Lạnh lẽo từ bên ngoài như
những mũi khoan được làm từ hàn băng không ngừng từng chút một đâm xuyên qua da thịt, khiến huyết mạch chậm chạp lại rồi đông
đặc bất động lưu chuyển. Cơ thể nhanh chóng từ tím tái phủ
thêm một lớp sương giá mỏng manh nhưng sắc bén, nghĩ muốn động
đậy ngón tay cũng khiến đau đớn như bị dao cắt, tứ chi nhanh
chóng hoá đá, ngay cả mí mắt cũng chĩu nặng như đeo đá tảng
chẳng sao nhúc nhích được.
Sau đó...
Sau đó tôi nghĩ thì ra khi đã lạnh tới mức những tế bào thần
kinh tê liệt rồi, không còn cảm giác gì nữa thì những đau đớn
khổ sở do cái buốt giá băng sương tàn bạo gây ra cũng không quá khắc nghiệt như lúc đầu.
Chỉ là, ý nghĩ một mực muốn an tĩnh ngủ nhưng trong đầu dường như còn có giọng nói nào đó không ngừng “u u” réo gọi, tựa
như tiếng gió lạo xạo trong tán cây vi vu lướt đồng cỏ, xao
động trên mặt hồ rồi luồn lách vào khe núi va đập thành thứ
âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại, miên man bất tận câu hồn
dẫn lối.
“Mặc Minh...Mặc Minh...”
Có chút gần gũi thân quen có chút xa xôi cách trở, như từ thời không cách biệt ngàn năm vọng tới cắt qua trùng trùng ký ức
phủ bụi giăng tơ, lại tha thiết khôn nguôi bức người ta lần mò
tìm tới.
“Mặc Minh...Mặc Minh...”
Đã lâu rồi không có nghe qua tiếng người đó gọi, có chút vui
mừng lại có tia bi luỵ, phân không rõ hư hay thực, lẫn lộn mộng mị khát cầu, âm thanh khắc khoải da diết luẩn quẩn trong tim
làm người ta động tâm thổn thức.
Lại tiếp sau đó.
Giống như được choàng tấm áo ấm, cả cơ thể dần dần được
chuyền cho hơi nóng hầm hập như ôm hoả lò, nhanh chóng các mạch máu tuần hoàn, những thớ cơ cử động, mí mắt giật giật mấy
cái hấp háy mở ra.
Tôi đang ngồi trong phòng trên giường, trước cổ có một vòng tay
ôm lấy, sau lưng cảm nhận lồng ngực ấm áp ôn nhu, vững chắc tin cậy.
Xoay đầu, đối với khuôn mặt quen thuộc tới mức nhắm mắt cũng có thể
dễ dàng phác họa, tôi lại ngẩn ngơ hồi lâu trí não một mảnh trống trải mà hỗn loạn, dường như nhớ ra được lại dường như chẳng
hiểu gì.
Tôi có chút ngỡ ngàng chớp mắt mấy cái, lệ vô thanh rơi xuống càng khiến bản thân giật mình hoảng hốt.
Môi mấp máy mãi vẫn thuỷ chung chẳng thốt lên lời, trong một
thoáng tạm quên đi ngôn ngữ quên đi hết thảy những gì định hỏi, đau thương dai dẳng đến không cách nào mở miệng.
Thời gian chầm chậm buông trôi, cho đến khi tôi vô thức cười khổ
phát hiện mình cư nhiên lại nhận nhầm, ai bảo hai người bọn họ lại quá giống nhau. Tôi lắc nhẹ, không đúng, là Ưu Đàm biến
thành người ta.
Tôi vỗ vỗ cánh tay, cất lời trấn định.
-Không sao, chỉ là đã lâu rồi không mơ...
Ưu Đàm ngốc lăng nhìn lại.
Tôi vươn tay giúp Ưu Đàm vuốt đám tóc lộn xộn bên má ra sau vành tay.
-Tôi ổn rồi.
