Trong khi cả đám người bị cô bé xinh như ngọc ngà thu hút, thì Cung Trường Lĩnh lại lững
thững ngó nghiêng sờ mó vật dụng khắp căn phòng. Không hiểu
những thứ đó có gì kỳ lạ lại thu hút được anh ta?
Tư Đồ hích hích tay tôi, hỏi nhỏ ban nãy lúc cô bé phát điên
có nhìn ra điểm gì bất thường không? Tôi gật nhẹ. Cô bé đó
ngay từ đầu toàn thân đã mơ hồ bị hắc khí bủa vậy, đến khi
lên cơn hoảng loạn thì hắc khí dưới tấm chăn phủ nơi chân càng
tỏa ra nồng đượm. Cũng chẳng rõ là bị thứ không sạch sẽ gì
đeo bám. Không thấy có cái gì mờ ảo bay lượn ra hù dọa.
Chúng tôi lại được dẫn tới một gian khác, trong phòng cũng cực rộng, gần cửa sổ đặt bàn làm việc riêng, xung quanh còn kê
rất nhiều tủ kệ, không chỉ chứa đựng sách mà thêm các đồ vật trang trí. Mọi người ngồi xuống nơi đặt bàn tiếp khách gần
cửa ra vào, Dương lão nhân gia sốt ruột hỏi han.
-Thế nào Cung tiên sinh, rốt cục con gái tôi bị làm sao? Tiên sinh nắm mấy phần chữa được?
-Ông nghe qua căn bệnh BIID chưa?
Cả đám mờ mịt. Cung Trường Lĩnh không nhanh không chậm giảng giải.
- Người mắc chứng bệnh rối loạn nhận dạng toàn diện cơ thể được
gọi tắt là BIID. Bệnh nhân có tư tưởng muốn cắt bỏ một phần cơ thể vì họ cảm giác những bộ phận như tay hay chân là dư thừa. Căn bệnh
được ví như chứng rối loạn nhận dạng, não bộ hoặc bị khiếm khuyết bẩm sinh, hoặc bị tác nhân bên ngoài gây tổn thương, nên không
ghi nhận hoặc lưu trữ phần thiếu hụt hình ảnh cơ thể, vì vậy khiến họ có mong muốn “khao khát” được cắt bỏ chúng.
-Ý tiên sinh đây không phải ác ma giở trò?
-Ma quỷ gì đó không phải chỉ là do con người tự bịa đặt ra để hù dọa nhau sao?
-Vậy chứ, tiên sinh định chữa như thế nào?
Cung Trường Lĩnh cười cười, không trả lời mà nói lái sang chủ đề khác.
-Nghe nói, Dương thị trưởng cũng có khả năng thông linh? Cho nên
Bạch Tranh Phòng mới tặng ông căn nhà ma? Vì biết ông có sở
thích quái gở chõ mũi châu đầu vào mấy thứ ma theo quỷ ám?
-Đồn nhảm thôi, nếu tôi có chút khả năng đã không mất thời gian phải nhờ cậy đến mấy tên thần côn.
Cung Trường Lĩnh gật gật, lại hỏi tiếp, có phần thờ ơ, mắt
đảo quanh nhìn khắp xung quanh phòng. Tư Đồ cũng không ngồi cùng lâu, đứng lên sờ mó ngó nghiêng.
-Vậy là chuyện này ông không biết nên mới tiếp nhận? Vì thường nếu biết là nhà ma, người ta chạy xa còn không kịp, phải
không? Nhưng dường như ông biết chuyện này, sau lại không hề có
xích mích gì với Bạch sở?
Lão ngập ngừng do dự, liếc mắt nhìn Tư Đồ đang chạm tay lung tung.
-Lúc đó Bạch sở tặng có nói là nhà ma, tôi quả thật có chút hứng thú nhưng căn bản không tin tưởng lắm, ái nữ cũng giống
tôi đòi đi theo. Chúng tôi đến nhà nhìn ngắm một lúc thì đột
nhiên các vật dụng bắt đầu tự chuyển động, điều này khiến cho cả đám há hốc mồm vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Chỉ riêng ái
nữ là bình tĩnh, nói trước nhận nhà sau niêm phong, lại chờ
pháp sư tới tẩy ô uế. Tiếp đó chúng tôi trở về nhà thì ái
nữ mới bắt đầu xảy ra biến hóa.
-Mấy người, mang đồ từ căn nhà ma đó về có phải không?
