Lúc trước có Bông Tuyết thì còn đổ lỗi hành trình do nó thông báo, bây giờ nó không ở đây, thật chẳng biết bằng cách nào
bọn họ lần mò thấy dấu? Chẳng lẽ từ lúc rời khỏi Hà Bắc
đã âm thầm bị bám gót? Hoặc là, sớm bị dính thiết bị thẽo
dõi từ lúc nào chẳng hay? Có thể nào là dính trên người? Hay
là trong mấy cái balo? Nhưng mà cũng không đúng, lúc trở về
nhà có sắp xếp lại đồ đạc mà, đâu thấy vật gì khả nghi.
Trong óc đang loạn chuyển, đột ngột từ trong bóng tối hôn ám một
thân hình lắc lư hiện ra khiến tôi nhanh thu hồi tâm tình lộn
xộn. Còn chưa rõ thân ảnh tròn méo thì thứ kia đã bất chợt
tăng tốc.
Hình ảnh áp sát đại phóng, quỷ dị tới mức
khiến tôi trấn kinh thối lui, đồng thời một vệt ánh sáng xoẹt
tới như sao băng cắt ngang màn đêm. Quỹ đạo rộng lớn nằm ngoài
tính toán né tránh khiến trong sát na toàn thân tôi vô thức mồ
hôi lạnh đầm đìa tuôn ra.
Mũi bàn chân khẽ hất lên trọng
tâm dồn gót cơ thể tức khắc nghiêng ra sau. Ánh sáng sắc bén
như một mảnh trăng khuyết lao tới, như lưỡi đại đao cong vút bén ngọt lia một đường tạo ra một mặt phẳng. Thứ hung hiểm còn
cách cơ thể vài phân lại thấy rùng mình ớn lạnh thấu tận tâm
can.
Thoát được tử vong trong kẽ tóc tôi ôm lấy Ô Nha tức thì nhảy cóc lùi ra xa, nhìn thứ vũ khí mới rồi suýt tiễn
mình gặp tổ tiên, thở cũng không dám thở mà trái tim còn đập
như trống trận cồng dã trong lồng ngực.
Tôi sờ soạn con
búp bê gỗ đeo bên túi xách, lắc lắc nó kịch liệt liên hồi mấy cái miệng đồng thời lảm nhảm hô hào “Bạch Ngân”.
Một
luồng khói trắng bên cạnh bốc lên, thân ảnh Bạch Ngân nhanh nhẹn hình thành. Tôi liền cấp tốc đẩy Ô Nha cho cô ta bảo vệ, lại
đưa mắt nhìn nhanh tình hình bên kia, Ưu Đàm vẫn còn bị tên Công Du Giám Binh dây dưa đeo bám, chưa dứt ra được.
Chuyển
mắt về, thứ âm trầm bí hiểm đó cao đại khái phải hơn 2m, lại
gầy tong teo như que củi chết cháy. Toàn thân quấn vòng vòng
cái kiểu kín kín hở hở từ đầu ngón chân đầu ngón tay, ngay
đến đầu tóc mũi miệng cũng không buông tha, chỉ để lộ hai hốc
mắt tối om om sâu thăm thẳm như một đôi lỗ đen nam châm chuyên cắn nuốt tất cả vạn vật, bao gồm cả ánh sáng cũng không buông
tha.
Cơ thể thứ kia quấn loại vải trắng đã ngả màu ố
vàng, thoạt nhìn cảm giác như tứ chi từng tấc đều đang trọng
thương, là quá trình băng bó trị liệu. Một vài sợi rối loạn
bung ra, chắc ngay từ đầu đã bị xé rách chứ tôi thì chưa đủ
cân lực chạm tới một phân.
Trên tay thứ đó cầm cây gậy
khá dài, trắng toát từa tựa khúc xương cẳng chân, ước chừng
cũng cao xấp xỉ tôi, đỉnh đầu gắn lưỡi hái nửa vầng trăng,
sắc bén sáng bóng, nhưng không giống độ bóng bẩy của ánh kim
loại, cái màu trắng ngà ngà đục đục, càng giống như vật liệu gỗ hay sừng được đánh bóng, như là xương, hoặc là răng nanh?
Toàn thân trên dưới lan toả tà khí âm hiểm cùng cực, sục sôi cuồng
nhiệt khiến người ta kinh hãi thối lui. Nó không để lộ bất cứ
xúc cảm dư thừa lại như mơ hồ cảm thấy cơn giận giữ cuồng nộ, gồm cả ý cười cao ngạo kiêu căng, coi thường tất thảy.
Cũng không biết đây là cái thứ quỷ quyệt gì ra oai?