Ưu Đàm từ tốn buông ra, phía ngoài cửa sổ vẫn một mảnh hôn
ám. Tôi vớ lấy di động để ở đầu giường, mới 2 giờ sáng. Toàn thân uể oải mất lực, cảm thấy mình nên hảo hảo nằm xuống
nghĩ ngợi một chút, thế là nằm xuống kéo chăn lại ngay ngắn
đến ngang cổ.
Ô Nha nằm bên cạnh lăn lại gần hơn, cọ cọ dụi dụi mấy cái,
lại chép miệng nhóp nhép như nhai đồ ăn, mỹ mãn say sưa.
Ưu Đàm quay sang nhìn, tôi cười híp mắt một cái rồi nhắm mắt lại.
Vốn lúc mở mắt hoàn hồn có lưu lại dư quang hình ảnh trong mơ, bây giờ thì bay biến sạch sẽ, chỉ còn lại xúc cảm nhức nhối khiến người ta trằn trọc phiền muộn.
Tôi bị ai đó không ngừng léo nhéo bên tai, vừa mở mắt ra đã thấy Ưu Đàm ngồi bên cạnh nhìn xuống.
-Bố Minh, Nha Nha đói bụng, ăn sáng ăn sáng.
Ngay sau đó tôi nghe thấy âm thanh sôi lên “ùng ục ùng ục” đồng thời phát ra từ hai cái bụng một lớn một nhỏ.
-Đã đánh răng rửa mặt chưa?
Vừa ngồi dậy vừa vươn tay xem điện thoại, 8giờ 30 sáng. Ghê
thật, lần đầu dậy muộn thế này thảo nào Ô Nha lăn lộn phá
quấy.
-Bố Minh không thấy sao?
Bé ở cạnh giường xoay xoay mấy vòng tại chỗ.
-Phải rồi, bộ trường sam màu xanh dương mặc vào thật hợp với con.
Ô Nha hì hì cười, gương mặt tươi tỉnh sạch sẽ, bé con ngọt ngào hạnh phúc.
-Quần áo bố Minh mua cho đương nhiên Nha Nha mặc là đẹp nhất.
Tôi xắp xếp chăn gối mặc thêm áo ấm vào định tới nhà vệ sinh, chợt dừng chân quay đầu thấy Ưu Đàm vẫn còn ngồi xuất thần
trên giường ngây ngô nhìn lại. Biểu tình như thế cũng không có
cái gì khác lạ, mọi ngày mọi khi những lúc nhìn tôi vẫn luôn
có bộ dạng tựa như lạc vào cõi thần tiên nào, nên cũng không
bận tâm nhiều.
Tôi tiến tới chỉnh mớ tóc tai loà xoà rối rắm sau đó rời đi, đến gần cửa mới quay lại nói.
-Mặc thêm áo vào Ưu Đàm.
Ngoài phòng khách, Ô Nha đang ngồi trên ghế đong đưa chân qua lại, mặt mũi dòm lom lom vào tivi đang chiếu chương trình ca nhạc,
bàn trước mặt bày một ít bánh kẹo mứt quả, ngón tay bé nhỏ
thường xuyên hạ xuống nhón đồ ăn vặt, nhâm nhi thoả mãn trong
miệng.
Tôi lôi một ít thực phẩm đông lạnh đi vào nhà bếp, đeo tạp dề
vào nhanh chóng bật lửa đun nấu. Tên trông nhà kia cũng mang thêm ít đồ ăn tươi, cùng tôi phụ vào cho tươm tất.
Rất nhanh bữa sáng cúng mùng một chuẩn bị xong mang sang phòng
thờ thắp hương, cũng không quên đặt thêm một bình Thiệu Hưng.
Qua một tuần nhang liền xin lộc mang ra phòng khách bày biện,
một bàn đồ ăn ê hề, người trông nhà ha hả cười thích chí lại
lo sợ ăn không hết nhưng rồi rất nhanh liền kinh ngạc nhìn Ưu
Đàm ưu nhã quét một lượt đồ ăn đến cuối bữa sạch sẽ.
