luyện niệm thường luyện vòng khí tiểu chu thiên hay còn
gọi là vòng Nhâm Đốc (Âm Dương)như sau. Đầu tiên lưỡi đặt tại
huyệt Ngân Giao (vòm họng trên), tưởng tượng khí là một dòng
nước vô tận dập dềnh xung quanh, chảy vào cơ thể ngay dưới bề
mặt da bằng việc hít vào từ mũi đi từ huyệt Thừa Tương (dưới
môi dưới) xuống huyệt Thiên Đột (giữa xương quai xanh) qua Đản
Trung (giữa xương ngực) dừng lại ở Đan Điền, tập trung vào ba
huyệt Khí Hải, Quan Nguyên, Thần Khuyết. Tưởng tượng dòng nước
ở đây bị một cái hố sâu cuốn hút, tạo ra xoáy nước như một
cái phễu. Từ đó lại chảy tiếp tới Hội Âm, đến Trường Cường,
Mệnh Môn (đối xứng Đan Điền), tới Linh Đài (đối xứng Đản
Trung), đến Đại Chùy (đối xứng Thiên Đột), cuối cùng tới Ngọc
Chẩm, Bách Hội, Ấn Đường, xả khí tại Ngân Giao (thả lưỡi).
Ban đầu tôi còn cố gắng tập trung tư tưởng cắt nghĩa những
điều Mạnh Chương thao thao bất tuyệt, về sau hình như đầu óc cứ lơ mơ lơ mơ, cuối cùng chỉ cảm thấy toàn thân bồng bềnh vô
trọng lực, tựa như ở trong thế giới nước. Sau đó cảm giác
nước xung quanh trở lên dị thường lạnh lẽo, thì từ vùng bụng
dưới như có gì rụch rịch đòi thoát ra. Tôi cảm thấy một dịch
thể ấm nóng, ban đầu từ tốn, dần dần chảy ngược tới từng lỗ chân lông đang bị bít kín như bưng, khai thông nó. Sau đó mỗi lỗ chân lông tựa như trở thành miệng cống, nước từ bên ngoài ồ
ạt chảy vào. Mỗi một ống cống là đường dẫn chảy vào vô số
con kênh, bờ mương, tụ lại ở các điểm ở hố ở hồ rồi từ đó
lại đổ tiếp đến trường hà, đại giang sau cùng tất cả kết
thúc về biển lớn, hay đúng hơn, chúng hội nhập về một miệng
vực rộng mênh mông bát ngát.
Tôi có cảm tưởng, sẽ không bao giờ làm nó tràn đầy được, dù
khí thiên địa có nhiều cỡ nào, cũng không đủ lấp đầy cái vực như sâu không thấy đáy.
Từ giữa trung tâm, một đốm ánh sáng nhu hòa tỏa ánh hào quang
phát tán ra xung quanh khiến lớp bọt nước lấp lánh như rắc kim
tuyến. Tựa như một bọc nước được dệt từ những dải ngũ sắc
nằm trong một bể nước khổng lồ. Mỗi một dải màu xoay vòng
cuộn tròn là được lấy từ một sợi nước từ cái bể chứa khổng lồ.
Chậm chãi ý thức của tôi lấy lại, không còn cái cảm giác trống rỗng bỗng bềnh phiêu lãng.
Khi mở mắt ra lần nữa, phía ngoài cửa sổ, ánh sáng sớm mai lấp ló ẩn hiện sau những ngôi nhà cao tầng.
Phía đối diện Mạnh Chương đột ngột mở miệng.
-Vì bản thân cậu vốn như một nam châm vô thức cuốn hút lấy khí thiên địa, nên dù lần đầu mới chính thức nghiêm túc tu luyện,
cũng không xảy ra tình huống xấu giữa chừng chẳng hạn như bị
tắc nghẽn khí.
Gã nói xong khoan thai đứng dậy, hướng về phía cửa sổ, làm
mấy động tác giãn gân giãn cốt. Tôi cũng tiến tới, đứng bên
cạnh, nhìn động tác của gã mà làm theo.
-Sau mỗi đợt luyện niệm cần thở xả hết trọc khí trong cơ thể. Đây là tư thế thu công. Hiện chúng ta đang sống trong trường năng
lượng vô hình ví như cá sống trong môi trường “năng lượng nước“. Sau
buổi tập dượt đầu tiên, tôi sẽ kiểm tra một chút xem thành quả thế nào. Bây giờ cậu hãy thử phát khí ra ngoài cơ thể.
