Gương mặt cô ta
vẫn chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, cặp mắt gắt gao, mắt
mở trừng trừng mặc kệ vết thương nơi đầu. Máu cứ chảy không
ngừng nghỉ trên làn da tuyết trắng, qua cần cổ thon dài, bờ
ngực mềm mại, thấm vào chiếc váy đỏ rực. Môi cô ta mấp máy
như tiếng cộng cơ ro ro không ngừng phát ra âm thanh gấp gáp không rõ ràng, như thể run rẩy lại tựa như căm giận.
Tôi rời mắt, mới chỉ 5 phút trôi qua, thông tin hình ảnh đã
truyền tải hết sang nhưng để viết ra phải tốn mấy trang giấy
ghi chép. Ai cũng có khoảng thời gian tăm tối và khi thời khắc
đó viếng thăm, bên cạnh bạn nên có người nâng đỡ tinh thần, nếu xui xẻo không có, vậy thì bạn chắc chắn sẽ bị nó cắn nuốt.
Đó là quãng thời gian tâm lý đại biến của Chuyên Tôn Phượng
San. Cô ta bắt đầu sợ hãi những nơi đông đúc. Con đường vẫn
hằng ngày đi lại, chỗ làm phải thường xuyên ghé thăm, tất cả
đều ồn ào như đứng giữa đám đông bạo loạn điên cuồng hò hét.
Có quá nhiều tạp âm chồng chéo nên nhau khiến đầu cô ta chỉ
muốn nổ tung, nghĩ vậy liền hành động ngay và luôn. Lao đầu
đập vào tường ngất đi là việc làm vô số lần, cốt để dừng
lại những tiếng nói ong ong hỗn loạn dồ dại.
Bản thân cô ta không nghĩ rằng âm thanh của xe cộ lưu thông, tiếng đồng nghiệp trò chuyện lại có thể bức thần trí phát điên
phát rồ. Phượng San cũng nhận ra khả năng tập trung của bản thân
bỗng trở lên kém cỏi tới mức như một đứa thiểu năng đang bập
bẹ học ngôn ngữ giao tiếp, không cách nào diễn đạt được một câu
hoàn chỉnh logic.
Cô ta tự động thôi việc trước khi họ đuổi vì phát hiện bản
thân không cách gì hòa nhập lại cuộc sống trước kia. Bây giờ
không có thuốc Phượng San tựa như một bệnh nhân tâm thần trốn
trại, càng ngày càng lệ thuộc, lạm dụng nó. Cơ hồ lúc nào
cũng phải kè kè thuốc dính bên nhưng vẫn không đủ sức khống
chế cơn khủng hoảng lo lắng trực chờ đè bẹp. Những sự sợ hãi
này phảng phất như bóng ma vô hình quấy phá, là từ cốt tủy
phát ra. Dai dẳng như có tên sát nhân hàng loạt biến thái đeo
bám khiến cô ta cực kỳ kinh hãi.
Cô ta luôn miệng lảm nhảm nói đêm khuya có tiếng trẻ con oe oe
khóc đến tê tâm phế liệt, ngập tràn bi thương lại tựa oán hận
đòi mạng. Âm thanh như tẩm bùa mê thuốc lú khiến Phượng San ngu
muội, không biết lấy can đảm và dũng khí ở đâu ra lại tự tay
dùng mũi kéo nhọn đâm sâu bên tai, máu lênh láng chảy ra. Cô ta
vừa cười vừa khóc, cơ hồ đã lên cơn động kinh đỉnh điểm, gào
thét âm ĩ như chửi rủa tựa van xin, cuối cùng mũi kéo vốn đã
thấm đẫm máu lại chọc vào hốc mắt phá hủy ánh sáng.
Khi cô ta tỉnh dậy, phát hiện mình đang trong bệnh viện, một
người hoàn toàn xa lạ nhưng tự nhận là họ hàng viết thông tin
ra một mẩu giấy, báo: Cha mẹ nơi quê nhà đột ngột qua đời.
Người này đã thay mặt lo liệu chu toàn đám ma, chỉ còn chờ
đứa con gái duy nhất có mặt là làm lễ. Là vì mấy hôm trước
gọi hoài không được nên gã mới phải thân chinh tới đón chẳng
ngờ lại chứng kiến thảm cảnh nên lại vội vã đưa tới bệnh
viện điều trị song vẫn muộn. Chính là điện thoại đã bị cô ta
xem như quái vật ẩn thân, ném vào tường vỡ tan tành từ lâu.
