Một con búp bê bằng gỗ chỉ
bé bằng nửa bàn tay, tóc trắng mặc trang phục dân tộc. Toàn
thân còn đeo rất nhiều vòng gắn lục lạc, hơi lắc một chút
liền phát ra âm thanh đinh đang nho nhỏ vui tai.
Đột nhiên mơ hồ còn cảm nhận một luồng khí hỗn loạn bên trong
nó, như thể đang định chạy trốn, sau đó tựa như bình xịt, phụt một cái lao ra ngoài. Là một luồng khói trắng mờ ảo có bóng dáng con người.
Tôi có chút khẩn trương phòng bị, ngó quanh lại không thấy Hắc
Hồn đâu cả. Sao nó toàn tự động biến mất không vậy?
-Là một âm hồn oán khí không chịu siêu thoát?
Tiếng của Tư Đồ thì thào bên cạnh, tôi quay sang nhìn, thấy gã
toàn thân cao thấp không thương tổn. Tôi thầm thì lại.
-Lão quản gia nói cái đó mới là thủ phạm.
Tôi vừa dứt lời, khối khí vốn như hình ảnh một người đứng
trong mưa còn phải nhìn qua kính mờ phút chốc trở lên sáng tỏ
rõ ràng, như thể kính bị phá bỏ, mưa cũng tạnh, trời quang
đãng.
Trước mắt là một cô gái lơ lửng lưng chừng thinh không, đầu đội mũ bạc hoa văn chế tác cực kỳ tinh xảo, tóc trắng dài ngang
eo bồng bềnh như có gió lùa, mắt xanh lam lấp lánh vô hạn kiều mị, cổ đeo mấy tầng vòng bạc, mặc trang phục dân tộc lấy sắc đỏ làm chủ đạo, gấu tay vạt váy gấu quần xen thêm nhiều màu
khác, chân không, cổ chân cổ tay cũng đeo vô số vòng bạc. Tổng
thể mà nói, ngoại trừ việc cô ta trắng toát như gốm sứ không
có tý huyết sắc thì chẳng khác một con người bình thường.
Không, phải nói là, so với người bình thường còn muốn xinh đẹp vạn phần.
-Này Tiểu Mặc Tử, đó là cô ma nữ xinh đẹp diễm lệ nhất mà
tôi từng gặp, bảo là hồ ly tinh hiện ra mê hoặc nam nhân thì
thuyết phục hơn.
Tư Đồ không kìm nén được cảm xúc, thổ lộ. Cô gái nghe thấy
thế chợt nhoẻn miệng cười, khuôn mặt đẹp đẽ như mỹ nhân trong
tranh bước ra, lượn tới gần bên phải tôi, cất tiếng.
“Tôi chỉ muốn bảo vệ đồ cho anh.”
Âm thanh nhẹ nhàng mềm mỏng, tựa như tiếng suối nhỏ luồn qua
đám cỏ nước. Tôi nhìn cô, cảm giác như bị thôi miên.
-Đồ của tôi? Cô là ai? Vì sao phải làm thế?
Cô gái xoay người một cái, lượn sang bên trái.
“Tôi không nhớ mình là ai, song vẫn ở nhà anh suốt. Ẩn thân trong tấm tranh thêu.”
-Cô thật bị nhốt trong tấm tranh thêu? Đáng ra cô phải đi theo
tấm tranh chứ? Sao giờ lại có thể chuyển nhà sang con búp bê
đó được?
Chợt nghe thấy tiếng nói thều thào “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều”, bi
thương mà tha thiết. Tôi quay đầu nhìn, Dương Diệp tứ chi như
được cắt bỏ dây chói, gạt đi một mảnh gỗ trên người, chật vật ngồi dậy, vất vả đứng lên, một tay ôm gáy sờ vết thương nhớp
nháp máu, miệng run run mấp máy, chân như đeo đá tảng bước đi.
Nhưng mới đi được mấy bước, dưới chân vấp một cái ngã đè lên
bộ xương khiến nó răng rắc nứt vỡ. Gã lại không chút để ý,
tiếp tục đứng dậy, có điều, hai bàn tay của bộ xương mất đầu
như ôm lấy cẳng chân khiến Dương Diệp hoạt động càng khó khăn,
như vác theo một người nữa.
“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, anh không muốn một mình sống trên cõi
đời này. Đừng bỏ lại anh một mình cô độc.” Dương Diệp nghẹn
ngào đau đớn nói, nước mắt trên mặt đầm đìa, lại không chịu
để ý dưới chân, vấp ngã tiếp.
Mắt gã chỉ đăm đăm trú mục thân ảnh em gái nằm trên giường như
tuyết trắng lại đỏ rực rỡ như đóa Mạn Châu Sa Hoa. Hai tay theo
bản năng túm lấy mảnh lụa, cơ thể gã đổ xuống xoẹt một tiếng kéo theo một đám vải vóc cùng dây pha lê lao xao đứt đoạn.
