Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 116: Q.2 - Chương 116: Rối gỗ.




Vừa nói gã vừa lôi hai khẩu súng dắt sau lưng. Tôi nhìn có chút khó hiểu, là khẩu súng bằng nhựa cứng, một cái màu đỏ đen, một cái thì đỏ trắng.

-Súng nước?

Tôi vừa dứt lời, thứ ban nãy khơi mào gây chiến cùng một con đồng loại nữa lao tới. Cũng chẳng phải cái gì xa lạ khó hiểu, chính là cô hầu nữ lúc nãy còn đoan chính dẫn đường và cô bạn đồng nghiệp. Nhưng mới phóng tới được vài bước, hai tia nước vọt đến, trúng phần bụng hai con. Chỉ thấy các cô hét ré một tiếng thảm thiết lùi lại, tạp dề trắng muốt nhiều thêm một vũng đỏ như máu.

-Cái gì vậy?

Tôi đeo kính lại, xác định các hầu nữ quả thật là một khối khí màu trắng lạnh lẽo có bộ dáng người chứ không phải một đám nhiệt khí màu sắc xanh đỏ vàng như của tôi hay Cung Trường Lĩnh. Hơn nữa phần bụng lại còn ẩn chứa một thứ đen đen gì đó đang không ngừng quẫy đạp dữ dội, tựa như đỉa phải vôi, uốn éo vặn vẹo vô cùng đáng sợ, khiến cho người ta kinh nghi.

-Súng đặc chế số lượng giới hạn. Dung tích chứa 1lít máu chó đen trộn cùng gà trống trắng, chuyên dùng trừ ma đuổi quỷ, tầm bắn xa 6m, bắn cao 4m, 300 đồng một bộ.(1triệu VNĐ)

Vừa nói Cung Trường Lĩnh vừa đưa tôi một khẩu. Tôi cầm lấy rồi tiến lại phía gã gần hơn, xoay lưng cảnh giác cao độ, đối mặt với đám hầu nữ trong tay đồ nghề đánh nhau đủ kiểu lấy từ nhà bếp, đang từ từ siết chặt vòng vây.

Thầm nghĩ, đặc chế cái quái gì chứ? Không phải chỉ là khẩu súng đồ chơi thay vì phun nước thì dùng để phun máu thôi sao? Vậy mà cũng lấy 300 đồng.

- Ghi nợ đi.

Tôi trao lại mắt kính, gã cầm lấy đeo vào, cùng lúc đó hai em hầu nữ vọt đến từ hai hướng trái phải. Một em tay cầm cây cán bột, một em tay cầm chảo kim loại.

-Đừng dùng tình nhân trả nợ. Gái thì bạt ngàn, tôi không dùng hàng đã qua sử dụng đâu.

Tôi thầm chửi điên à! Vừa nói gã vừa ngắm bắn, trúng bụng một con. Tôi cũng không kém cạnh, dễ dàng bắn trúng mục tiêu, có lẽ bụng là nhược điểm nhỉ? Nơi chứa khối khí đen đặc đang không ngừng xoay vòng vòng bên trong là gì? Nhưng mà một phát vẫn chưa đủ đô, phải bắn hai lần mới khiến nó mất khả năng cử động.

-Nghe Phương Vi nói cậu có vệ sĩ bí mật bảo kê, không gọi ra cho nó ra vận động sao?

-Không muốn phụ thuộc vào nó quá nhiều, trừ phi bản thân không thể đối phó.

Lại bốn em nữa cùng lúc lao tới từ bốn hướng, chúng tôi ở trung tâm cuộc chơi, xung quanh có khoảng chục cô hầu nữ mặt đơ như khúc gỗ, đang lăm le đòi mạng. Mỗi cô cầm một món vũ khí đa dạng không đụng hàng. Kẻ thì cầm chổi quét sân, kẻ thì cầm dao chặt xương, kẻ thì hai tay cầm dao gọt hoa quả, cầm cây thông bồn cầu, cây cọ toilet. Cực kỳ khí thế hừng hực, đang không ngừng nhảy lên nhảy xuống, lăn qua lộn lại khiến cho tà váy ngắn trên ngối được dịp tung bay tán loạn.

