Phía sau một tiếng rầm lớn đột ngột vang lên khiến tôi giật thót thất kinh,
dừng bước quay lại nhìn, chỉ thấy xa xa thấy đất đá đổ xuống ầm ầm vùi
lấp một mảng lớn lửa. Rồi lại một tiếng rầm khác âm vang khủng bố không
kém, xem ra địa phương này phải nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc mọi
thứ sẽ bị chôn vùi.
Trong không gian đất đá lạnh toát nứt ra vỡ
xuống tương tự như những khối băng gặp nhiệt lớn mà tan rã, tiếng khóc
lóc mơ hồ xen lẫn ,luẩn quẩn như sợi keo vô hình cứ dán vào lỗ tai tôi
mà kêu réo.
Tôi quay đầu đi, gắng đuổi kịp người phía trước rồi
nhìn sang ,gương mặt hắn hốc hác trông như thể thiếu máu trầm trọng,
nhìn vô cùng tiều tụy. Dường như khổ chiến với Đào Ngột xong hắn bị thao tổn nguyên khí không ít, phải nói là, chỉ còn ba vạch máu để duy trì sự sống.
-Âu Tử Dạ, anh ổn không?
Khi gần đến nơi tôi mới
thì thào mở miệng hỏi, hắn không có biểu tình gì hết ,không buồn nhìn
tôi cũng chẳng ư hử gì, cúi xuống lục tìm gì đó trong túi xách lôi ra
một cái hộp gỗ nhỏ màu đen, sau đó mới nhìn đến tôi, mở miệng.
-cậu ngồi xuống,cởi áo ra.
Tôi nhìn vẻ mặt tú mục của hắn ta, chưa hiểu vấn đề, xong giây sau cũng làm theo, khó nhọc ngồi xuống đất rồi khó nhọc cởi áo ra. Lửa cháy xung
quanh cách đó không xa chỉ khiến không khí càng ngột ngạt khó thở hơn,
bao nhiêu ôxi đều bị chúng nó cướp đoạt hết,cái nóng chẳng hề ảnh hưởng
tới tôi, vì trong lục phủ ngũ tạng, giờ đang lạnh lẽo như ngồi trong tủ
băng đây.
Hắn mở hộp ra, đặt viên tròn tròn nhỏ như trứng chim
trong lòng bàn tay phải rồi đưa lại gần tôi. Trông tựa khối hổ phách,
bình thường nó có màu vàng hoặc đỏ, viên này có phần ngoại lệ, màu đen
hơn mực, giống mã lão bán trong suốt, tà khí mơ hồ ẩn hiện khiến tôi vô
thức tự lùi cổ mình ra xa. Nhìn viên đá tưởng như vô hại lại cực kỳ bài
xích nó, chỉ muốn tránh xa hết mức, có một dòng khí tức âm hiểm khiến
tôi chỉ muốn vung tay hất văng đi.
Hắn nắm nó lại kề ngay bên
cánh mũi tôi, từ khẽ ngón tay phát ra ánh sáng đỏ lóe lên, tiếp theo làn khói hắc ám từ khẽ ngón tay từ từ lan tỏa. Một mùi thơm quỷ dị theo đó xông vào cánh mũi, rất thơm, nhưng hương thơm nồng nàn này vô cùng kỳ
quái. Nó có bảy phần giống như mùi thơm của hoa Ngọc Lan, hai phần tựa
mùi bùn mới vớt và một phần tựa mùi đốt của xương.
-hít dài và sâu.
Tôi nghe hắn ra lệnh thế trợn mắt nửa ngày hết nhìn bản mặt khối băng Âu Tử Dạ lại nhìn cái thứ kỳ dị không rõ ràng kia. Tôi vô thức lùi đầu ra xa
tránh né, mũi cũng tự động đóng lại. Thầm mắng tên kiệm lời bá đạo nhà
ngươi, sai bảo người khác cũng phải nói cho chút thông tin chứ? Muốn hít cũng cần phải biết nguồn gốc xuất xứ ,nếu không nhỡ đâu xảy ra tình
trạng sốc thuốc hoặc dị ứng gì đó thì phải làm sao?
-nó là gì?
-dẫn hồn hương.
Lạnh nhạt thốt ra một cái tên. Tôi chớp mắt một cái chờ hắn bổ sung thêm vế
sau nhưng hắn lại không có ý định đó, làn khói bay ra càng nồng đượm,
lại như có linh tính tự động chui vào lỗ mũi.
