Tay phải Âu
Tử Dạ vung đao, qua vài giây, đơn giản đã có thể khiến đám hắc khí hung hăng bị cắt đi nhẹ nhàng như bún tươi làm tôi ngây ngô
nhìn. Tôi chỉ là kẻ ngoài nghề, không nhìn ra chiêu thức như
thế nào cao thâm xảo diệu, chỉ cảm thấy nó rất đẹp đẽ, loang
loáng như đuôi sao băng phát ra dải màu ngọc bích liên hồi như
múa, lại hung hiểm như chớp giật. Một đám xúc tu hung dữ lại
tựa như đậu phụ non mềm liền bị cắt cụt, rơi xuống đất, nhanh
chóng phân rã, nửa còn lại run sợ co về.
Thao tác anh ta rất nhanh, lại vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như
nước chảy chỗ trũng không chút trở ngại, lại tạo ra hố xoáy
mạnh mẽ nuốt ngọn ngàng mọi thứ trôi vào. Mỗi thế đao vung lên đều chuẩn xác mà dứt khoát hạ xuống đầy uy lực, đám hắc
khí của tôi đâu phải bình hoa di động, cỡ lươn điện 220V, đập
vào tường công phá như búa tạ mà anh ta xem như con nít, chém
phát chết luôn. Đám hắc khí tuy sợ hãi anh ta, nhưng vẫn phải
uốn éo tiến tới dâng đầu cho Âu Tử Dạ khai đao, chúng thút
thít lui về bên tai tố khổ, lúc đó tôi mới như người chợt tỉnh cơn mê, ngu ngơ vẫy vẫy tay thu quân.
Tôi sao lại quên mất, anh ta chuyên trị mấy thứ tà môn ngoại
đạo. Thầm cười lạnh, vốn định dùng đám hắc khí chui vào óc
xem quá khứ của Âu Tử Dạ, kiểu gì thông qua anh ta cũng tiết
lộ ít nhiều thân thế về tôi. Nhưng anh ta quả nhiên không dễ đối phó, không cho tôi phát tiết, cơn giận nén trong lòng, cơ hồ
sắp nội thương đến nơi.
Hai con hắc khí kéo dài cơ thể, vươn tới Khai Lai, như một con
giun, xoắn cuộn mấy vòng từ đầu tới chân, mỗi lần chúng nó
chuyển động, âm thanh xương cốt “rắc rắc” vang lên lảnh lót,
phần miệng, hay đúng hơn là nguyên cái đầu, thon thả như cái
vòi, trong vòi chứa tầng tầng lớp lớp răng sắc nhọn như đinh
tán cắm vào bên má, một cái vòi khác cắm vào trước ngực.
Tiếng uống dịch vị “dzồn dzột, dzồn dzột” phát ra như khi
người ta cố gắng hút hết chỗ nước khoái khẩu còn sót lại
dưới đáy cốc.
Cơ thể nạn nhân co quắp kịch liệt, âm thanh ú ớ phát ra nức
nở, vô dụng bất lực tựa như con búp bê bị con chó dữ ngoạm
lấy thân thể, nó không ngừng gừ gừ nhay nhay ghiến ghiến, quăng
quật xuống mặt nền.
-Mặc Minh, chuyện của cậu, nếu tôi không nhìn thấy, không nghe
thấy, nhất định sẽ không bao đồng tiếp quản. Cho nên, tỉnh táo
lại, trở về với tôi.
Tôi nghe thế, chợt thấy siêu buồn cười, liền cười lớn một
trận, cười tới mức nước mắt không hiểu sao lại tuôn rơi. Mấy
con khác tiến tới hai thi thể lão Vương Lập và Bạc Hy, rất quy
củ trình tự mà đứa trên vặn xoắn da thịt sang trái, đứa dưới
vặn xoắn da thịt sang phải. Từ hai thân thể đã lạnh ngắt, âm
thanh xương cốt vỡ vụn không ngừng “răng rắc răng rắc” phát ra,
như tiếng nhai đồ ăn của chú chó được chủ nhân ném cho khúc
xương tráng miệng, vô cùng yêu thích hăm hở mà gặm gặm liếm
liếm.
