Tôi cúi đầu nhìn bàn tay phải run rẩy đau nhức lại vô thức liếc mắt về phía Âu Tử Dạ. Tôi không bị âm khí của thanh kiếm cổ Thắng Tà xâm chiếm, coi như chỉ bị thương tổn chút da thịt bề ngoài...
Nếu tên kia có
thể điều khiển tùy ý, vì lý do đặc biệt nào đó, khi hắn cho thanh kiếm
uống máu bản thân, tựa như đã lập một khế ước mới chân chính trở thành
chủ nhân của nó? Cho nên ngoài hắn ra ai đụng tới cũng bị kiếm quỷ đó
chế ngự?
Hoặc đơn thuần chỉ là hình thức giải trừ phong ấn sau
hơn 2 ngàn năm giam hãm? Máu người chỉ là một phương thức khiến nó tỉnh
dậy, dù là Âu Tử Dạ cũng không ngoại lệ?
Tôi khẽ khàng nắm bàn
tay lại rồi từ tốn thả lỏng ra, làm liên tục mấy lượt như thế cuối cùng
tháo chiếc bao tay đeo ngược rách nát bẩn thỉu đi.
Đúng là chẳng nên miễn cưỡng mang một thứ không phù hợp dù để bảo vệ một thứ khác.
-Phong Linh, nơi sâm nghiêm thế này liệu chúng ta có thoát nổi không?
-yên tâm, chúng tôi luôn chuẩn bị chu toàn.
Gã nói dứt câu liền lôi trong balô ra một tờ giấy A4, trải nó trên mặt đất sau đó chĩa ánh sáng đèn pin vào.
-đây chính là bản đồ nhà tù Bàn Cẩm, cái này chúng tôi lấy được từ lão Tống Trung.
Tôi nghiêng đầu nhìn vừa chú tâm lắng nghe gã giảng giải.
Nhà tù Bàn Cẩm xây trên diện tích 900 hecta chia làm 9 khu khép kín riêng
biệt do giám đốc Tống Trung, được mệnh danh “con chó trung thành” của
chính phủ, nhưng thực chất là của lãnh đạo Giang Dân .
Nhà tù
Bàn Cẩm nằm giữa một khu đất bỏ hoang cằn cỗi đến mức cỏ dại cũng chẳng
dám bén mảng, bức tường bao cao 10m, dày nửa mét với đoạn dây thép gai
3m phía trên cùng 30 chòi canh gác trông ra khiến cho mọi thứ tiếp cận
đều được quan sát từ xa khiến nó trở thành một pháo đài kiên cố bất khả
xâm phạm.
9 khu được xây thành hình vuông khép kín với khoảng
trống ở giữa là sân tập trung , mỗi khu có sức chứa tới 3 ngàn người với chức năng riêng biệt phân chia rõ ràng.
Gã chỉ vào bốn ô vuông
nằm thẳng hàng ngay ngắn bên trái, lần lượt là các trại giam: D nhốt
phạm nhân thường (tội trộm gà bắt chó,cướp giật ẩu đả). C nhốt phạm nhân học Pháp Luân Công. B nhốt trọng phạm và A khu tù binh chính trị đặc
biệt. Sau vụ việc náo loạn hai khu C, D vừa rồi, thì hiện giờ đó chính
là nơi được điều động lính cai tù tới giám sát đông đúc nhất.
Cánh bên phải cũng được chia làm 4 khu, khu đầu là nơi ở của quan chức cai tù, ba khu còn lại là nơi lao động sản xuất.
Phong Linh chỉ chỉ ngón trỏ vào khu vực nằm cuối cùng chính giữa nói đó là
cấm địa: điện thờ được bao bọc bởi khu trồng trọt chăn nuôi, bộ phận
chăm sóc lương thực này còn kéo dài đến cả diện tích phía sau hai cánh
trái phải.
Từ khu này đi thẳng tới trung tâm là bệnh viện Vũ
Tuyền , nhưng bọn họ sẽ đi đường vòng phía sau lưng hai khu sản xuất
,nơi có thể xem như ít lính cai tù tuần tra, sau đó mới tiến thẳng tới
địa điểm.
Gã cong ngón tay gõ gõ vào hình vẽ, nói đó là nơi cung
cấp điện cho toàn bộ nhà tù đã bị bọn họ dùng bốn quả mìn hẹn giờ phá
hỏng hoàn toàn, khiến cho tất cả hệ thống chiếu sáng cũng như camere đều ngừng hoạt động, muốn sửa cũng cần thời gian không ít.
Sau đó
hai khu C, D liền xảy ra bạo loạn cho nên dù hiện giờ quân đội đã được
điều động tới tập trung bảo vệ bốn khu phạm nhân cũng như toàn bộ nhà tù song chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới kế hoạch, trừ phi, giống như ban nãy, có kẻ ngoài luồng xen ngang.
-mấy người làm cách gì kích động phạm nhân?
Gã điềm nhiên nói.