-tin tưởng tôi sẽ không hại câu.
Đã đến nước này tôi còn có hơi sức để làm phản nữa sao? Liền nhắm mắt lại
thuận theo hít một hơi dài và sâu. Tiếp đó tiếng Âu Tử Dạ nghiêm khắc
căn dặn thêm.
-tuyệt đối nhắm mắt lại.
Tên này khoái ra
lệnh người khác ghê. Tôi hít thêm mấy cái,đành nghe theo vậy, cố gắng
không nghĩ ngợi linh tinh nữa, dù sao không chết bây giờ cũng chết lúc
khác chẳng qua là sớm hay muộn và chết bằng cách này nhiều thống khổ
hoặc cách khác ít đau đớn hơn.
Tiếng rì rầm khẽ khàng vang lên,
chẳng rõ là đọc cái gì, âm thanh đó có âm điệu, giống như một bài điếu
văn, hoặc hắn đang đọc kinh văn? Làm gì vậy ?Trừ tà cho tôi chăng? Hắn
là pháp sư?
“Vật vốn nhờ trời…Người sinh nhờ Tổ… Đất có dữ lành…Đều do họa phúc…Kết phát dựa vào âm đức”.
Đúng lúc đó giọng cười một loạt giòn giã cất lên cực kỳ chói tai khiến toàn thân trấn động như bị điện giật.
Tiếp đó một cơn đau nhói ngay giữa trán xuyên thẳng vào óc tựa như có vật
nhọn bén chọc vào, tiếng hét “cứu tôi” của vong linh ré lên làm tôi muốn hóa đá.
Cảm thấy sâu trong đầu một khối uốn éo từ từ dịch
chuyển, như thể phía ngoài có gì đó không ngừng từng chút kéo nó ra. Nó
như một con sâu béo mập, không ngừng dây dưa kháng cự với thứ bên ngoài, song vẫn phải nhúc nhích nhúc nhích trượt đi vừa khiến đầu tôi buốt
lạnh như thể bị hàn khí xâm phạm.
“Nhờ ơn Đại đức….Thấu nỗi u tình…Khiến cho vong linh…Được yên nơi chín suối”.
Khi nó ra hẳn phía ngoài lập tức cảm thấy cái đầu như nhẹ đi rất nhiều,
không còn đau đớn không còn buốt giá. Nhưng tôi chưa kịp hoan hỉ xong
một cơn đau khác lại ập tới ở cổ như một mũi kiếm bén lợi chọc tới,
tiếng gào kinh thiên “cứu tôi” lại vọng lên, tôi biết rằng một vong linh khác đang được Âu Tử Dạ trục xuất. Lần thứ 2 quá trình diễn ra nhanh
chóng hơn khiến tôi bớt đi đau khổ.
“Thân thì táng tất, hồn phách đã yên…Xa nơi trần giới, về chốn cửu nguyên…Từ nay phách định hồn yên!”.
Lại một tiếng “cứu tôi” cất lên sau gáy, Âu Tử Dạ không biết đang làm
gì nhưng tốc độ xử lý nhanh khiến tôi không phải chịu đựng đau đớn
lâu.Tiếng lầm rầm tôi cho rằng hắn là đọc kinh thư siêu độ vẫn văng vẳng không ngừng nghỉ, sau mỗi cơn buốt nhói như kiếm đâm thì tiếng “cứu
tôi” của oán linh lại gào lớn rồi rất nhanh bị lôi ra ngoài.
Tôi
không dám trái lệnh ,mặc dù nhiều lần nổi lên ý định to gan mở hé mắt
nhìn trộm ,sau vẫn dằn lòng tò mò, hiếu kỳ lại,sợ mình ngu ngốc phạm
phải điều cấm kị. Không biết không có tội nhưng biết rồi mà vẫn cố tình
phạm vào thì thật không thể tha thứ. Điều này, nói thì rất dễ nhưng làm
mới thấy có bao nhiêu cám dỗ, chẳng thế mà dù dán nội quy đề biển cấm,
ngày ngày báo đài ra rả nói về số người vi phạm vẫn tăng đều đều.
Tiếng đọc văn khấn siêu độ âm trầm lại nặng nề, lạnh nhạt mà nhè nhẹ, cứ như suối ngầm thẩm thấu vào thân thể tôi.