-Trở về với anh? Tức cười, anh nói mà không thấy ngượng miệng
sao? Âu Tử Dạ, anh là cái quái gì mà tôi phải ngoan ngoãn vâng
dạ nghe lời? Chuyện của anh tôi cũng rất tò mò muốn biết, thế nhưng.
Anh quên rồi sao? Vậy để tôi nhắc lại, anh đã từng nói “từ giờ chuyện của tôi không quan hệ với cậu” một câu đó đã cắt đứt
tất cả. Đúng không? Muốn tiếp quản? Cũng được, cho tôi câu trả lời xác đáng đi. Vì sao rõ ràng biết quá khứ của tôi, lại nhất
quyết không chịu tiết lộ? Vì sao ban đầu kéo tôi vào về sau
lại đẩy tôi đi? Vì sao tôi lại dính dáng tới đám binh khí
cổ?Vì sao tôi có khả năng điều khiển hắc khí? Vì sao các vết
thương của tôi nhanh lành?
-Mặc Minh.
Âu Tủ Dạ nhíu mày, dường như có xúc động muốn lao tới đập tôi một phát ngất luôn cho đỡ nhức đầu. Cảm giác anh ta có chút
buồn bực tức tối, biểu tình tựa như bị cưỡng chế phải ăn con
gián, sau đó muốn nhổ đi không được nuốt xuống không xong, cứ
ngắc ngứ trong miệng, quẫn bách trăm bề, chắc bởi cái đám“vì
sao”của tôi đang đè cho nát óc. Ánh mắt anh ta vẫn tăm tối như
thế, soi mói nhìn tôi, gương mặt ngàn năm băng lãnh, có chút
gìm nén, tựa như bị tôi quăng cho đề tài hóc búa, giờ đang điên đầu tìm hướng giải quyết.
-những lời tôi nói, tôi vẫn nhớ, chỉ là, tại sao đã quên đi
rồi còn muốn tìm lại, đoạn ký ức đó không phải đối với cậu
rất vô nghĩa? Vì rất vô dụng cho nên mới muốn hoàn toàn lãng
quên? Mà giờ lại lằng nhằng cương quyết muốn tìm lại có phải
là suy nghĩ bồng bột chưa thấu đáo...Là đã nghĩ kỹ rồi? Sau
này sẽ không hối hận chứ? Quyết định không trốn tránh quá khứ mà đối mặt với nó, chưa chắc là hành động sáng suốt đâu.
Tôi có chút ngớ ngẩn nhìn, trong lòng mặc niệm cảm thán, anh
ta nói được một câu khá là dài dòng văn tự nha. Đám hắc khí
không vì tôi tâm trí mải mê tập trung nói chuyện với Âu Tử Dạ
mà lơ là công tác, vẫn cặm cụi phá tanh bành căn phòng. Bụi
cát quyện cùng khói lửa thi nhau nhảy múa tưng bừng. Chúng tựa như có thể hoàn thành mục tiêu... vượt mức quy định. Tôi không
cần mỗi giây để mắt tới, chỉ cần ban đầu đưa ra tiêu chí, sau
đó chúng tựa hồ rất biết từ 1 suy 10, gặp vật phá vật, gặp
người đập người, quả là thứ công cụ tuyệt diệu dùng làm vệ
sĩ.
-nếu tôi không gặp anh, tôi sẽ không truy tìm nguồn gốc...giả dụ như khi ấy anh không nhận thức, không nói với tôi rằng “cậu có
bổn phận và trách nhiệm cùng tôi thu thập kiếm” .Không đúng
không đúng, chính là không cần cứu tôi, cứ để tôi chết lúc bị
đem tới bệnh viện lấy nội tạng...như vậy, hiện giờ, có lẽ tôi và bố nuôi đang được ở cạnh nhau, mới tốt.