Tôi gật nhẹ, cẩn trọng làm theo. Mắt nhắm lại tập trung tinh
thần liền cảm nhận khí từ các lỗ chân lông phát tán ra ngoài. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một thứ vật chất gì đó tựa như tấm lụa trắng mềm mại bồng bềnh lay động, mỏng manh nhưng ấm áp.
Mạnh Chương nhìn nhìn một hồi, chậm chạp mở miệng.
-Bây giờ cậu thử để nó lan rộng hết mức có thể xem.
Tôi nhắm mắt lại, tấm vải dần trở thành một màng bọc, lấy
tôi làm trung tâm mà không ngừng mở rộng ra cả căn phòng, rồi
lan sang phòng bên cạnh. Tôi thấy Cung Trường Lĩnh đang ở trong
toilet cạo râu, còn Tư Đồ vẫn ngồi trên giường, đang lướt điện
thoại, miệng mỉm cười một cái rồi hun chụt một phát vào cái
màn hình.
-Này Phương Vi, anh có thể thôi cái hành động sáng nào cũng
phải xem ảnh tiểu bảo bối rồi hôn hít cái màn hình không?
-Hơ, chú ghen tị à Trường Lĩnh? Bé cưng của anh thì anh cứ thể hiện tình cảm yêu thương dạt dào đấy.
Sau đó bọc khí vẫn tiếp tục lan tới phòng trọ bên cạnh, các
phòng phía trên lầu, bên trong có thứ gì, bao nhiêu người đều
được nắm rõ. Rồi nó vẫn có thể phình lớn thêm lan đến xuống
tầng dưới. Tầng dưới ông chủ quán cùng nhân viên đang ở trong
bếp chuẩn bị đồ nấu, cô chủ quán phía ngoài đang pha chút trà cà phê, nhân viên kê lại bàn ghế, quang cảnh hoạt động rõ ràng sắc nét như thể tôi đang đứng ngay tại nơi đó.
-Thế được rồi!
Giọng Mạnh Chương bất thình lình vang lên khiến tôi có hơi giật mình. Màng bọc cũng theo đó bị vỡ nát.
-Khí của cậu lan ra tới đâu, mọi thứ nằm trong nó đều được
cậu quan sát hết. Công dụng này rất thích hợp để do thám mà
không cần mạo hiểm bản thân. Nhưng kết cấu vẫn chưa chắc chắn
ổn định.
Tôi gật gật, mắt mở to cực kỳ hào hứng. Mạnh Chương bình đạm nhận xét.
-Nhưng cậu có thể mở nó rộng như thế chứng tỏ phạm vi mai sau
còn có thể bành trướng thêm. Cũng có chút đáng nể.
Tôi cười cười. Mạnh Chương ra chỉ thị tiếp.
-Bây giờ cậu làm lại và khiến lớp khí bọc sát vào cơ thể như một tấm áo da thứ 2 thử xem.
Tôi làm theo, lớp khí lại hừng hực bủa vây ra xung quan, nhưng
cố gắng một lúc cũng chỉ khiến nó thu hẹp lại một chút, mà
cảm giác nó vẫn mỏng mảnh, xáo trộn bất ổn. Một lát thêm
thì chúng biến mất hết khiến tôi có cảm giác thất bại.
Tôi hít sâu thở đều mấy lượt nhắm mắt vận dụng lại khí
huyết. Một lát sau, một đợt khí ồ ạt phóng ra, không bồng
bềnh mềm mại như lúc đầu mà cảm giác nó như nước, lỏng lẻo
mà hỗn loạn, tưởng như có ai đó chạm vào sẽ dễ dàng bị phá
vỡ.
-Cậu Mặc, bình tĩnh.
Tôi nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở.
-Khá hơn rồi, nhưng vẫn chưa đủ ổn định. Tiếp tục phát khí để khiến nó dày dặn hơn. Tốt rồi. Giờ làm cho nó co lại. Được
đó, thử cái này nhé!
Tôi vừa mở mắt ra, chỉ kịp nhìn thấy Mạnh Chương chĩa mũi Tán Phương, tức thì một đám loang loáng gì đó xoẹt tới. Sau đó
thấy tấm màn có mấy điểm nho nhỏ khẽ lún xuống, mặt màn xao
động, rồi nó đàn hồi trở lại, tiếp theo là âm thanh kim loại
rất nhỏ rơi xuống đất.
-Rất tốt! Vậy cái này thì sao?
