-KHÔNG! KHÔNG! Dừng lại đi! Dừng lại đi!
Tôi ôm đầu gào lớn. Bọn họ cứ không ngừng bao vây lấy tôi, kẻ
than trách kẻ nguyền rủa, như tố khổ. Tôi lại chỉ cảm thấy tâm trí mình dường như đang bị đè nén, chèn ép, là muốn bức tôi
phát điên.
Trong đầu như có mấy trăm giọng nói cùng lúc tranh đoạt mở
miệng. Không thể nghe rõ họ nói cái gì, chỉ cảm thấy đầu đau
nhức kịch liệt như búa bổ, phân không được là già hay trẻ, là
nam hay nữ đang khóc thương rống hận.
Tiếng nói không ngừng đan xen trộn lẫn vào nhau, rõ ràng không
hiểu, thậm chí còn không biết đó là tiếng gì, nhưng những cung bậc tình cảm chất chứa trong đó lại như dòng điện không ngừng tập kích vào trí não khiến tâm vô thức đau đớn thống khổ
theo.
-Cậu Mặc, sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì vậy?
-Anh không nhìn không nghe thấy sao? Rất nhiều vong linh đang bay lượn khóc thương than trách?
Gã mờ mịt nhìn quanh rồi lắc đầu.
Đó không hẳn là oán khí thù địch, nhưng tử linh cứ không ngừng mở miệng kêu gào đau khổ, rên rỉ khôn xiết tựa như van xin cầu
cạnh. Kẻ cất tiếng khóc nghẹn ngào nức nở, kẻ cất lời nói
đay nghiến nguyền rủa, kẻ la lối thống hận căm phẫn, tất cả
cùng lúc đổ ào vào tâm trí như sóng thần nhấn chìm con thuyền chông chênh.
Tôi cắn răng cố trấn định bản thân hít sâu bình ổn, thấp
thoáng qua những hình ảnh tử linh vần vũ theo gió, nhìn thấy
Tịch Tà đã chạy thoát khỏi Hắc Hồn. Không hiểu sao giờ lại
cảm thấy nó có chút yếu thế, so với Hắc Hồn dường như nhỏ
bé hơn, có chút giống chuột giao tranh với rắn. Tôi lại lắc
lắc đầu, có chút xây xẩm mặt mày, bụng lại quặn đau dữ tợn,
muốn buồn nôn.
Nhớ lúc ở dưới đền thờ trấn tà trong lòng đất có ngất xỉu
hai lần, mơ hồ cảm nhận hình như được Âu Tử Dạ cho uống gì
đó. Sau khi tỉnh thì khỏe khoắn bình thường lại. Không biết là chất dịch gì?
-Mạnh Chương, Âu Tử Dạ hiện đang ở đâu? Đừng nói với tôi không biết?
Gã có vẻ sửng sốt, nhìn một lúc lâu, lông mày càng nhíu lại
chặt hơn, đột nhiên buông tôi ra, lùi bước. Trong khi tôi còn chưa
kịp hiểu sự tình, một tiếng rống đinh tai vọng tới. Khi quay
sang chỉ kịp nhìn thấy một thứ hắc ám từ xa phóng đại đến
như vũ bão, tôi chỉ có thể trợn mắt đứng hình như mọc rễ.
Tưởng như sẽ bị cái miệng hung hiểm đó một đớp ngoạm mất
đầu, nhưng rồi giây sau rầm một tiếng như bom nổ, thứ uy áp vèo cái bay đi mất, trước mặt quang đãng, không khí cũng dễ hít
thở hơn.
Đuôi Hắc Hồn cuốn lấy Tịch Tà, cái miệng rộng lại đói khát
há lớn mong chờ được cắn xuống. Đôi cánh dơi kia không ngừng
đập điên loạn để ngăn cản cái đầu Hắc Hồn tấn công. Răng nanh
và móng vuốt của Tịch Tà cũng điên cuồng cắn xé cơ thể trông
có phần non mềm mọng huyết dịch của Hắc Hồn. Mỗi một nhát
cắn nuốt, một vết cào xé rách, huyết dịch đen đặc của Hắc
Hồn lại chảy vào cơ thể Tịch Tà.
Nhưng Tịch Tà lại không ngừng dẫy dụa quẫy đạp muốn tẩu thoát song không được. Cái đuôi Hắc Hồn vẫn siết lấy chặt chẽ, vặn
xoắn vặn xoắn, dường như thứ huyết dịch bị lấy mất đi kia
không hề ảnh hưởng mấy tới sức chiếc đấu của nó. Sự háu ăn
thèm khát con mồi lấn át tất cả, chỉ còn lại bản năng của
ác thú hoang dã dẫn dắt.