-không, dù tôi không cứu, cậu cũng không chết được...
-ý anh, là vì có đám hắc khí này bảo vệ?
Tôi lơ đãng nhìn một vòng, bước tới bên chiếc giường Khai La
ngồi, giờ chỉ còn một thứ bầy nhầy tựa như vất bộ quần áo
nhàu nát lên đó. Một bộ da xanh xám nứt nẻ như đồng ruộng
ngày hạn, xung quanh vẫn còn rơi rớt rất nhiều huyết tương,
dịch vị. Phần đầu vẫn có tóc, nhưng xương cốt tựa như bị bóp
cho nát bấy, nên cái mặt không có sự nâng đỡ, dặt dẹo y như
mặt nạ cao su trùm đầu.
Âu Tử Dạ một bên né tránh đám đất đá trên trần nhà rơi xuống, một bên tiếp cận. Hai con hắc khí như có linh tính, thấy vậy
càng ra sức phá từng mảng trần, cho chúng rơi xuống ngay dưới
vị trí anh ta đứng, không những thế, bọn nó còn nâng những
mảnh vỡ của giường tủ, ném về phía Âu Tử Dạ. Chúng cũng khôn gớm, thấy không đánh giáp lá cà với anh ta được nên chơi trò
xa chiến cho an toàn.
Giọng Âu Tử Dạ từ trước tới giờ vốn chẳng ấm áp mặn mà gì, lần này phá lệ vì tôi mà hao tâm tổn sức khuyên giải. Ngoài
mặt tôi tỏ vẻ bất cần, kỳ thực trong lòng có hơi hơi lo sợ.
-thứ nào cũng có hai mặt không dễ gì tách rời, lạm dụng hắc
khí, sử dụng tần xuất càng nhiều càng dễ đánh mất lý trí,
khi cậu gặp nguy hiểm theo bản năng sẽ vô thức sử dụng chúng,
nhưng hiện giờ, không ai quy hiếp tính mạng cậu cả, cậu chỉ là đang để cơn giận tự ý hành động. Cậu càng thả lỏng bản thân, chúng càng tự do nắm quyền kiểm soát.
Xì, thì đã làm sao? Chúng thay tôi trút giận, tôi biết ơn còn
không hết, phải ở bên hoan nghênh cổ vũ chúng. Tôi suýt nghẹn
chết đây này, còn xả chưa hết oán hận đâu.
-cậu nghĩ qua chưa, vì ký ức đó có khi...chẳng tốt đẹp gì,
quá đau lòng bi thương, nên mới lựa chọn khóa lại, mà giờ cậu
lại khăng khăng đào nên...Có người ao ước được xóa bỏ tất cả,
ngay cả bản thân cũng mong sao biến mất. Có thể quên được những
việc không cần thiết, sống thảnh thơi không ưu tư muộn phiền, đó
là ước mơ của tôi...Mà cậu, lại xem nhẹ chúng.
Tiếng Âu Tử Dạ lại âm vang, trầm tĩnh mà lạnh nhạt, tựa như
lưỡi hắc đao, ẩn mình trong đêm tối, sẵn sàng để bản thân
nhuốm máu nếu có kẻ xâm hại. Qủa thật tôi có hơi bài xích
kiểu người như anh ta, phân không rõ nên xếp vào cột bằng hữu
hay danh mục địch nhân, sự thâm trầm âm hiểm của anh ta tựa như
một vực tối, khiến tôi chỉ dám mon men tiếp cận ven bờ, sợ
rằng quá tò mò hiếu kỳ, mà xảy chân rơi xuống, khiến vạn
kiếp bất phục.