Xong bữa tôi mang sách vở ra giúp Ô Nha học bài. Bé coi như 8
tuổi rồi, lại chỉ biết bập bẹ đọc được ít chữ nghĩa trên
sách. Bôn ba đi theo tôi thì làm sao tới trường lớp được, nhân
lúc rảnh rỗi cần chuyên tâm đốc thúc học hành. Ngày xưa bố
nuôi cũng là xắn tay áo lên chỉ điểm tôi từng chút từng chút,
cho nên bây giờ tôi cũng không thể nề hà. Hơn nữa tôi cũng phải
tự mày mò luyện chữ Triện, kẻo sau này gặp lại bị Âu Tử Dạ
hỏi lại ngắc ngứ không biết hồi đáp thế nào.
Ăn thêm bữa trưa xong cũng gần 4 giờ chiều, tôi sắp xếp đồ đạc
thêm một lần nữa, cùng người trông nhà chào tạm biệt.
Chúng tôi lại đi bộ ra bến xe buýt trước cổng bệnh viện, từ
đó chạy tới nhà ga mua vé đến Sơn Tây, ngồi trên đó lắc lư một đoạn thời gian khá dài rảnh rỗi tôi kể một ít hiểu biết về
nơi sắp đến cho Ô Nha nghe.
Sơn Tây từng là nơi kiến đô lập nghiệp của ba vị vua thời thượng cổ
nổi tiếng của Trung Quốc là Nghiêu, Thuấn, Vũ. Kinh đô của Nghiêu nằm ở
Bình Dương (nay thuộc Lâm Phần), kinh đô của Thuấn nằm ở Bồ Bản (nay
thuộc Vĩnh Tế), kinh đô của Vũ nằm ở An Ấp (nay thuộc huyện Hạ). Ở Lâm
Phần ngày nay có Nghiêu miếu và Nghiêu lăng, ở Thấm Thủy có khu Thuấn
Vương Bình, Long Môn ở Hà Tân được xem là nơi vua Vũ trị thủy còn được
gọi là Vũ Môn Khẩu.
Ngoài ra danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất đầu tiên khi đặt
chân vào đất Sơn Tây chính là hang đá Vân Cương nằm ở phía nam chân
núi Vũ Châu, phía tây gần Đại Đồng, cùng với hang Mạc Cao ở Đôn
Hoàng, Cam Túc và hang Long Môn ở Hà Nam được coi là ba hang đá điêu
khắc lớn nhấtTrung Quốc.
Trong hang có 45 động chính, 252 khám lớn nhỏ, 51.000 pho tượng đá tạc Đức Phật và Bồ Tát, tranh vẽ phi thiên màu sắc tươi sáng sống động, điêu khắc đẹp đẽ tinh xảo mà uy vũ, là một trong những kho
tàng nghệ thuật khắc đá quý giá cần được bảo tồn đã được xếp vào hạng mục di sản thế giới.
Trong sách tôi đọc lúc trước có chụp lại vô số bức ảnh để
minh hoạ, mỗi một bức đại diện cho một hang, không hang nào
giống hang nào, mỗi một hang tựa như một tác phẩm kế thừa tinh
hoa nghệ thuật hiện thực của thời Tần khiến du khách trầm trồ kính
phục thật muốn được đến tận nơi chính mắt chiêm ngưỡng.
Nhắc tới Đại Đồng cửa ngõ vào Sơn Tây ở phía bắc thì Hằng Sơn tại Hồn Nguyên còn gọi Nguyên Nhạc với đỉnh cao nhất là Thiên Phong Lĩnh 2.016,1m, miếu thờ Bắc Nhạc đại đế được đặt ở trên đó chính là địa điểm tâm linh của Đạo giáo. Chùa Huyền Không gần đó nằm treo leo sát vách đá đã tồn tại suốt 1400 bất chấp các trận động đất đã
từng xảy ra trong khu vực quanh vùng cũng là kỳ quan đáng chiêm
ngưỡng.