Lần này là gã rút lấy cán Tán Phương ra, ánh kiếm lóe lên
sắc bén, bay tới đâm thẳng, theo phản xạ tôi đưa tay lên bảo vệ
trước ngực.
-Được đấy!
Tiếng của Mạnh Chương lại cất lên, tôi mở mắt ra. Gã lùi lại, nói thêm.
-Cậu thử nhìn phần cánh tay xem.
Tôi đưa tay nhìn, khí nơi đó tập trung khá dày đặc tạo thành
một lớp cảm giác chắc chắn như mặc giáp bảo hộ. Nhìn lại
những vị trí khác của bản thân thì nó lại mỏng manh hơn, tựa
như khoác tấm vải voan. Vài giây sau lại tự động tan loãng dần
rồi biến mất. Tôi mệt tới mức bủn rủn chân tay.
-Khả năng kiểm soát tốt nhưng thời gian duy trì vẫn chưa đạt.
Chỉ cần chịu khó luyện niệm thì không cần tới Hắc Hồn nhúng
tay, có lẽ tự bảo vệ bản thân được.
-Ừ, cảm ơn!
Tôi chân thành nói, chỉ cần không làm vướng bận tay chân người
khác là ổn. Tôi cũng không cần phải thúc ép bản thân quá mức.
Mạnh Chương phất tay nghe vù một cái, đám ngân châm rơi trên đất liền như bị dây câu vô hình móc trúng, một loạt ngoan ngoãn
trở về trên tay để gã cất vào ngăn cơ quan Tán Phương. Cái vụ
điều khiển đồ vật thế này có chút giống lão già Thuần Vu.
Tôi hiếu kỳ hỏi.
-Này Mạnh Chương, ban nãy sao anh làm như thế được?
-Thế này sao?
Mạnh Chương vừa nói vừa phất tay tức thì chiếc chăn của anh ta
ném về phía tôi. Tôi đưa tay đỡ vội, mặt vừa ló khỏi chăn bông
to oành tức thì một chiếc gối bay tới hạ cánh trên lên.
Chiếc gối rơi xuống nền nhà, tôi giữ lấy tấm chăn, vò vò nó có chút bực bội.
-Lão già Thuần Vu cũng từng làm như thế để điều khiển đám tủ giường bàn ghế.
Tôi nói, tùy ý vo viên lại cái chăn ném trả, Mạnh Chương lách thân dễ dàng tránh, chăn rơi bên cạnh.
-Lão ta vận dụng khí để thao túng đồ vật, khi nào cậu thành
thạo hơn việc kiểm soát chúng thì sẽ hiểu, nhưng dù là vậy
chưa chắc cậu làm như thế được. Bởi vì tố chất mỗi người mỗi khác.
Tôi cúi xuống nhặt cái gối lên, ném tiếp. Mạnh Chương nghiêng
đầu, gối đáp lên giường. Gã lại phất tay điều khiển chiếc chăn bằng sợi dây khí vô hình, sau đó vất trở lại bên gối.
-Tôi cũng chỉ điều khiển được mấy thứ có trọng lực nhỏ nhẹ.
Đây không phải sở trường, tùy ý vui đùa một chút thôi.
-Vậy con gái trong Miêu tộc đều có khả năng thông linh tiên đoán cả sao?
-Nhóc à, để tôi nói cho cậu hay...
Không cho gã nói tiếp, tôi buồn bực xen vào.
-Trông anh cũng chỉ cỡ tuổi tôi, có thể hơn được bao nhiều là dám gọi tôi là nhóc này nhóc nọ.
Mạnh Chương nghe tôi biểu tình như vậy, khóe môi cong cong, giọng điệu đùa cợt.
-Không phải cậu đã kêu tôi một tiếng sư phụ sao? Hơn nữa trông tôi như vậy thôi nhưng cũng ngoài 30 rồi.
Tôi đơ ra một lúc, phản đối.
-Xạo! Anh lại có thể già hơn cả gã Tư Đồ sao?
-Nói cậu biết, Miêu tộc chúng tôi tuổi thọ tuy không cao nhưng
dung mạo sau khi đạt tuổi trưởng thành sẽ không bị thời gian
tác động.
-Woa, lại có thể thần kỳ như vậy?
Điều gã vừa tiết lộ làm trong óc tôi nảy lên hình ảnh cặp
song sinh Phong Linh Minh Đăng. Mạnh Chương nhìn về phía cửa sổ
mở toang, ánh sáng bình minh chan hòa lùa vào căn phòng, xua
tan bớt cái giá lạnh khắc nghiệt của xứ bắc.