“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi. Hoa Bỉ
Ngạn nở đầy trong vườn, em không thể bỏ mặc anh, bỏ mặc chúng. Em nói muốn nhìn thấy Bỉ Ngạn nở hoa đỏ rực xen cùng lá
xanh, khi ấy sẽ đáp ứng ở bên anh vĩnh viễn. Em mở mắt ra xem
đi, hoa nở đỏ thắm chen cùng lá xanh. Hãy thực hiện lời hứa
đi, van em, đừng thất hứa với anh.”
-Cô, tại sao lại khiến Dương tiểu thư như thế?
Tôi hỏi cô gái, khuôn mặt cô đột nhiên trở lên thâm trầm, tiếng
Cung Trường Lĩnh đột ngột vang lên. Gã đưa tay tháo kính đen
xuống, cặp mày lưỡi kiếm nhíu chặt, sắc mặt đanh thép lạnh
lẽo, giọng nói ẩn chứa chán ghét, tức giận.
-Loại ngựa giống ra tay sát hại phi nhân tính rùng rợn như thế, lại có thể khóc thảm thương như vậy, đúng là tạo hóa trêu
ngươi.
Cung Trường Lĩnh mỉa mai xong, quay sang nhìn tôi.
-Còn cái đám khí lởn vởn đó, nếu không gây ngụy hại, thì
chúng ta chuồn trước nói sau. Tôi đã gọi điện báo cho bọn cảnh sát và đám nhà báo hay tin, rất nhanh họ sẽ tới.
Cung Trường Lĩnh vừa nói dứt lời đã xoay thân dảo bước, Tư Đồ
vỗ vỗ vai tôi rồi bám theo có vẻ rất dè chừng việc gã nổi
nóng. Tôi nhìn cô ma nữ kiều diễm, có chút nhức đầu.
-Cô, tạm thời trở về thứ này được không?
“Được, nhưng chờ chút đã.”
Cô ta nhoẻn miệng tươi tắn một cái, gương mặt lại trở lên đanh
lạnh âm trầm, sau đó lượn tới Dương Diệp rồi chui vào cơ thể
gã. Chỉ thấy khuôn mặt gã ta đột nhiên vặn vẹo méo mó, mắt
trợn ngược lên nhìn hai bàn tay của bản thân trừng trừng tới
mức cơ hồ như sắp rớt ra ngoài.
“Là mày, là mày nói giết thật nhiều người vào, chôn huyết
nhục dưới gốc cây khiến hoa nở đỏ rực tô điểm cùng lá xanh,
khi ấy hai chúng tao sẽ được ở bên nhau” .Nói dứt lời gã liền
mở lớn miệng, một ngụm giật đứt một mảng thịt nơi cánh tay,
máu ồ ạt lan tràn nhỏ xuống tấm đệm vốn đã là một vũng máu tanh tưởi đỏ nhức mắt.
“Là mày đã hại tao. Tao đã giết thật nhiều người rồi, hoa
cũng nở đầy vườn, sắc xanh hòa cùng sắc đỏ, tại sao em ấy
lại bỏ tao ra đi?”. Nói xong câu gã lại mở cái miệng nhoen
nhoét máu đỏ tươi, một ngụm cắn xuống cánh tay, lôi theo một
miếng da thịt, máu lại từ vết thương nham nhở chảy thành dòng
xuống, hòa cùng đám máu của Dương Tiểu Kiều.
-Là cô khiến Dương Tiểu Kiều tự cắn chân bản thân mình đến chết, giờ lại khiến Dương Diệp...
Tôi kinh hãi lắp bắp miệng. Thật là cảnh tượng kinh tâm đáng
sợ. Đám hắc khí trong người Dương Diệp đã chui ra nhưng gã ta
như đánh mất lý trí, vẫn tiếp tục tự cắn xé da thịt.
“Gã ta đã giết vô số người vô cùng dã man tàn nhẫn, giờ chỉ
nếm chút mùi vị đau đớn thống khổt của cả con tim lẫn thể
xác thôi mà. Giết hơn trăm mạng người lại chỉ bị trừng phạt
như thế, đã là lời cho hắn.”
Cô gái nói xong liền hóa thành đám sương mù, chui vào con búp
bê gỗ. Tôi nhìn con búp bê, cảm giác như cầm một khối hàn băng, lạnh tới rùng mình kinh sợ. Tôi nhắm mắt lại, xoay người bỏ
chạy, sau lưng còn vang lên tiếng xé da thịt, như âm thanh dã thú đói khát kịch liệt ăn con mồi.