“Gót tiêu dao, mịt mù mù mịt, đâu hạc nội, đâu mây ngàn?
Cõi trần thế, thay đổi đổi thay, nay sương dâu, mai bãi bể.
Lá rụng về cội, phách tuy giáng, hồn lại được siêu thăng.
Nước chảy về nguồn, thác là quy, sinh chẳng qua tạm ký.
Nhân sinh do tổ, gốc phải vững, phúc quả mới mong bền;
Hiểu tử sự thân, tế như tại, nhân tâm nào dám phế”.
Hai hàng lông mày tôi nhăn tít, răng cũng cắn chặt, lần lượt chờ đợi mỗi
đợt đau buốt như kim loại bén nhọn xộc tới ,phía sau kèm thêm một tiếng
“cứu tôi” thảm thiết của vong linh ,tiện thể đám uốn éo đó nhả ra hàn
khí khiến toàn bộ tế bào cứ như sợi dây đàn bị sương giá bám dính ,liên
tục trong tình trạng áp lực căng thẳng ,đè nặng sắp đứt gãy.
Ban đầu tôi còn nhẩm tính xem con thứ mấy được siêu sinh, đếm đến oán vong
thứ 10 thì đầu óc cũng rơi vào trạng thái đóng băng, cơn đau liên tục
nối tiếp cơn đau khiến người ta quen với nỗi đau cũng không còn cảm thấy thốn tới tận óc như lần đầu.
Nhưng càng ngày càng có cảm giác cơ thể trầm xuống, tứ chi như bị đeo gông xiềng rồi vất vào làn nước lạnh
,âm khí bủa vây như tạo thành bọc kén nhốt tôi bên trong, đầu óc cảm
thấy thanh tỉnh ngược lại thân thể như không thuộc về bản thân.
Một mực chìm xuống,từ từ từ từ như để tôi dần thích ứng, các cơn đau như là kiếm đâm, tôi vẫn biết Âu Tử Dạ đang thao tác tới vị trí nào ,tiếng kêu ai oán của đám bóng ma như hòa trong gió tuyết ,không ngừng thổi vù vù
từng trận hàn khí khiến đầu tôi ong ong lên như huyệt thái dương có
trùng nhún nhảy đong đưa.
Cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu,
lại cảm thấy như mới bắt đầu, dường như là trạng thái này bị dừng lại,
tôi mở mắt ra thấy mình cuộn tròn trong một màng bọc giống như bào thai
trong bọc ối. Dập dềnh xung quanh là thứ chất dịch màu đen nhưng trong
suốt, không phải là chất bẩn, nó nhè nhẹ vỗ về rồi tiết tấu trở lên dồn
dập mạnh mẽ hơn.
Nước dịch bên ngoài không ngừng đập vào màng ối
như tìm cách phá vỡ, tôi vẫn trong tư thế bào thai không cách nào nhúc
nhích, chỉ có ánh mắt di chuyển linh hoạt ánh lên thần sắc bất an.Màng
bọc nhanh chóng có vết rạn nứt, những dòng hắc khí trong nước lao tới
như đám rắn biển với những vòng tròn trắng trên da trơn đen.
Chúng đến gần hơn mới thấy rõ, cái đầu to đùng như thể bị trương phình lên
gấp đôi đầu người bình thường,cặp mắt trắng dã ,trợn tròn, lồi ra như
đặt 2 con ốc sên vào ,toàn thân màu đen trơn trượt mong manh như một làn khói lại ẩn chứa vô số cặp răng trắng ởn nhe cười khùng khục ,nó lao
tới như một đám tóc cuốn lấy cơ thể rồi lôi tôi chìm sâu xuống hơn .
Cơ thể tôi như bị điểm huyệt,không cách nào chống cự. Đầu óc điên cuồng
vùng vẫy nhưng vô dụng, cứ như thân thể này đã thuộc về kẻ khác, tôi
không còn quyền thao túng nó. Đôi mắt bất lực mở to,nhìn cái đám đầu
người chết trìm lâu ngày bu đến như giòi, thân uốn éo béo mập với vô số
cặp răng lởm chởm phát ra tiếng cười thầm thì .Giống một đám hải sâm đột biến trở thành quái vật biển sâu thèm khát thịt người, tôi cứ thế trở
thành nguồn cung cấp dinh dưỡng cho cái đám hạ đẳng này.