Ngũ Đài Sơn, Nga Mi Sơn, Cửu Hoa Sơn, Phổ Đà Sơn được coi là một trong
tứ đại Phật giáo danh sơn tại Trung Quốc, nơi tu luyện của một trong bốn vị bồ tát là Văn Thù, Phổ Hiền, Địa Tạng và Quan Thế Âm, điều này cho thấy linh khí ở đó thanh thuần tốt đẹp thế nào.
Ngũ Đài Sơn ở Hãn Châu là điểm cao nhất của Sơn Tây, bao gồm 5 đỉnh
Diệp Đấu phong, Cẩm Tú phong, Vọng Hải phong, Quải Nguyệt phong và Thúy
Nham phong; trong đó đỉnh phía bắc (Bắc Đài hay Diệp Đấu phong) là cao
nhất và trên thực tế là đỉnh núi cao nhất tại miền Hoa Bắc, cho nên vào đó trốn một đoạn thời gian là thích hợp nhất, trời cao đất
rộng nhất định có chỗ dung thân cho chúng tôi.
Chúng tôi bao gồm cả Bạch Ngân tham quan chán chê mê mệt, xong
mới bắt xe khách tới hương Thần Trì trấn Thiên Quan. Ở đây không khí trong lành đâu đâu cũng thấy cây xanh che phủ, trên trời xanh ngắt một màu mướt mắt vạn dặm chẳng bóng mây. Lại dừng chân
thưởng thức mì trong một tiệm nhỏ nhỏ chẳng có một mống
khách, có lẽ vì tầm này đã qua giờ ăn trưa mà chưa tới tầm ăn tối.
Trong khoảng thời gian ở Sơn Tây chủ yếu vẫn toàn ăn mì các
loại kèm thịt cừu non, chỉ với hai nguyên liệu chính phối hợp
cùng phụ liệu phong phú và dấm địa phương đặc trưng để chế
biến thành hơn chục món đa dạng, đổi khẩu vị nhưng không mất
cái ngon lành tinh tế trong đó khiến người ta ngày ngày có thể ăn mà không thấy chán ngán.
Sau khi ăn xong gọi tính tiền, chủ quán còn tần ngần đứng nhìn chúng tôi mãi, mà chính xác hơn là nhìn Ưu Đàm như thể còn
nghiền ngẫm đánh giá hoài không xong.
Thực ra suốt quãng thời gian đưa Ưu Đàm tiếp xúc với thế giới
con người, ai nhìn tới hắn ánh mắt cũng nán lại hơi bị lâu
trên khuôn mặt vỏ bọc đơn thuần giống một con sói con, kỳ thực
chỉ trong một chớp mắt hắn cảm thấy không thích hợp liền biến thành ác lang tức thì.
Nhìn thì nhìn vậy cũng không có ai dư can đảm lại gần bắt
chuyện, đơn giản khí chất băng lãnh như dã thú vô thức từ trong cốt tuỷ toả ra từ hắn khiến người ta chùn bước do dự, chỉ xa xa quan sát.
Nam nhân để tóc dài bây giờ vốn hiếm, để tóc dài tới tận
thắt lưng mà không gây cảm giác ẻo lả khập khễnh nhíu mày
phản cảm, ngược lại còn toả ra được khí chất bất phàm vừa
dũng mãnh cao quý, thần thái tựa như một vương hầu cổ xưa
khoác áo vải thường dân lơ ngơ lạc bước.
-Kỳ thực, chàng trai trẻ này cậu đã tới nơi đây lần nào chưa?
Sau một hồi lâu lưỡng lự quan sát công khai trắng trợn suốt từ
lúc khách nhân gọi món ngồi chờ bữa ăn, đến lúc gác đũa lau
miệng xong xuôi tàn tiệc, lão trung niên thận trọng hỏi Ưu Đàm.