Ban nãy bị quơ một đường miên man bất định, cuồng phong mãnh liệt
như dao lam còn cách nhục thể một đoạn lại vẫn có thể trấn
động tổn thương, ngoài da gió rét tràn về, trong tâm cũng run
run không kém.
Tôi vô thức sờ sờ vết rách vải vóc nơi
áo ngực, ngón tay dính một chút máu đỏ. Chưa chạm trực tiếp
vào đã vậy, nếu thật chân chính cảm thụ không khéo sẽ sâu tận cốt tuỷ.
Tôi đã chủ quan đánh giá quá cao tấm áo giáp phòng hộ của bản thân thì phải, hoặc là đánh giá thấp năng
lực đối phương. Hiện giờ chỉ còn cách thu lại tâm tình ngổn
ngang, cắn răng nhíu mày tập trung lý trí tinh thần lực tăng
khả năng bền chắc của kết giới.
Tôi còn chưa nghĩ tốt
xong, ánh sáng quỷ quái kia lại lướt tới uy áp như vũ bão,
tức thì nghiêng thân tránh tả né hữu. Tốc độ ra đòn của “cái
thứ” cực mau, phản xạ linh hoạt tới mức khiến mắt tôi hoa lên.
Võng mạc nhìn thấy mấy cái hình ảnh chồng chéo, tàn ảnh lối
tiếp khiến người ta hoang mang bất an. Chiêu thức lại cứ như một quả lắc không ngừng hung hiểm đung đua qua lại. Quầng sáng quỷ
dị liên tu bất tận lao tới, lưỡi liềm xoẹt xoẹt cắt ngang không gian y như cắt cỏ gặt lúa.
Lưỡi hái tử thần cọ xát
kịch liệt với không khí phát ra từng chùm hoa điện ác hiểm.
Sát chiêu tung ra không ngơi tay, bổ ngang chém dọc, quyết tuyệt
dứt khoát.
Sát khí hung tàn xoẹt qua cổ họng, tâm cảm
thấy lạnh buốt như bị áp hàn băng, sau mới truyền về não bộ
tín hiệu nhói đau như bị kiến cắn khiến tôi thoáng khựng một
chút. Gió bên ngoài đã đủ rét run, gió do thứ kia quạt thổi
càng khiến lòng người kinh hách trấn động.
Trong một
tích tắc dừng lại đó tôi suýt bị trúng thêm đòn, mặc dù chỉ
là vết xước do ma xát với gió tạo thành cũng đủ khiến vải
vóc nơi bả vai cắt rách, vết thương mảnh như đường chỉ cũng đủ rỉ ra một vệt máu.
Phản xạ của tôi so với người bình
thường đã nhanh hơn rất nhiều rồi nhưng có lẽ do ít kinh nghiệm chiến đấu lên tốc độ của tay và mắt vẫn chưa đủ nhạy bén.
Nhất là trong tình thế bị vây khốn bằng loại vũ khí có độ
sát thương cùng quỹ tích cực đại, càng bộc lộ rõ nhược điểm
yếu kém.
Kết giới phòng hộ đối phó với tác động vật lý
bình thường thì không sao, nhưng đối với kẻ biết rót năng lực
Niệm lực vào vũ khí để nâng cao khả năng công kích gây ra sát
thương mạnh bạo hơn...Dù sao tôi cũng chỉ là kẻ mới vào nghề
mấy tháng, có là thiên tài cũng không bằng đứa có kinh nghiệm
sử dụng Niệm lực nhiều năm trời.
Tôi đưa tay chạm nhẹ
vết thương nơi cổ họng, chỉ cảm thấy một trận nhớp nháp ấm
nóng truyền tới, tâm ngược lại càng lạnh lẽo, ngơ ngẩn bàng
hoàng nhìn lòng bàn tay lấy đi một đám máu tươi đỏ thắm, có
chút hoảng sợ kinh tâm. Trước phải cầm máu, nếu không chỉ vài
phút sau e sẽ đứng chẳng nổi.
Ngẫm nghĩ tôi cóc thèm tổ chức lại lớp khí cường thân...Cấp tốc vận khởi vùng đan điền gọi Hắc Hồn ra, thứ quái thai dị biệt kia một mình tôi vẫn
chưa đủ trình độ, đương nhiên phải gọi thêm phụ trợ.
-Này này, nhìn đi đâu vậy? Đánh nhau với đại gia ta mà vẫn còn tâm tư đi lo nghĩ cho kẻ khác sao? Đáng giận!
Tiếng của Công Du Giám Binh tức tối vang lên, mặc dù vẫn kiêu ngạo
tự mãn nhưng còn ẩn chứa tia lo ngại. Hơi thở gã có chút rối
loạn, một thân trường xam tinh khôi phiêu dật sớm loang lổ sắc
huyết.