Tiếng kêu đau đớn của họ vang lên trong đại sảnh tựa như rạp hát, âm thanh khuất đại cực kỳ chói tai. Tiếng động lớn như vậy, cũng không thấy ai chạy ra ngó nghiêng. Đặc biệt là, tên Tư Đồ kia không thấy có động tĩnh gì. Chẳng lẽ bị mần thịt rồi?

-Bọn họ là thứ gì mà lại hoạt động được như con người?

Cung Trường Lĩnh vừa hỏi dứt câu, bắn vào một em. Nó hét toáng lên thống khổ. Gã tiếp tục lao tới, đấm một phát vào mặt, ấn xuống nền nhà. Chỉ nghe thấy một âm thanh răng rắc vỡ vụn. Tay lại vung lên, đấm vào bụng. Lăn một vòng tránh thoát một em mặt lạnh như tảng băng, tay cầm xẻng xúc đất bất ngờ từ bên hông đâm tới.

Gã xoay người lại, vung tay chuẩn xác bắn vào cô ả, âm thanh rít gào bén nhọn vang vọng. Rồi gã tiếp tục lao đến, tung chân đá, rầm một tiếng thứ người không ra người ma chẳng phải ma đập vào cây cột đá chống trần nhà, một cánh tay văng ra, thân thể đập trở lại mặt nền.

Trong khi đó tôi cũng thành công bắn cho hai em hầu nữ toàn thân bê bết máu tanh tưởi. Hình như sức phun yếu đi nhiều, sắp hết “hàng” rồi.

-Là gỗ!

-Cái gì cơ?

Cuộc chiến không cân cuối cùng cũng tới hồi ngã ngũ, một lít máu được sử dụng triệt để. Trên sàn nhà chỉ còn lại những hầu nữ nằm bất động trong vũng máu hỗn tạp của chó và gà.

Tôi bước tới bên Cung Trường Lĩnh, nhìn anh ta đang ngồi quan sát vết thương từ một cô. Mặt bị gã đấm cho phá hủy dung mạo, lộ ra kết cấu bên trong, thế mà lại là những thớ gỗ vô tri vô giác.

Chúng tôi lại tới một cô khác bị gã đá vào cột chống, một cánh tay rơi gần đó, Cung Trường Lĩnh cầm lên săm soi, tôi cũng ghé mắt nhìn. Qủa thật là được gia công từ gỗ, tôi đưa mắt nhìn Cung Trường Lĩnh, trong đầu kinh nghi thầm nghĩ, ai là kẻ có sở thích làm rối gỗ? Bằng cách nào thao túng được chúng? Rốt cuộc thì, ai là kẻ giật dây điều khiển sau cùng?

Nhìn lại một vòng nữa, mới thấy dung mạo dường như đã biến hóa một trời một vực, khác lúc còn hoạt động rất nhiều, nhìn giống gỗ cực kỳ, tựa như những con rối vậy.

Đúng lúc đó, một tiếng súng nổ chói tai vang vọng trên tầng hai, ngay sau đó lại một tiếng hét thống khổ thê lương từ hướng khác, hướng phòng của Dương tiểu thư. Giọng nói đó, hình như của Dương Diệp. Chúng tôi lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chạy lên lầu chia làm hai nơi. Cung Trường Lĩnh chạy về phía tiếng súng, tôi chạy về phòng Dương Tiểu Kiều.

Tôi thử mở, cửa phòng khóa, đập rầm mấy cái, áp tai vào cửa, hình như còn nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào. Lùi lại một chút lấy đà, tông cái rầm vào cửa, làm đi làm lại mấy lần nó mới mở bung. Tôi tiện đà lao vào, vừa đưa tay xoa xoa bờ vai đau điếng.