Đương nhiên hắn chỉ im lặng, trong óc tôi vô tình loé lên ý nghĩ phải chăng lão nhận thức Ưu Đàm thật, à không, dĩ nhiên chẳng
thể có chuyện đó xảy ra, là từng nhìn thấy Âu Tử Dạ đi qua.
-Chú ơi, chúng tôi là lần đầu tới. Chú cứ nhìn cậu ta thế
chẳng lẽ hồ nghi trước đây cậu ta từng đến đây? Hơn nữa còn
liên quan gì với chú sao?
Đột nhiên lão như sực nhớ tới vấn đề gì lại lắc đầu nguầy nguậy.
-Chắc là nhìn nhầm, nhưng mà quả thật rất giống...
Lão nói thế tôi càng tò mò hiếu kỳ. Người có vẻ ngoài giống Ưu Đàm thì chỉ có thể là Âu Tử Dạ.
-Chủ quán, chú nhìn thấy ở đâu, bao giờ? Thật sự rất giống?
-À...cũng không giống lắm...Là chuyện cách đây 30 năm cho nên
không thể nào là cùng một người. Tuy cảm giác không hẳn đúc
từ một khuôn nhưng cũng là một chín một mười.
-Chủ quán, mì chỗ chú nấu rất ngon, chúng tôi còn định nán
tại đây mấy hôm không bằng chú cứ kể ra nghe chút. Thấy có
người giống bạn mình như thế đương nhiên là muốn biết rõ ràng.
-Ha ha, mì cha truyền con nối, cũng học được cái tinh tuý không cô phụ bề trên.
Lão nghe tôi khen ngợi cũng không khách khí mà tiếp nhận, hiển
nhiên tự tin vào tay nghề. Thú thực tôi chỉ ăn mấy miếng còn
lại đa phần vẫn là Ưu Đàm bao hết, Ô Nha sức ăn trẻ con cũng
chỉ một bát, nhóc đó thì hầu như món nào cũng gật gù, được
cái một lớn một nhỏ không hề kén ăn, đều rất dễ nuôi.
Có một gia đình bốn người vào ăn, lão chủ phân phó nhân viên
đang loay hoay gì đó không để ý sau đó ngồi xuống, lại đứng lên chạy đi tự pha một ấm trà mang tới, đích thân rót nước ra ba
cái chén nhỏ, mùi thơm thoang thoảng của hương trà lan toả, tôi
cũng nhấp một ngụm nhìn nét mặt nghiêm túc của lão.
-Trong trấn này Trương gia nổi tiếng với nghề bắt mạch bốc
thuốc đã mấy trăm năm. Tư dinh to lớn cách đây không xa, bây giờ
tuy rằng không còn phát đạt như hồi xưa nhưng nhân khẩu làm việc bên trong vẫn lên tới hơn năm chục người.
Tôi thầm nghĩ bây giờ tây y hưng thịnh, nhà nhà người người đều đến bệnh viện, chính quyền cũng khuyến khích dân tình tham gia bảo hiểm xã hội, tay nghề thầy thuốc Đông y càng ngày càng
tạp nham không biết đâu mà lần, không bằng cổ nhân đã đành dược liệu phối chế thành phẩm cũng kém xa, không biết có phải do
khí hậu nguồn nước bây giờ quá ô nhiễm tác động.
Lão chủ nhấm thêm một ngụm, lại ê a kể thêm.
-Nói đến châm cứu chế thuốc mỹ danh vang dội khắp trấn lòng người hâm mộ dạt dài bao la như biển Đông Hải...
Lão tuôn một tràng liên tu bất tận không chấm phẩy ngừng nghỉ
xong, tới đoạn đó dừng lại một chút, ánh mắt híp lại xa xăm
như mơ về cõi hoa mộng.
-Nhiều năm về trước có một người mới 14 tuổi, tuy trẻ nhất
trong lịch sử gia tộc Trương gia nhưng đã đủ năng lực để kế
thừa tổ nghiệp, đến năm 26 tuổi cũng là năm đỉnh cao sự nghiệp phát dương quang đại, khiến cho ngàn dặm quanh đây bệnh nhân đều truyền tai nhau nô nức cầu kiến.
