“Đại tỷ” .
Quả nhiên là nữ nhân, còn là một nữ nhân thật tài giỏi mới có thể đứng ở vị trí đó, đạt được chức danh đó, thao túng điều động những người khác làm việc cho mình.
Chúng tôi cũng không tám nhảm lâu, rất nhanh hai
người kia trở lại. Trên tay Bách Lý Thiên Hương có cầm chiếc túi xách.Đồ đã lấy được rồi, vậy là kẻ bỏ chạy kia cũng chẳng toàn mạng?
Cô ta đặt nhẹ túi xuống, bấy giờ hắn ta mới chịu mở mắt. Âu Tử Dạ nhìn cái túi vẫn đóng khóa cẩn thận mấy giây mới vươn tay kiểm tra đồ bên trong. Vẻ mặt hắn vẫn âm trầm tĩnh lặng, tựa như một đầm lầy kín gió, ngay đến một ngọn cỏ cũng chẳng lung lay.
Sau khi kéo khóa lại hắn đứng dậy, khoác nó lên người.
-hai người có kiểm tra túi?
Hai tên đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lắc, Thiên Hương đáp.
-lấy lại được túi là bọn em trở về ngay...bên trong, mất đồ sao?
-...kiếm không có.
“Kiếm không có” là đại sự nha.
-Dụ Hồn Hương thì sao?
Tôi buột miệng vấn.
Cả đám bất chợt cùng nhìn tôi. Tôi nhìn Âu Tử Dạ, hồi lâu sau hắn mới phun lời vàng.
-mất.
Mẹ khiếp, nói thêm một từ nữa thì nhà anh phải đóng tiền thuế đấy à?
Hắn xoay người, nhìn thiên dày đặc dơi trao lượn như đám người vỡ đê rồi ra lệnh.
-đi thôi.
Đại tỷ và Minh Đăng đưa mắt hội ý ngầm rồi dẫn đầu ,Âu Tử Dạ đi giữa, Phong Linh dìu tôi đi sau cùng.
Phong Linh dìu đi như chạy, tôi cứ phải cắn răng không dám kêu ca phàn nàn
một lời. Giờ trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này cần đánh nhanh
rút gọn. Chứ cứ ê a mà lết thì có mà mời bọn cai ngục đi tuần tới hốt
hết một mẻ.
Đột nhiên Minh Đăng xuất hiện, gã kéo Phong Linh lại rồi ném một khúc cây dài vào người ,theo phản xạ tôi bắt vội lấy.
- Linh Linh không phải gậy chống của ngươi, dùng nó mà đi.
“Linh Linh” ? Kêu thật thân mật . Gã là một tiểu đệ đệ cuồng anh trai sao?
Phong Linh còn dùng dằng nán lại, dúi cho tôi cây côn điện phòng thân mới chịu đi theo cậu em gia trưởng.
Bách Lý Thiên Hương dừng bước, lại chiếu cái nhìn soi mói sắc bén như dao
cạo. Cô ta hẳn muốn cắt phăng cái đuôi phiền hà rắc rối là tôi đi cho đỡ nặng nợ.
Tôi nhìn Âu Tử Dạ, hắn lại ngẩng đầu nhìn sắc trời
đang dần thức giấc. Toàn thân hắn không còn thấy rõ nét những cánh tay
hắc khí vươn ra bám víu, vẫy gọi với hắc khí thiên địa. Chỉ còn lại một
lớp mỏng manh mờ ảo như những ngọn lửa đen đặc thỉnh thoảng trồi lên sụp xuống vượt ra khỏi cơ thể tựa như khí ga không khống chế được nhiệt
năng.
-cố đừng để mất mạng.
Âm thanh tựa như tiếng gió
thoảng bên tai, tôi giật mình xoay đầu nhìn Thiên Hương nhưng cô ta đã
xoay lưng bám theo hai tên kia.
Tôi nhìn Âu Tử Dạ vừa hay chạm
vào mắt hắn, không có biểu tình gì đặc biệt ,vẫn bộ dạng thờ ơ mà âm
trầm, sau đó lạnh lùng dảo bước.
Tôi run run tay mãi mới kéo được kéo khóa áo khoác lên kín cổ rồi cũng xốc lại tinh thần để không bị tụt lại phía sau quá xa. Gió rét thổi thầm thì bên tai tựa như tiếng nữ
nhân ngân nga ru ngủ khiến tôi nhiều lúc phải dừng bước lặng người ngẩn
ngơ.