Lão thị trưởng dường như rất bất ngờ trước câu hỏi đột ngột xen vào của tôi, một lát sau mới gật.
-Cậu đoán đúng rồi. Ái nữ nói thích mấy thứ ở đó, tôi đều trưng bày trong này.
Tôi nghe đến đó đứng lên, dạo một vòng liền dễ dàng nhìn ra
bốn hộp gỗ Hoàng Đàn được chế tác hoa văn uốn lượn mềm mại
tinh tế. Thầm hừ một tiếng. Dám lấy đồ nhà ông.
-Nghe nói hương thơm đặc biệt của Hoàng Đàn sau hàng trăm năm vẫn
còn giữ được mùi quý phái, khiến người ta tôn sùng là gỗ của thánh
thần, xếp vào hàng đệ nhị chỉ đứng sau trầm hương.
Tôi giật mình một chút, thì ra Dương Diệp không biết từ lúc
nào đã tiến tới phía sau lưng, thình lình bật ra tiếng. Mặc
dù âm thanh nhĩ nhã cùng gương mặt đẹp thanh thoát nhưng toàn
thân mơ hồ toát ra hắc khí nhàn nhạt nên khiến tôi vô thức bài
xích.
-Không biết nghệ nhân chế tác thế nào mà những hộp gỗ này lại tựa như có tuyết sản sinh?
Tôi ngượng cười, tìm một đề tài qua loa hỏi cho có. Thế nhưng
người trả lời câu nói băng quơ vớ vấn của tôi lại là lão quản gia mắt nhỏ hẹp ẩn sau cặp kính trắng.
-Bí quyết tạo tuyết khi chế tác sản phẩm từ gỗ hoàng đàn là tuyệt đối
không được dùng giấy giáp, thay vào đó là dùng đục sắc để gọt nhỏ nét.
Ngoài ra, tuyết chỉ tạo thành ở môi trường kín gió nên khi làm xong
thành phẩm cần phải nhanh chóng bọc vào túi hoặc úp vào lồng kính
hay lọ thủy tinh...
Vị quản gia mắt hồ ly gương mặt không cảm xúc này có phần cổ
quái, chẳng qua là do không cảm nhận được chút hơi thở hay sự
ấm áp gì từ thân thể lão.
-Thì ra là vậy, Thuần Vu quản gia am hiểu điêu khắc chế tác gỗ?
-Chỉ là biết chút đỉnh.
-Hôm đó ông cũng tới nhà ma họ Dương sao?
-Qủa có tới.
Tôi lại hừ lạnh trong lòng. Tiếp đó nhìn thấy Tư Đồ đang ngây
ngốc nhìn một bức tranh lên cũng ra xem. Đây là một bức tranh
thêu trên gấm đã được lồng chu đáo trong khung kính. Chứ lúc
trước, tôi mở xem một lần rồi gấp lại cất trở về hộp gỗ. Ý
chính là, nó là đồ của nhà tôi.
Bức tranh thêu cảnh lễ hội của dân tộc miền núi trong không gian tràn ngập cây phong, lá vàng lá đỏ thi nhau bay đầy trời. Nam
thổi lô sanh (芦笙, một loài khèn của người Miêu), nữ cầm gậy hoa ca múa. Chính giữa là thiếu nữ tóc trắng mặc váy đỏ, tay áo ghép nhiều
màu, chân váy xếp nếp xòa đủ 12 tông sắc, áo cài khuy nách, có nẹp
hoa ở vai, ở ngực, còn mang trên mình khăn và túi, trên đầu quấn vành
khăn nhiều nếp nhô cao, khuyên tai, vòng bạc đủ bộ. Thiếu nữ cầm
một lá cờ mà múa, nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt xanh lam
lấp lánh ngân quang, tổng thể mà nói đủ xinh đẹp đủ yêu mị.
-Tóc trắng mắt xanh, không có nét thuần châu Á mấy mà lại phảng phất giống châu Âu? Đây là hỗn huyết sao?
Tư Đồ lên tiếng. Tôi cũng gật nhẹ đồng tình.
-Đây là Miêu tộc thuần chủng sống biệt lập trong núi cao rừng sâu.
Tiếng của lão quản gia khô khốc mà gai nhọn cất lên. Lão đăm
đăm nhìn bức tranh, gương mặt vẫn căng cứng không rõ hỉ nộ.
-Xin rửa tai lắng nghe.
Tư Đồ có phần hiếu kỳ, mở miệng gợi chuyện. Lão quản gia im im một lúc mới ngắc ngứ như bị nghẹn, nhả lời.