Máu đỏ như những đoá hoa nở rộ rực rỡ trên nền
tuyết trắng, xem ra thương thế thật không nhẹ. Ưu Đàm bên kia
khuôn mặt âm trầm ác hiểm, toàn thân nhè nhẹ tà khí u ám lưu
chuyển, hắn đường hoàng độc lập đứng đó, tấm lưng thon dài
vững chắc, bất kham như cự thạch chống đỡ cô tịch giữa mênh
mông thiên địa, chẳng khác gì Âu Tử Dạ.
Ánh mắt thanh
lãnh mà tinh quang hung dữ như ác lang, khoé môi tựa tiếu phi
tiếu có chút lãnh ngạo lại đơn thuần thiên chân, chính là hai
điểm duy nhất tách biệt với Âu Tử Dạ. Ngang dọc chỉ thấy vài
vết xước cỏn con, tâm cũng thả lỏng, vẫn là không cần lo sợ.
Roi xích của gã Công Du linh hoạt như có nhân tính, uốn lượn chẳng theo quỹ tích quy định, rẽ trái lách phải lúc ẩn khi hiện
biến hoá khôn lường ảo diệu, như thiểm điện lôi quang. Một bên
tay vung vẩy quyết liệt, một bên sờ nơi thắt lưng, loẹt xoẹt
mấy cái lại lôi ra thêm đoạn nữa.
Hai tay gã thi nhau liên tục tuần hoàn tung hoành. Chỉ thấy vũ khí mềm mại như lụa
mỏng lại chớp giật hung quang, ác hiểm như lôi điện không ngừng
chà xát tam phương tứ hướng, đi tới đâu toé lên vô vàn tia lửa,
sát thương kinh hồn.
Vũ khí tương giao giữa đôi bên phát
ra âm thanh đinh đang bén nhọn gai góc, gây cấn mà ác liệt như
nện búa đóng tàu. Cảm giác nhất định sẽ đánh tới lưỡng bại
câu thương đến một sống một chết hoặc là đồng quy vu tận quyết không khoan nhượng.
Ưu Đàm lo lắng cho tôi là lẽ đương nhiên, nhưng lại bị tên khốn Công Du kia cũng là đang liều mạng ngăn cản.
Thứ kia lại lao tới điên cuồng, lưỡi hái vung lên như điện xoẹt.
Hắc Hồn hắc hắc cười nhìn “cái thứ” chẳng chút bồn chồn, nó cứ vô tâm vô phế dường như chẳng biết kinh hãi sợ sệt là gì.
Lưỡi hái loạn đông đả tây, cắt tiền giao hậu, tôi đứng ở vòng
ngoài chỉ thấy từng vòng từng vòng tàn ảnh nối tiếp bất
tận, kín kẽ như những mặt phẳng lưỡi đao rộng lớn cắt trái
chém phải không gian, quang hoa điện ảnh loáng loáng như một tấm áo choàng che lấp diện mục chân thực.
Tôi hít thở có chút gấp gáp khẩn trương.
-Họ Mặc kia, người tưởng Hắc Hồn gì đó bá đạo lợi hại lắm sao?
Hôm nay cho ngươi mở rộng tầm mắt, thưởng thức sức mạnh của Thi Tiểu Cốt nhà ta.
Gã hổn hển nói có chút thiếu hơi,
vừa dứt lời lại bị Ưu Đàm dùng trường côn chèn ép túi bụi,
đánh cho cuống quýt trở tay không xuể.
”Thi Tiểu Cốt?
Cái tên lập tức gợi nhớ tới cái lần ở trong nhà tù Bàn Cẩm, chính xác là trong bệnh viện Vũ Tuyền, lúc gã Công Du bị tôi
đánh cho xoay xở sững sờ thì được một thứ rất giống với cái
thứ này cuỗm đi.
Chỉ là lúc đó cái thứ này không có
vũ khí tuỳ thân, đồng cảm giác khí thế chưa đủ tà ác tận
cốt tuỷ như bây giờ.
Chỉ thấy đường đi hung khí ngoan ác
quyết tuyệt, toàn thân hung thủ lệ khí kỳ quái dị dạng, so
với Hắc Hồn quả thật không kém cạnh.
Hắc Hồn vẫn như
một con sứa, mềm mềm dẻo dẻo tựa một miếng thạch mặc người
khi dễ. Lưỡi hái chém ngang bổ dọc vào cơ thể nó dễ dàng đơn
giản tới mức tưởng rằng mỗi nhát đủ để phanh thây Hắc Hồn ra
làm mấy mảnh rồi.
Chỉ là vết thương cũng không sâu như
tôi đứng bên ngoài hình dung, hơn nữa mỗi lần lưỡi hái thu về,
những dải lụa mỏng manh khinh khinh vũ vũ cũng thuận tiện bám
theo, y như lần bị Si Mị công kích.