Trên chiếc giường trắng big size, gió đêm đông lùa vào mang theo hơi lạnh buốt giá, thổi tung bay những mảnh lụa mềm cùng dây pha lê lấp lánh, phát ra âm thanh đinh đang trong trẻo được thả từ trên cao xuống, để lộ một thân ảnh đang ôm một thân ảnh bất động, xung quanh loang lổ một sắc màu đỏ tươi cực kỳ nổi bật. Tựa như những đóa hoa yêu diễm xinh đẹp nở rộ trên nền tuyết trắng lại mang sắc thái đau thương chết chóc, khiến cho người ta nín thở kinh hãi.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ thủy tinh hình hoa Bỉ Ngạn, tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ như ru người ta thẫn thờ bước vào cõi mộng mị. Gió ngừng thổi, để mảnh rèm yên ổn thả xuống, che đậy khung cảnh phân ly thê thảm bên trong.

Dương Diệp ôm lấy em gái, trên mặt vẫn tiếp tục chảy hai hàng lệ, vừa luôn miệng lay gọi thân xác đã chìm sâu trong câm lặng.

-Tiểu Kiều, em tỉnh lại, tỉnh lại đi, van em, đừng bỏ lại anh.

Cô bé vẫn mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, máu có dính lên cũng không phát hiện ra nhưng mùi máu tanh nồng bay lượn khắp gian phòng thì chẳng sao dấu nổi. Trên gương mặt trắng nõn tinh mỹ, nơi quanh bờ môi nổi bật một đống dấu vết máu tươi tanh tưởi. Máu nhoen nhoét xung quanh còn chảy lan tràn xuống cần cổ thon thả, xuống ngực. Trên đôi tay trắng muốt thon mảnh cũng nhuộm một mảng lớn máu, máu từ đó chảy vào chăn gối tuyết trắng.

Đôi chân lộ ra khỏi tấm chăn bông dầy dặn, máu nơi đó đầm đìa thành vũng lớn, còn vương vãi vô số mẩu đo đỏ nham nhở, vất la liệt như vẩy thức ăn cho thú nuôi. Nhìn đôi chân của Dương tiểu thư khiến tôi muốn buồn nôn. Không rõ là thứ gì gây nên tình trạng kinh khủng trên, chỉ thấy da thịt xung quanh bắp chân đã bị loại bỏ gần hết, nham nham nhở nhở không khác tình trạng bị thú dữ giằng xé bỏ dở, tới mức lộ ra cả khúc xương sâu bên trong.

-Mày nói sẽ giúp Tiểu Kiều thoát khỏi đau đớn thống khổ, tại sao mày nói được lại không làm được? Thằng khốn! Trả Tiểu Kiều lại cho tao?

Dương Diệp nhìn thấy tôi mắt đỏ vằn tia máu như nhìn thấy hung thủ sát hại người thân, gào lớn tràn đầy căm phẫn.

-Tại sao lại cướp Tiểu Kiều khỏi tao? Tại sao lại chia rẽ chúng tao?

Vừa hét to gã vừa đứng dậy, vớ lấy cây đèn ngủ, ném về phía tôi. Lách mình tránh thoát cây đèn thủy tinh, xoảng một tiếng va chạm với nền nhà tạo ra âm thanh thanh thúy vỡ vụn, căn phòng phút chốc chìm vào bóng tối.

-Không ai có thể cướp đi Tiểu Kiều, tao nhất định sẽ tìm được cách cứu em ấy khỏi tay tử thần. Tao sẽ khiến em ấy sống lại được và chúng tao sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ chia lìa.

Dương Diệp như đánh mất lý trí, tuôn ra một tràng lời nói khiến cho người ta sửng sốt bàng hoàng. Vừa nói gã cũng vừa ném đồ đạc về phía tôi. Rầm một tiếng thật lớn, cái bàn trang điểm nho nhỏ kê gần giường vèo một cái vỡ tan tành trên nền nhà, lộ ra một thứ khác cất chứa bên trong.

Gió đêm lùa vào từ nơi cửa sổ mở toang, ánh sáng bên ngoài cũng nhu hòa lọt đến, trăng như phủ một lớp khăn voan, tỏa ra thứ màu dịu dàng lại trầm uất, nhuốm cho căn phòng xa hoa trống trải vẻ tang tóc bi thương.

Ánh sáng yếu ớt mờ ảo, chiếu lên thứ bị phá vỡ, ngoài những mảnh vỡ của gỗ, còn có những mảnh vỡ của xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.