-Có thể do hệ gen của chúng tôi sống lâu đời ở nơi có môi trường đặc biệt khác thường nên bị biến đổi.
Gã vừa bâng quơ nói xong khiến tôi liên tưởng tới một chuyện,
đọc trong cuốn sách nào đó nói việc mỗi một cơ thể sống đều
là một dòng điện sống. Bởi mỗi tế bào chính là một chiếc pin, nhưng
bởi nguồn điện này lại quá yếu nên con người không bị ảnh hưởng mấy. Đặc biệt điện tập trung ở não là dày đặc hơn cả. Nó tựa như nhà
máy phát điện tác động vô thức tới các cá thể sống khác. Các
nhà khoa học đã đo được trong mỗi tế bào não có một dòng điện khoảng 90
milivôn và với 15-18 tỷ tế bào não, chúng ta sẽ có một dòng điện cực
mạnh được não bộ sản sinh. Thông thường các tế bào não hay tế bào
thần kinh được sắp xếp theo một trật tự nhất định, nhưng nếu các tế bào
đó bị sắp xếp lộn xộn, các pin yếu kết hợp lại theo một công thức
không được bình thường, thì người đó sẽ có khả năng... đặc biệt.
Tôi nhìn gã ta, ngây người một lúc, chỉ là anh ta có một nét
đẹp pha trộn giữa Á Âu, sở hữa làn da như gốm sứ và sống mũi tuyệt đẹp của người Bắc Âu, tuy nhiên đường nét khuôn mặt và
bờ môi của nam nhân lại mềm mại thanh thoát giống mấy mỹ nam
xứ Á Đông. Mái tóc lại xoăn xoăn ánh lên sắc tím đỏ dị thường hấp dẫn ánh nhìn, tóc của Ô Nha cũng tương tự.
-Anh để tôi biết nhiều bí mật của gia tộc, không sao chứ?
Mạnh Chương thoải mái đáp.
-Không ảnh hưởng xấu tới cục diện chính sự thì chẳng cần
phải nhỏ nhen che dấu. Tôi biết cái gì cần nói cho đồ ngốc
nhà cậu cái gì thì không.
Đúng lúc đó ngoài cửa có tiếng gõ, giọng Tư Đồ vọng vào, gã nói xuống lầu ăn sáng trước. Ô Nha vừa hay nhỏm dậy, dụi dụi
mắt.
-Bố, ăn sáng sao?
Tôi lườm gã Mạnh Chương, lê bước tới bên bé, cười.
-Nhóc con, ngủ rất tốt nha! Đói bụng rồi sao?
Giờ tôi có con nhỏ, phải nghĩ cách kiếm tiền trang trải cuộc
sống trước tiên. Bây giờ cũng có thể xem như bố con đang được
bao ăn ngủ do Tư Đồ chi trả. Giọng con trẻ trong veo ngây ngô vừa
nuốt cháo vừa hỏi chuyện.
-Chú Tư Đồ, sao cứ đeo kính hoài vậy?
-Này là kính phân cực đắt tiền nha, phải đeo thường xuyên không
phí của. Nhóc con thấy chú đeo có phải rất đẹp mắt rất soái
ca?
Ô Nha chỉ nhe hàm răng khấp khểnh, cười, múc miếng cháo lại hỏi thêm.
-Con của chú sao không được ở cùng bố vậy?
Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh đã sớm thanh toán xong bữa sáng bằng cháo trắng trứng muối cùng củ cải xào. Bây giờ một tên ngồi
vuốt điện thoại một tên “cóc cóc” gõ laptop cùng tách trà ấm
nóng bên cạnh. Tư Đồ bỏ cái điện thoại ra, nhìn bé ôn hòa trả lời.
-À, bạn ấy mệnh số cũng vì không được tốt nên phải vào chùa
để cải mệnh. Kém Ô Nha một tuổi, nên sau này có dịp cho hai
đứa làm quen.
Ô Nha vẫn tiếp tục vừa ăn vừa tiếp chuyện.
-Bạn ấy sống ở nơi đó có vui vẻ không? Có nhiều bạn bè chơi cùng không ạ?
-Bạn ấy tên Tư Đồ Vũ Linh, sức khỏe không được tốt lắm nên ta
cho nó học Trường quyền. Ô Nha cũng tới tuổi cần đi học rồi
nhỉ? Có muốn tới chỗ Linh nhi cùng theo học?