-Cậu Mặc, đủ rồi, gọi Hắc Hồn về đi!
Tôi mơ mơ hồ hồ nhìn gã Mạnh Chương túm lấy bả vai xoay lại đối diện.
-Kêu Hắc Hồn thả Tịch Tà ra!
Tiếng của Mạnh Chương hét lớn vào mặt có chút cấp bách. Gã lay lay tôi.
-Hạ lệnh đi, cậu là chủ mà lại để nó kiểm soát thần trí sao?
Tôi có chút đờ đẫn xoay người lại, nhìn Hắc Hồn không khác gì chó điên bị nhốt lâu ngày trong cũi lên mắc bệnh kích động.
Âu Tử Dạ nói gì nhỉ? Nó là thức ăn, vô hại, là một phần của cơ thể...nên không làm hại tôi.
Tôi điều hòa hô hấp, lơ đãng nhìn một vòng không gian, tử linh
dường như tan loãng đi ít nhiều, chúng cũng bớt kêu la gào
thét. Tôi chầm chậm bước tới.
Hắc Hồn đột nhiên như bị điện giật, đang ngoạm lấy một nửa cơ
thể Tịch Tà trong miệng rồi, một nửa lủng lẳng phía ngoài
vẫn còn kịch chiến vùng vẫy, xoay lại nhìn tôi. Thú thực là
nó không có mắt mũi gì hết, tôi chỉ là nhìn hướng cái miệng
nó mà phán đoán đằng trước đằng sau.
Tôi vươn tay.
Hắc Hồn nhả cái thứ trong miệng để nó rơi từ độ cao 7m xuống mặt đất sau đó ngúng nguẩy đuôi trườn tới.
Cái đuôi nó cuốn lấy đưa tôi lên cao, đối diện với đầu nó. Ở
khoảng cách gần thế này nó mở lớn miệng, cười một tiếng
khùng khục như lão già dâm dê trong óc luôn nảy sinh mấy thông
tin bệnh hoạn biến thái. Mớ răng lưỡi cưa của nó lộ ra cùng
cuống họng sâu thăm thẳm rộng mênh mang cơ hồ có thể nhét vừa
một con bò tót.
Tôi thở dài một cái, chạm tay vào làn da trơn nhẵn như tấm
màng bọc một vũng huyết dịch đen đặc sóng sánh ánh kim bên
trong. Sau một hồi vuốt ve chán chê mê mệt nó mới từ tốn tan
biến, để tôi rơi xuống cách mặt đất 2m, ê ẩm mông.
-Hắc Hồn nguy hiểm như thế lại do một kẻ như cậu nắm giữ, có chút không tưởng.
Tôi đứng dậy nhìn Mạnh Chương, cảm giác không khí hít thở cực
kỳ thư thái dễ chịu. Không nhìn thấy đám tử linh rên rỉ xót
xa, đau đầu nhức óc không còn, bụng cũng hết quặn thắt.
Bầu trời trải ngập một màu xanh dương sâu thẳm, tuyết ngừng rơi gió ngừng thổi, không gian vắng lặng tĩnh mịch, tưởng như nơi
này chưa hề trải qua chuyện gì kinh hãi.
-Sức mạnh của con thú dường như ảnh hưởng tỉ lệ nghịch tới
sức khỏe của cậu. Nhưng mà nghe Gíam Binh nói cậu lúc đó tự
bản thân tỏa ra tà khí vô cùng khủng bố thần kinh. Điều khiển
một đám giun bơi lượn trong không khí mà đao kiếm không làm gì
được...tan đi rồi tụ lại.
Mạnh Chương nhẹ giọng phân tích, tôi cũng không lấy làm kinh ngạc, bổ sung thêm.
-Ừm, nó đó, một đám không muốn sống tách bầy nên tụ thành một con.
Mạnh Chương nghe tôi đính chính như vậy mặt đơ ra một chút hình như sửng sốt, cuối cùng chốt lại.
-Không biết nên nói cậu thao túng nó tốt hay dở tệ nữa.
Gã dứt câu sau đó bước về phía cổng nghĩa trang, bấy giờ tôi
mới để ý nơi đó có để một chiếc xe môtô, đến gần hơn mới
biết là chiếc Kawasaki ninja Z1000 màu xanh lá cây. Thì ra gã ta
tới đây bằng nó. Dạo gần đây người ta ưa chuộng cưỡi moto đi đó đây ghê, làm trong lòng tôi cũng có chút ngứa ngáy nghen tị.
-Này, sao không thử đăng ký tham gia kỷ lục guinness? Anh chắc kiểu gì cũng được vang danh bảng vàng với cái nhãn hiệu người mù
đầu tiên trên thế giới cưỡi được moto đi phượt đó.
Mạnh Chương nghe thế chỉ cười cười cho qua chuyện.