-Trong “Sử ký Ngũ Đế bản kí” viết, Xi Vưu (蚩尤) là thủ lĩnh bộ lạc Cửu
Lê (九黎) cư trú tại lưu vực Hoàng Hà, Hiên Viên Hoàng Đế chiến thắng Viêm Đế (Xích Đế )trong trận Phản Tuyền (阪泉之战), sau đó Nhị Đế liên thủ
giết chết Xi Vưu trong trận Trác Lộc(涿鹿之战) ở Trung Kì. Cửu Lê chiến
bại, tộc nhân phân tán, một bộ phận bị đồng hóa quên đi hận thù, một bộ phận chạy vào nơi rừng thiêng nước độc để bảo tồn
nhân mạng là tổ tiên của Miêu tộc sau này. Từ đấy kéo dài hơn hai ngàn năm bị Hoa Hạ đuổi cùng giết tận trở thành dân tộc lưu
vong bi thảm nhất nhưng bị sử sách bỏ quên.
-Vậy, đây là chân chính Miêu tộc? Tóc trắng mắt xanh mới là
thuần chủng. Còn ngày nay nhìn thấy toàn tóc đen mắt đen là do đã bị lai tạp?
Tôi buộc miệng hỏi, chợt nhớ tới tên Công Du Giám Binh. Lão
quản gia không trả lời tôi, được rồi ,không phản đối thì xem như đồng ý. Mắt lão vẫn nhìn như dán vào bức tranh, gương mặt như gỗ, không rõ cảm xúc.
-Bức tranh này miêu tả một phần quang cảnh lễ hội truyền thống của Miêu tộc “Thải Hoa Sơn” (踩花山) một trong hai phong tục lớn
nhất trong năm, lấy việc thờ cúng cây phong, làm vật tổ để thông
linh với Xi Vưu.Từ năm 960-1279 nhà Tống thống nhất Trung Hoa, cử binh đội giành lại các đất vùng Hồ bắc và Hồ nam. Đó là bước ngoặc lịch
sử, chấm dứt sự tồn tại của tộc Miêu hoang dã, đẩy họ tới bờ
diệt vong. Truyền kỳ đó được thêu lại, ở xung quanh viền tranh,
bằng chữ Miêu tộc.
Nói tới đó lão ta dừng lại. Tôi ngứa miệng hỏi.
-Hết rồi sao?
-Hết gì chứ? Nãy giờ chỉ là phần kiến thức cơ bản trong sách. Còn những thứ được thêu, làm sao tôi đọc được?
Tôi ớ người ra rồi chửi thầm trong bụng, nhất định lão hồ ly
này biết. Khi tôi quay người lại vừa vặn nhìn thấy Cung Trường
Lĩnh và Dương Khuyên Tử bước tới. Có chút nóng giận nói.
-Tôi biết nguyên nhân vì sao Dương tiểu thư giở chứng viêm màng não rồi.
-Thằng nhóc này, là BIID.
Cung Trường Lĩnh không chấp nhận, sửa lại. Tôi mặc kệ, nói tiếp.
-Sao cũng được, quan trọng là vì mớ đồ họ cầm từ ngôi nhà ma
đó về nên mới khiến não bộ của Dương tiểu thư bị trục trặc
hỏng hóc. Bây giờ chỉ cần vật hoàn chủ cũ ắt bệnh không trị
tự khỏi.
Cung Trường Lĩnh gật gù tỏ vẻ ưng thuận.
-Nói có lý, Dương thị trưởng, dù sao ngôi nhà đó kiểu gì cũng thuộc về tôi, vậy thì mấy đồ dụng ông mang đi, xin hãy giao
lại.
Lão thị trưởng nhíu mày, vươn tay vuốt vuốt cái mặt bự, có vẻ lúng túng khó xử.
-Cái này, Cung tiên sinh, hình như...
Cung Trường Lĩnh lập tức cắt ngang, ánh mắt sắc lạnh chiếu
tới thân hình mập mạp thấp hơn một cái đầu, giọng nói gã
trầm tĩnh mà quyền uy, tựa như sếp vấn tội cấp dưới.
-Dương thị trưởng, có gì không được? Nếu mang về, tiểu thư khỏi bệnh, nhà thuộc về tôi. Nếu không được, tôi tài trợ cho ông
một đống tiền của, chẳng lẽ có căn nhà vớ va vớ vẩn mà ông
cũng phải đắn đo lưỡng lự?