Tôi vừa lúc ăn xong xen ngang, bảo bé đừng vừa ăn vừa trò chuyện, sẽ bị vữa cháo, lại quay ra nói với Tư Đồ.
-Là Thiếu Lâm ở Tung Sơn Hà Nam sao?
Tư Đồ nhìn tôi nhàn hạ gật nhẹ, giọng quan tâm.
-Cậu cũng không thể mang theo con nhỏ tha phương khắp nơi. Chi bằng cho bé tới đó rèn luyện.
Tôi nghiêng đầu thầm nghĩ, nhóc đó giả trai vào đó học rồi
nhỡ bị phát hiện thì có ảnh hưởng gì tới vận mệnh của Ô Nha không? Không được, tôi lắc đầu. Mặc dù trông bé khá khôn ngoan
lanh lợi nhưng dù sao cũng chỉ là cái hài từ 7 tuổi, sống
giữa một đám nam hài vô tư khác sao được. Nhưng cũng phải tìm
cho bé một nơi lưu lại để học tập. Tôi nhìn nhìn Tư Đồ thêm
chút nữa, trong bụng thầm tính toán đắn đo, rồi đánh bạo mở
miệng.
-Ừm, để sau vụ này tôi sẽ cân nhắc. À mà...tôi hiện giờ trước mắt không có tiền mặt, sau lưng cũng chẳng có việc làm...Chỗ
anh có công việc gì mai sau cho tôi đầu quân kiếm miếng cơm.
Tư Đồ nghe tôi nói thế, chợt mở lớn miệng ha hả cười tít mắt, trêu nghẹo.
-Chú em à! Anh đây lại có thể không chiếu cố chú em sao? Hơn
nữa Tiểu Mặc Tử có nhan sắc thế kia, kiểu gì mà chẳng kiếm
được bộn tiền.
Tôi nhíu nhíu mày.
Cung Trường Lĩnh đang ngồi yên lặng ở bên, mở miệng chen vào
giọng điệu có phần tùy tiện đùa giỡn nhưng mắt không thèm rời màn hình, tay lại gõ phát ra âm thanh “tóc tóc”.
-Phương Vi đừng làm cậu ấy chưa ra trận đã muốn quay đầu bỏ
chạy. Chỉ là tiếp rượu mấy quý bà thành đạt thôi mà, có
đụng chân đụng tay gì đó thì cũng có lấy mất miếng thịt nào
đâu mà lo? Nam nhi đại trương phu, nhiêu đó thì nề hà gì mà
không đương đầu đối mặt được?
Tôi trợn mắt nhìn gã, bấy giờ Cung Trường Lĩnh mới rời màn
hình nhìn tôi, gương mặt trầm lạnh, giọng nói phát ra nhàn
nhạt, nửa thật nửa giả.
-Đùa đấy, sau này làm chân sai vặt cho tôi là được, tôi nuôi hai bố con cậu.
Gã nói xong đứng dậy ra chỗ khác nói chuyện trong điện thoại. Tư Đồ bất bình còn gọi với theo.
-Trường Lĩnh, không phải cậu có cả tá tên chạy việc rồi, còn tranh Tiểu Mặc Tử với lão đại sao?
Tôi giao tương lai của mình vào tay chủ tớ nhà này liệu có mạo hiểm quá không? Tôi chống tay nghiêng đầu nhìn Tư Đồ.
-Này, công việc của anh không bề bộn cấp thiết sao? Có thời gian ngao du sơn thủy? Không sợ kẻ thù ám sát?
-Tiểu Mặc Tử à, cậu đã xem phim xã hội đen Hồng Kông quá
nhiều rồi! Tôi đây chỉ là cái lão chủ vớ vẩn của cái vũ
trường bé tí, làm gì được nhiều tên máu mặt biết tới.
************************************************** ***********************************
(Thiếu Lâm Tung Sơn ở Hà Nam, Trung Quốc thường gọi là Trường
quyền, Việt Nam hay gọi Thiếu Lâm Bắc phái .Có câu “Nam quyền Bắc
cước” hoặc “Nam thuyền Bắc mã” để nói về nét đặc trưng của 2 trường
phái võ thuật này. Các phái học như Thiếu Lâm Hồng gia, Thiếu Lâm
Châu gia, Thiếu Lâm Bạch Mi, Thiếu Lâm Vịnh Xuân, Thiếu Lâm Bạch Hạc
phái đều là chỉ Nam Quyền của Thiếu Lâm Nam Phái ở Phúc Kiến).