Chúng tôi nhanh chóng đào tẩu khỏi khu trồng trọt liền đặt
chân vào khu vực nhà tù. Những dãy nhà hai tầng cũ kỹ và im ắng nằm cách xa nhau cả quãng đường rộng thang nên cả đám phải đi nép sát vào chúng, cũng may mọi bóng đèn của vô số cây cột đèn đều bị tắt ngóm khiến cho
cả một vùng trời càng tối tắm một cách quái gở.
Đó là những ngôi
nhà bàn ngày là nơi dành cho phạm nhân tới làm việc chân tay. Tuy nói là ban ngày nhưng đa số tù nhân đều phải làm việc tới tận 9 giờ tối mới
cho về nghỉ ngơi và sáng hôm sau 7 giờ đã phải có mặt. Nếu mà có người
kiệt sức làm không đủ chỉ tiêu thì coi như cầm chắc một hình phạt khiến
ta uất hận phải sống không yên mà chết chẳng lành.
Bây giờ chắc
hơn 3 giờ sáng rồi, bầu trời vẫn đen đặc như thể mãi mãi chẳng bình
minh, càng làm nổi bật bức màn tuyết trắng xóa buông rơi như mưa trút
bất tận.
Những bông tuyết trắng muốt vẫn tung bay, gió đông vù vù thổi như những chiếc roi da quất vun vút vào khuôn mặt tím tái, cái
lạnh thẩm thấu vào da thịt khiến răng va lập cập vào nhau như gảy đàn.
Đầu óc đột nhiên choáng váng khiến chân run rẩy đứng không vững, tôi đứng
lặng người mất mấy giây cho mặt mày đỡ xây xẩm, âm thanh trong gió vang
vọng trong đầu, tựa như tiếng hát xa xôi hư ảo.
Chúng tôi tiếp
tục di chuyển nhanh chóng và lẹ làng qua những dãy nhà tưởng như trìm
trong bóng đêm và câm lặng . Tôi cảm thấy ngày càng rõ ràng, những tiếng cười khúc khích đan xen cùng tiếng khóc nức nở từ bên trong chúng
truyền ra, những bóng người đứng im lìm tưởng như bất động dán mình vào
những khung cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Chúng lặng lẽ như những
cái cây, nhìn tôi đi ngang qua khiến chân chợt bất động như bị dán keo.
Tiếng cười đột ngột tăng âm lượng, ré lên khoái trá ,dồ dại rồi giảm dần xuống, tiếng khóc rít đầy ai oán căm hận, cất lên đột ngột và nối tiếp
không ngừng từng đợt từng đợt như sóng âm đập vào mặt kính tạo ra những
vết nứt loang lổ.
Những cái bóng như cây trong gió lung lay, lung lay không ngừng dữ dội như thể đứng trong cơn bão tố. Chúng trở lên vặn vẹo méo mó và bắt đầu lan đi khắp ngục tù.
“Mặc Minh”
Từng đàn như rắn nước trườn trong luồng không khí đen đặc vồ vập vào hơi ấm
con người. Chúng bám dày đặc vào hai cẳng chân khiến tôi chỉ biết trơ
mắt kinh hãi đứng nhìn.
Từ lúc nào toàn thân đều đã bị chúng bò
cả lên, hai cánh tay và toàn thân đều có cảm giác nặng nề như đeo gông
cùm và lạnh lẽo như tưới nước băng, như bị những sợi xích sắt giam hãm
trong hầm đá .
Tôi hoảng hốt cố gắng giãy giụa, chân tay không
ngừng điên cuồng vung lên muốn hất văng chúng ra xa. Chúng lại tựa như
đỉa đói, dù có bị hất đi cũng lại lao vụt trở lại, bám dính vào cơ thể
ấm áp, tham lam dùng cái miệng rộng gần hết khuôn mặt mà hút lấy dương
khí.
"Mặc Minh"
Là ai đang gọi tôi.
Tôi cảm thấy
toàn thân mệt mỏi rã rời nên để mặc cho chúng nó tha hồ bò trườn uốn
lượn vào cơ thể kiệt quệ. Qua đám người như những cái bóng kéo dài bất
tận cuộn từng vòng từng vòng như muốn nhốt tôi ở bên trong, phần đầu
chúng vươn ra phía ngoài, ngoác cái miệng to lớn tầng tầng răng nanh sắc nhọn cười thầm thì thầm thì.
Tôi cố nhúc nhích một ngón tay, rồi khó khăn cực nhọc nâng nó lên, vươn về phía trước. Khoảng cách chẳng
xa, phía ngoài luồng đám cô hồn dã quỷ đang xâu xé tranh đoạt tôi có một người lặng lẽ đứng nhìn lại.