Tôi thầm than trong bụng, trọng tâm a.
-Là một cô gái tên Trương Thiên Dương.
Mắt lão nói tới đây liền thắp sáng lấp lánh, tựa như hồi tưởng lại giai đoạn ngọt ngào cùng mối tình đầu.
-Cô ấy rất đẹp, đẹp tới mức mỗi lần cô ấy ra ngoài đi hái
thuốc hoặc đi khám bệnh thì dọc con đường không ai không dừng
bước nhìn theo bóng dáng mỹ miều yêu kiều. Nhiều tên mê đắm
sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn đầu óc giống nhau đều muốn
nghĩ ra chủ ý gì đó, kiếm cớ gì đó để được thân cận làm
quen.
Tôi chống tay lên cằm, nhìn nhìn Ưu Đàm thờ ơ hỏi.
-Thường trong mắt tình nhân hoá Tây Thi. Chú có nói quá không?
-Cái gì cậu không tin? Cậu cứ đi hỏi thử mấy tên trung tuổi
quanh đây như tôi xem có kẻ nào không ngày đêm mơ tưởng? Nhiều tên điên tên hấp còn tự khiến bản thân bị bệnh để được cô ấy
đích thân cầm tay chuẩn đoán. Lắm tên si tình u mê tới mức dù
mưa hay nắng cũng lẽo đẽo bám theo như keo dán, tặng hoa tặng
quà này nọ nhiều năm trời không biết nhụt chí nản lòng chỉ
mong một nụ cười giai nhân.
Lão trợn mắt ngân cổ lên, làm như bị xúc phạm nhân phẩm nặng nề. Tôi nhe răng cười coi như thoả hiệp.
-Chú à, thế mục đích của câu chuyện này là gì? Mỹ nhân người gặp người thích hoa gặp đua nở đó rốt cuộc đóng vai trò gì?
Lão bình tĩnh ngồi xuống, mặt thoáng cái lại buồn như ế hàng.
-Thời đó ở vùng quê mùa hẻo lánh này 26 tuổi con gái mà còn
chưa lập gia đình là ế chắc rồi, nhưng đối với Trương Thiên
Dương là ngoại lệ, bọn họ vẫn cứ tranh giành nhau chẳng ai
chịu kém cạnh lép vế. Sau đó...chẳng bao lâu cô ấy bị điên,
chạy sâu vào trong rừng từ ấy sống không thấy người chết không
thấy xác.
Tôi chút há hốc mồm trước diễn biến của câu chuyện chuyển hướng quá đột ngột.
Lão liếc nhìn Ưu Đàm, uống nốt chỗ trà mới nói thêm.
-Một nam nhân xa lạ xuất hiện, không biết từ đâu tới lại chẳng chịu nói gì cứ như kẻ câm. Chỉ biết được Trương Thiên Dương
tình cờ trong một lần vào rừng hái thuốc cứu mang về. Cô ấy
gọi tên đó là A Càn.
A Càn? Tôi lẩm nhẩm cái tên chẳng mấy ấn tượng.
-Chính là về sau tên đó luôn tò tò đi theo bên Trương Thiên Dương
như hình với bóng, công khai lần lượt đuổi hết đám hoa si ngớ
ngẩn kia.
-Đuổi hết? Như thế nào đuổi sạch sẽ?
Lão trắng mắt liếc Ưu Đàm, bĩu môi.
-Trực tiếp dùng vũ lực đánh.
Tôi ngật nhẹ đồng tình, xem ra rất giống tác phong làm việc của Âu Tử Dạ.
-Lúc đó ngay giữa đường xá, Trương Thiên Dương dõng dạc lên
tiếng khước từ toàn bộ, còn nói mình và A Càn nhất kiến
chung tình lưỡng tình tương duyệt, mong mọi người đừng chia loan
rẽ thuý.