-Anh như vậy đâu khác người sáng mắt là mấy, không khéo còn tiện nghi hơn vài phần.
-Cậu hiểu cách dơi di chuyển chứ? Mắt của chúng sống lâu quen
với bóng tối một số cường hóa, một số bị thoái hóa thì có
khả năng định vị bằng sóng siêu âm. Bình thường tôi hoạt động
vận dùng khả năng “nhìn” bằng mũi ngửi, tai nghe. Di chuyển
nhanh như hiện giờ thì chủ yếu bằng phát khí, một kiểu rada
sinh học không có gì quá cao siêu khó hiểu.
Nghe gã ta nói vậy tôi quả thật trong lòng cũng rục rịch hứng thú.
-Nói như vậy tôi cũng có thể học?
-Chỉ cần biết cách điều khiển khí, tạo ra một kết giới to
nhỏ tùy khả năng, thì bất thứ thứ gì lọt vào phạm vi kiểm
soát đó đều được cậu nắm rõ, kết cấu và khoảng cách.
-Này, nói vậy có phải mấy người theo dõi Âu Tử Dạ bằng phương pháp này?
-Không sai, có điều, anh ta cũng có thể đối phó lại bằng dấu khí hoặc cao hơn là ẩn khí.
Tôi lại định mở miệng hỏi tiếp nhưng Mạnh Chương nhanh hơn đã chen ngang cắt đứt.
-Cậu Mặc, có thể để tôi tập trung lái xe không? Nói chuyện thế này khiến tôi phân tâm, sẽ xảy ra tai nạn đó.
Tôi câm nín gật gật.
Khi chúng tôi trở về nhà cũng là lúc trời hửng sáng. Tôi vừa
sửa soạn đồ vừa nói với bọn họ muốn tới thành phố Thiết
Lĩnh. Về phần tung tích của Âu Tử Dạ, Mạnh Chương nói bọn họ
hiện giờ vẫn đang mất dấu vết. Chỉ biết lần cuối cùng nhìn
thấy là lúc anh ta xuống bến ga tàu ở Thừa Đức của Hà Bắc.
Nhưng không sao, dù bây giờ anh ta đang ở đâu thì trong vòng mười
ngày nữa cũng sẽ trở lại Thạch Gia Trang, đến lúc đó cả bọn
tới cũng chưa muộn.
Hừ, xem ra Âu Tử Dạ tuy hành tung mờ ám khó đeo bám giỏi cắt
đuôi nhưng lại bị nắm giữ đích đến, cuối cùng vẫn không tránh
khỏi việc đụng độ.
Tư Đồ nói nhà cửa đã nhờ một tên đàn em tới trông nom, chính
là cái gã lần đó tới dinh thự lão Dương thị trưởng lấy mấy
hộp gỗ chuyển về. Dù sao giấy tờ nhà là anh ta cầm, trên danh
nghĩa là của tôi nhưng thực chất của gã ta. Khi nào trong tay
gã cầm lại được Cự Khuyết mới trả là điều kiện trao đổi
giữa chúng tôi.
Vốn tôi định một mình đi đưa lại món đồ, nhưng cả bọn đều có
vẻ tò mò quan tâm muốn theo. Được rồi, lũ này không có việc
gì khác để làm sao?
Thiết Lĩnh giáp tỉnh Cát Lâm, để tới được nơi đó chúng tôi
cưỡi moto chạy qua An Sơn và Thẩm Dương, tới xế chiều thì tới
huyện Xương Đồ dừng lại ăn cơm. Sau đó lên đường tới trấn Tứ
Diện Thành cũng vào lúc gần nửa đêm, mò mãi mới ra một căn
nhò trọ bình dân, phía dưới kê nhiều bộ bàn ghế, chắc bán
thêm đồ ăn nước uống, phía trên cho thuê phòng nghỉ.
Nhân viên trông coi là một cô gái chưa đầy 20 và một lão ngoài
ngũ tuần, nét mặt hao hao giống nhau có lẽ là cha con. Tầm này khách trong quán chẳng có ai, chúng tôi vào thuê hai phòng qua
đêm. Tôi hỏi cô gái trông xinh xắn dễ mến, về một người phụ nữ có tên Vân Thải, có chồng đi tù cách đây đã lâu.
Ban đầu cô nói không biết, tôi vốn cũng không hi vọng mới lần
đầu dò la tin tức đã thu thập được kết quả ngay. Nhưng lão chủ ngồi vắt chân hút thuốc ở cái bàn kê gần quầy nói vọng tới.
-Chi tiết cậu đưa quá sơ sài, tôi sống ở trong cái trấn cỏn con đây từ tấm bé, việc gì của làng trên xóm dưới đều thông tỏ.