-Âu Tử Dạ, đây chính là nghịch lý. Khi mơ ước khó khăn của anh
tôi lại dễ dàng đạt được. Nhưng giờ tôi triệt để mất rồi, quá khứ hoang mang trống rỗng, hiện thực đau thương bế tắc, tương
lai mù mịt bấp bênh. Tôi cần làm sáng tỏ nền móng bản thân,
như thế mới có thể vững vàng bước tiếp. Cho nên, anh không nói
cho biết thì thôi, cũng đừng ngăn cản tôi có ý định truy cùng
đuổi tận. Tôi không tin ngoài anh ra, không ai đưa cho đáp án vừa
lòng.
Tôi lưỡng lự một chút rồi đáp trả, rồi thầm nghĩ nếu có thể biết chút gì về bản thân thì cũng sẽ hiểu anh ta nhiều hơn
một chút. Anh ta, rốt cuộc biết về tôi nhiều tới đâu, một phần hay tất cả?
-những người giữ bí mật có ba loại. Có người không muốn khơi
lại những gì đã chôn sâu trong lòng. Có người muốn bộc bạch
nhưng lại không thể mở miệng và có người mong mỏi ai đó đến
hỏi họ đang che giấu điều gì. Vậy, anh là loại nào?
Tôi do dự dò hỏi, bước tới chiếc giường xem di thể của lão
Vương Lập. Giống như bộ quần áo được vắt trong máy giặt, bị
xoắn vặn cho kiệt quệ nước, từ đỉnh đầu tới bàn chân đều
xoắn xuýt với nhau như chiếc quẩy ngào đường. Rồi lại bước
tới chiếc giường chứa thi thể lão Bạc Hy, quả nhiên cũng có
chung thể trạng tương tự. Một chiếc bánh quẩy màu sắc héo úa, hôi tanh nồng đợm.
-Mặc Minh, ký ức của tôi như trước khắc sâu, cậu lại không một chút ấn tượng... Lúc gặp lại cậu, tôi thật sự vui mừng, rốt cuộc sau
bao nhiêu năm trời một mình chống chọi, cuối cùng cũng có
người cùng tôi kề vai sát cánh. Thế nhưng, lại phát hiện cậu
không nhận thức, không lưu giữ bất cứ thứ gì của quá khứ, ngay đến hắc khí, cũng chỉ là sử dụng theo bản năng, điều đó
chứng tỏ nhưng năm tháng qua, cậu sống rất tốt, tốt đẹp tới
mức khiến tôi không sao chấp nhận nổi. Tại sao? Tại sao cậu lại lựa chọn như thế? Tại sao tôi muốn quên ,lại không thể quên
được, đêm đêm bị ác mộng giầy vò tới mức đâm ra sợ giấc ngủ?
Âu Tử Dạ càng nói, sự tức giận ẩn nhẫn bấy lâu như núi lửa
phun trào, đao pháp ngoan tuyệt vung lên gạt bay những mảnh kim
loại tí hon bay tới, đám ám khí của tên Giám Minh lưu lại đều
được bọn nô tài tận dụng, có bao nhiêu gom lại hết,trút cả
vào người Âu Tử Dạ. Dải ánh sáng ngọc bích mỹ lệ dần biến
thành màu thạch anh tím ma mị, chém vào đám hắc khí trơn mượt như ánh dương xua tan mây mù.
Đám hắc khí kinh hãi, khóc không ra nước mắt, căn bản trốn
tránh anh ta không kịp, liền tự động kêu cứu binh. Cả đám như
roi điện đang đập phá trần nhà và tường phòng ầm ầm, tạm
thời đình chỉ việc cũ, thuyên chuyển sang công tác mới, cùng
đoàn kết lại bao vây lấy Âu Tử Dạ. Một đám cuốn lấy bất cứ
thứ gì có thể dùng cho chiến thuật đánh xa, một đám lại đánh xuống nền nhà rầm rầm ngăn cản bước tiến công.
Cái lũ đó, tự động xử lý tình huống, tôi chỉ ngây ngẩn đứng
nhìn. Ép buộc được anh ta phun một tràng dài như vậy, tôi giơ
ngón tay cái trong lòng, thật sự đáng ghi nhận vào kỷ lục .