-đầu tiên ném bình khí ga chứa chất kích thích thần kinh liều cao
Amphetamine vào khu vực sân tập trung, chỉ vài giây sau tâm tính con
người hít vào lập tức thay đổi trở nên cuồng phát, hung bạo, không còn
khả năng suy xét, thậm trí là hoảng loạn, hoang tưởng. Sau đó lại nhanh
chóng bắn tỉa ngầm vài lính cai ngục, rồi lấy vũ khí đó ném cho đám phạm nhân, thế là thảm kịch cứ vậy diễn ra suôn sẻ.
Tôi kinh hoảng
nhìn gã, sao có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện giết chóc cứ như thể đó chỉ
là một trò chơi vô hại? Gã đã từng kinh qua những chuyện tương tự thế
này vô số lần sao? Rốt cuộc thường ngày là làm cái công việc thương
thiên hại lý gì?
Phong Linh thấy biểu tình của tôi như vậy cũng
không có cái gì trột dạ trốn tránh, đôi mắt chúng tôi giao nhau một lúc
lâu rồi gã mới lại điềm đạm vấn.
-cậu vào đây với tội danh gì?
-học Pháp Luân Công.
-...từng giết người chưa?
Tôi nghĩ nhanh tới những việc mình trải qua mấy ngày nay, dù kinh qua vô số điều nhưng bản thân vẫn chưa sẵn sàng cho việc đó.
Tôi lắc nhẹ, chẳng muốn giết chóc chút nào.
Phong Linh bình bình đạm đạm nói tiếp.
-giết người hoặc bị giết...đó là thế giới chúng tôi đang tồn tại, không có
ánh sáng công lý, chỉ có bóng tối tội ác ngự trị...người đó, nếu cậu
định đi theo anh ta...
Phong Linh đưa mắt về phía Âu Tử Dạ, tôi vô thức dõi theo.
“đi theo anh ta?”
Con người đó bản thân như một đầm nước đen hung hiểm, nếu đồng hành cùng anh ta, chắc chắn sẽ không tránh được việc bị vấy bẩn.
Tôi ngây ra một chút.
“từ giờ chuyện của tôi không liên quan tới cậu”. Nếu đã nói rõ ràng như thế thì cũng không cần phải nhọc lòng quan tâm làm gì cho mệt xác.
Tôi lại lắc lắc đầu.
-chúng tôi không hợp tính, tôi không ưa anh ta, mà anh ta cũng ghét tôi.
Phong Linh bật cười thoải mái.
- nhưng tôi lại cảm thấy cậu ... rất giống anh ta...
Giống? Tôi là trạch nam lương thiện 100% nha. Tôi phản đối.
-không đời nào.
Tiếng của gã nhẹ nhàng bổ sung, nụ cười khẽ nở, như một hơi thở, có phần mệt mỏi, ngay cả ánh mắt ,tưởng như muốn ngủ sâu.
- ...là cảm giác thôi.
Phong Linh dùng tay khoanh tròn khu vực bệnh viện ,nói đó là nơi duy nhất bọn họ cần phải dốc lực phá hủy hoàn toàn. Sau đó vỗ nhẹ vào balô nói đã
chuẩn bị sẵn mấy khối thuốc nổ.
Tôi thầm nghĩ nhanh rốt cuộc dạng thường dân kiểu gì lại có điều kiện mua mấy thứ quốc cấm đắt đỏ?
-ban đầu mấy người đột nhập bằng cách nào?
Gã không chút che dấu tiếp tục khai báo.
-chúng tôi mất một tháng cho việc thu thập thông tin, nghiên cứu theo dõi lão
Tống Trung, cuối cùng cũng khống chế được lão quan đứng đầu, nhờ thế mà
đường đường chính chính đi vào. Mọi việc sau đó không gặp nhiều trở gại, nhờ có sự hợp tác của lão nên chúng tôi có được hai tấm bản đồ quý giá. Một là bản đồ trên mặt đất, hai là bản đồ dưới lòng đất.
Dưới
lòng bệnh viện là một hệ thống đường ống cống dẫn nước thải trực tiếp đổ ra kênh Dưỡng Tức Mục ,từ đó lại đổ ra Thái Tử Hà, bên kia kênh là
đường cao tốc Thẩm Đại. Kênh Dưỡng Tức Mục được đào bao vây lấy khu đất
nhà tù, nó rộng 3m, có tường rào cao 2m che chắn cách biệt với cuộc sống phía ngoài, một cây cầu di động rộng 5m là vật nối duy nhất, có thể xem nó là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ .
Gã gấp tờ bản đồ lại ,nói.
-hai người họ quay trở lại rồi, giờ chúng ta cần có mặt ở phía tây kênh Dưỡng Tức Mục trước 5giờ sáng.
Gã nhìn đồng hồ đeo tay.
-chúng ta có hai tiếng để thoát khỏi nơi này.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì không cần tới từng đó thời gian. Nhưng những
chuyện càng quan trọng cấp thiết ,thường thì, lại càng xảy thêm yếu tố
bất lợi.
Khi chúng tôi vừa rẽ vào khúc đường để tiến thẳng tới chỗ bệnh viện thì chẳng ngờ chạm mặt ngay ba tên lính tuần tra.
Qúa chuẩn giờ vàng. Một tên to giọng vấn lớn làm con tim nhỏ bé của tôi suýt chết ngất.
-các đồng chí đi đâu vậy?
Cả đám ớ người ra.