Tôi mà còn không rõ thì chẳng ai biết...
Thông tin cũng không nhiều, tôi bổ sung thêm.
-Tôi được người ta ủy thác đưa một món đồ cho người phụ nữ tên Vân Thải sống ở hương thôn Hạ Nhị Đài.
Lão nghe thế híp cặp mắt vốn ti hí, rà lục trí nhớ.
- Ở Hạ Nhị Đài sao? Không biết có phải người này không, 7 năm
trước nơi đó có một vụ án mạng kinh thiên mà chồng cô ta là
hung thủ giết người, bị kết án tử hình.
-Kết án tử hình? Vậy thì có thể không phải.
Lão nhỏm dậy cầm theo tách trà, tiến tới bên quầy, đến gần chỗ tôi đứng nói chuyện tiếp.
-Khoan, nghe kể đã, vợ chồng đó là người từ nơi khác tới,
trước khi xảy ra vụ án kinh hoàng một năm. Không biết dung nhan
thế nào mà cô vợ luôn che kín mặt thỉnh thoảng lẽo đẽo đi bên
anh chồng cao to gánh rau vào trấn bán. Anh chồng nói mình họ
Hách Liên, trông hiền lành chất phác, bán hàng rất được lòng
khách. Cô vợ chẳng thấy nói năng chi, không rõ có bị câm không,
người mua hàng thường nghe anh ta gọi vợ mình là Vân Thải.
Lão dừng lại, rít một hơi thuốc, uống hớp nước trà ấm nóng,
nhìn tôi chờ đợi. Tôi trầm ngâm suy tư nói trước để mình nhận
phòng nghỉ ngơi đã.
Phòng trọ đơn giản và sạch sẽ, hai chiếc giường cách nhau một
quãng nhỏ, một tủ chứa đồ, một bộ bàn ghế. Chủ tớ Tư Đồ ở
chung, dĩ nhiên, tôi và tên Mạnh Chương cùng phòng, không vấn đề, tuy không gian bé nhỏ nhưng có hai giường riêng biệt.
Mạnh Chương lấy đồ vào tắm trước, gã ta để bao đựng cây dù
nằm chình ình trên giường. Tôi ngồi ở bên kia nhìn sang, chăm
chú bất động, bên cạnh, Bông Tuyết nhảy tưng tưng trên giường,
luôn mồm chít chít không ngớt.
Mãi đến khi Mạnh Chương lau tóc bước ra, tôi mới cử động cơ thể xoay người lục đồ tiến vào phòng tắm.
Khi tôi trở ra, Mạnh Chương đang đứng bên khung cửa sổ. Tôi cũng
bước tới, căn phòng ở tầng hai, có thể nhìn thấy con đường
phía dưới vắng lặng không người lai vãng, những căn nhà tĩnh
mịch tắt đèn như trìm vào giấc ngủ say.
Ngẩng đầu nhìn vòm trời trong cao lấp lánh ngàn tinh tú, gió
đêm lao xao chạy tới thổi tung bay mớ tóc lòa xòa ngang cằm của Mạnh Chương. Dưới ánh đèn phòng sáng trưng, lần đầu tôi mới
để ý kỹ, mái tóc đó cũng không hẳn tuyền đen, nó lấp lánh
ánh tím đỏ.
Tôi dời mắt, nhìn đến cây dù được dựng bên cạnh giường.
-Sao nào, muốn cầm nó một chút không?
Giọng của Mạnh Chương cất lên khiến tôi hơi giật mình. Tôi vẫn
đơ ra một lúc. Mạnh Chương chủ động đem cây dù đến trước mặt,
chỉ cần vươn tay, tôi liền chạm tới. Nhưng bàn tay nắm phía
dưới như hóa đá.
-Không phải cậu rất có hứng thú với cây dù này sao?
Tôi cúi đầu nhìn nó rồi nhìn gã ta, bàn tay phía dưới nắm lại rồi thả ra. Cảm giác mờ mịt.
-Anh nói nó là vật gia truyền của dòng tộc?
Gã gật gật.
-Anh là người kế thừa nó?
Gã lại gật gật. Bàn tay thả ra rồi nắm lại, tôi hít thở nhẹ
nhàng mấy cái, cuối cùng thả ra vươn nên, chạm vào cây dù rồi
cầm lấy. Tôi đưa một tay khác nâng đỡ phần đầu, vị trí nơi cầm được lộ ra, ngón tay vuốt nhẹ mấy chữ được chạm khắc nơi đó. Con chữ vừa xa lạ vừa quen thuộc tôi từng thấy trên thanh đao
bạc và hiện giờ nó cũng hiện hữu ở đây.
“Ưu Đàm - Tước Hỏa”
Qủa nhiên cũng là của tôi.