Tôi chạy một đoạn lại thấy phía trước Cung Trường Lĩnh dừng lại đứng đợi.
-Tiểu Mặc Tử ! Cậu làm gì mà ở lại lâu vậy? Sắc măt trông không ổn? Có sao không?
Gã nói chuyện có chút không kiên nhẫn cũng không được tự nhiên. Tôi vội vàng chạy tới, lắc lắc cái đầu.Nói bản thân không
sao, chỉ là nhìn thấy nhiều máu quá có chút chóng mặt nhức
đầu.
-Là vậy sao? Giấy tờ nhà lấy được rồi.
Khi tới bên, Cung Trường Lĩnh bổ sung thêm.Tôi gật gật, rồi cả hai nhanh nhẹn chạy bám theo Tư Đồ phía trước.
-Ban nãy hình như anh rất bất bình?
Cung Trường Lĩnh im im một chút mới xả.
-Chúng tôi vốn là thứ dân cũng chẳng tốt lành gì, tự do càn
quấy vốn không có tư cách phán xét kẻ khác, nhưng cũng có
chừng mực, điều lệ tuân theo. Thứ nhất động đụng tới lão già
trên 70, trẻ nhỏ dưới 10 tuổi, đàn bà mang bầu 3 tháng.Thứ hai, không buôn hàng trắng, thứ ba, không phản bội anh em, thứ tư,
giết xong rồi ân oán cũng hết...Ờ, còn mấy điều phía dưới
nữa...Bỏ qua vụ đó, trọng điểm là, nếu phạm vào sẽ bị đuổi
khỏi bang hội thậm chí bị truy sát.
Còn làm ra hành động kinh tởm đáng phẫn nộ hơn thì sẽ bắt
trói rồi tố cáo cho cảnh sát và giới báo trí để kẻ đó cho
pháp luận trừng trị... Con heo giống đó, giết bạn tình thì
cũng thôi đi, lại còn làm ra hành vi man rợ vô đạo đức như thế. Khiến cho người ta phỉ nhổ, ăn cơm cũng mất ngon.
Tôi vừa chạy vừa vươn tay vỗ vỗ lưng gã ta, có chút áy láy nói.
-Là vì giúp tôi khiến anh không thoải mái.
-Không giúp, đây là công việc.
Cung Trường Lĩnh gạt tay tôi, phản đối, sau đó tăng tốc chạy lên trước đuổi kịp Tư Đồ. Lúc ra ngoài sân, phía cổng lớn rộng
mở, tôi còn nhìn thấy bóng dáng hai chiếc xe 7 chỗ nối đuôi
nhau phóng đi.Trong xe có thể trở gì? Chẳng lẽ bỏ chốn còn
tiện tay trôm chỉa mấy món hàng xa xỉ phẩm của lão thị
trưởng? Hay là khuân vác theo một đám rối gỗ?
Thứ hắc khí cuộn tròn trong bụng rối gỗ là gì? “Tư liệu” mà
lão Thuần Vũ thu thập có phải là linh hồn của vô số cô hầu
nữ xui xẻo bị giết bỏ? Và viên đá đen của Thuần Vu Chấp Minh
chính là thứ khiến rối gỗ hoạt động nói chuyện như con người? Là Cố Hồn Phách? Nếu vậy đích thực 1 trong 8 thanh kiếm mà Âu Tử Dạ cần thu thập bị lấy đi, xem ra không giả.
Chúng tôi xuống tầng hầm nơi chứa xe, bấy giờ mới nhớ tới việc trao trả lại cây súng cho Cung Trường Lĩnh.
-Không ngờ máu chó đen trộn cùng máu gà trống trắng lại có hiệu nghiệm tác chiến tới vậy?
Tôi vừa cảm thán vừa nhận lại chiếc mũ từ tay Tư Đồ, rồi
trèo lên ngồi sau yên xe. Hai xe cùng lúc brừm brừm nổ máy, vang vọng tứ bề.
-Nó làm suy yếu mấy thứ hắc ám chứ thực ra cũng không thanh tẩy hết được.
Tư Đồ ngồi phía trước trả lời, xe vù vù lao như tên bắn. Lúc
đi ngang qua khu vườn, mới để ý kỹ, quả nhiên sắc xanh của lá
xen cùng sắc đỏ của hoa, chuyện này thật đáng kinh ngạc. Vốn
Bỉ Ngạn hoa là loài khi hoa nở thì không thấy lá, khi có lá
sẽ không ra hoa.
Trong kinh Phật ghi. “Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa khai, một nghìn năm hoa tẫn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.” Ý chỉ hoa và lá vĩnh viễn không bao giờ có
chuyện được nhìn thấy cùng một lúc. Ví như chuyện tình biết
trước là không có kết quả, bị lời nguyền thiên đình cấm đoán, dù bao lần luân hồi, yêu nhau vẫn không thể tay trong tay.
Nhưng khi hoa lá gặp nhau, thật ra cũng chính là khoảng khắc
mong manh mà vĩnh hằng, khi hoa chuẩn bị héo úa và lá bắt đầu sinh sôi hoặc khi hoa chuẩn bị hé nở và lá bắt đầu tàn úa.
Bọn họ được nhìn mặt nhau, cũng là lúc sinh tử phân ly.
Đột nhiên Tư Đồ cũng nhìn nhìn khu vườn, mở miệng hỏi tôi rốt
cuộc trong căn phòng đó xảy ra chuyện gì, tôi liền tóm lược
một chút theo ý hiểu bản thân, đại để như sau. Lão Thuần Vu vì muốn thu thập linh hồn để làm rối gỗ, nói với Dương tiểu thư
yêu thích hoa Bỉ Ngạn rằng, huyết nhục của con người có thể
khiến chúng nở hoa quanh năm. Dương tiểu thư lại than phiền với
Dương thiếu gia, vì cưng chiều em gái gã ta sẵn sàng xuống tay
giết hại hầu nữ. Cô gái bị nhốt trong tấm tranh thêu...quả
thật chính là thứ đã khiến Dương Tiểu Kiều tự cắn xé da thịt nơi chân đến chết...Mà về sau, Dương Diệp cũng phải hứng chịu
hình thức chết chóc thê thảm rùng rợn như vậy.
Tôi kể xong lâu rồi, nhưng mãi sau Tư Đồ mới mở miệng.
-Tình cảm của Dương thiếu gia đó đối với Dương Tiểu Kiều đâu
phải đơn thuần anh trai em gái...Từng có một truyền thuyết kể
rằng, bên kia sông Tam đồ, trên con đường Hoàng Tuyền ở U Minh giới có là hai tinh linh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa.
Bọn họ đã canh giữ bảo vệ con đường hoa Bỉ Ngạn, khi ấy sắc xanh
của lá chen cùng sắc đỏ yêu diễm của hoa, khiến khung cảnh đưa
tiễn vong linh đi luân hồi vô vùng mỹ lệ. Nhưng suốt mấy nghìn năm
lạnh lẽo cô độc trôi qua, bọn họ lại trước giờ chưa từng được tận mắt nhìn thấy mặt đối phương, mà chỉ được biết có một người
nữa cũng cùng mình gánh vác trách nhiệm này.
Tư Đồ dừng lại một chút, tiếng “Hừ!” lạnh nhạt vẫn còn tràn
ngập chán ghét của Cung Trường Lĩnh vang lên bên cạnh. Hai xe
moto chạy song song, tốc độ vừa phải. Gió đêm buốt giá thổi
vào mặt khiến tin thần tỉnh táo đôi chút. Tư Đồ kể tiếp.
-Có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp
nhau, mới gặp mà như đã thân lâu, lòng yêu say đắm, liền lập thề hẹn
ước, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi ở cùng một chỗ. Thế nhưng việc này
nhanh chóng bị các Chư Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đày vào luân hồi, luẩn quẩn bế tắc trong lời nguyền vĩnh viễn chẳng thể ở
bên nhau. Đầu thai trong nhân gian, mỗi kiếp nạn đều phải hứng
chịu hình phạt đau khổ sâu sắc của cấm kỵ luyến ái.
-Hừ! Thật không ngờ, mối tình cấm kỵ bị miệng lưỡi thế gian
chê trách phỉ nhổ như thế, lại được Phương Vi cho núp lùm dưới
góc độ một truyền thuyết lâm li bi đát. Vậy ra nguồn gốc là do thiên đình quá vô tình, quá nghiêm khắc trách phạt?
Tư Đồ quay sang nhìn gã, im lìm không nói gì, một lúc sau mới quay đi, giọng điệu lấy lại cười cợt bình thường.
-Chỉ là kể một giai thoại của hoa Bỉ Ngạn thôi mà.
Truyền thuyết này đương nhiên tôi cũng biết, cho nên từ đó Bỉ
Ngạn Hoa dưới địa ngục mới đổi tên là Mạn Châu Sa Hoa. Hoa lá
mãi mãi không được phép nở cùng lúc, khi ra hoa thì không có
lá, khi thấy lá thì chẳng có hoa, nhưng chúng đan xen đời đời
kiếp kiếp như chuyện tình ngang trái éo le của hai người bọn
họ. Dù duyên tẫn cũng không tán, duyên diệt cũng không phân. Cái gọi là phân phân hợp hợp bất quá chỉ là duyên sinh duyên tẫn trong trầm mê bi kịch. Con đường chỉ lối cho vong linh đi đầu thai từ đó mới
trở thành “tiếp dẫn chi hoa, hỏa chiếu chi lộ”.