Một bên tai bị phế, một bên mắt đã hỏng không khiến Chuyên Tôn
Phượng San bận tâm nhiều, nhưng khi nhìn thấy dòng tin tức cha
mẹ chết, chưa biết thực hư rõ ràng ra sao lại liền như chó dại được thả khỏi dây xích, lồng lộn rào rú, vừa khóc lóc vừa
tự bứt tóc cào cấu mặt mũi chân tay.
Tôi nhìn tốc độ xe lại gia tăng lên 120km/giờ. Âm thanh lầm bầm
làu bàu trong miệng đã rõ ràng hơn, chính là đang đay ghiến
nguyền rủa một người nào đó ở ngay trước mặt. Nhưng tất nhiên, trước mặt là mũi xe đang băng băng vượt gió trên con đương khuya
vắng lặng. Đến bóng ma tôi cũng chẳng nhìn thấy thì đào đâu ra người lởn vởn.
-Tên khốn khiếp đó! Tên chết tiệt đáng bị băm thây ngàn mảnh
cho chó xơi lại ở trước mặt tôi ra vẻ cao sang quyền quý vung
tiền xua đuổi. Tôi chán ghét anh ta! Oán hận loại đàn ông bạc
tình bạc nghĩa, tham phú phụ bần. Tôi sẽ đâm chết đồ bại
hoại, cán chết đồ rác rưởi, cán chết thứ cặn bã, cán chết
anh ta.
Mỗi một câu nói đều tràn ngập oán hận tức giận, tốc độ xe lại được chỉnh tăng lên 140km/giờ.
-Đâm chết đồ sâu bọ! Cán chết tên thối tha! Cán chết thứ
nghiệt súc. Vì hắn mà tôi không thể có con được nữa. Vì hắn
mà tôi mất đi đứa con duy nhất, cán chết hắn, cán chết hắn.
Tôi có chút lo sợ, cô ta nếu định tăng tốc nữa trong khi thần
kinh rung rinh thế kia thì chắc hẳn tai nạn không còn cách bạn
bao xa.
-Chạy chậm lại Phượng San, chậm lại!
Nhưng Phượng San như thể đã trìm sâu vào thế giới riêng, vẫn
hăng tiết một bên thóa mạ thậm tệ một bên điên cuồng cho xe lao
như tên bắn.
Cô ta thần trí như bị giam cầm mà tôi không biết phải xử lý
tình huống này như thế nào mới đúng. Đánh cô ta ngất đi? Chúa
ơi! Nhưng tôi không biết điều khiển xe. Không khéo vừa ngất xong
xe cũng đi đời luôn. Chỉ thấy cô ta lại gào rú điên loạn xoay
bánh lái hết sang trái lại vòng sang phải. Chiếc xe vì thế
cũng nghiêng nghiêng ngả ngả chẳng khác nào đang thử thách tâm
lý người chơi trò mạo hiểm.
-Chuyên Tôn Phượng San, cô là muốn tìm chết sao? Dừng xe dừng xe, tôi không cần đi nhờ nữa. Cho tôi xuống, cho tôi xuống. Cô nếu
như chán đời muốn tự tử thì cũng phải thả tôi xuống chứ? Tôi
vô can mà.
Tôi chỉ có thể ra sức bám chặt hai bên tay cầm và ép sát thân
thể vào lòng ghế êm. Liếc mắt lại thấy chân cô ta nhấn ga.
Phải rồi, đạp phanh, cần phải phanh gấp lại. Hắc Hồn lập tức
rời khỏi người cô ta, ấn cái đuôi lên vị trí phanh xe. Xe lập
tức bị hãm lại, rít lên ầm ầm. Hắc Hồn lại cúi cái đầu
xuống há miệng đớp vào bắp chân lấy đi một ít da thịt, máu
tươi chảy ra.
Cô ta kêu đau một tiếng vẫy vẫy cái chân như muốn hất nó đi. Xe
vì thế hơi mất lái, đông lượn một cái tây lách một cái.
Phượng San quay sang nhìn tôi, ánh nhìn hung ác, nở nụ cười
lạnh lẽo vô cảm, nham hiểm nói.
-Loại con trai đẹp mã chỉ biết nói lời ong mật như mấy người
đều không tốt lành gì. Chết bớt một tên thì sẽ bớt đi một cô
gái vì nhẹ dạ cả tin mà thanh xuân tươi đẹp bị hủy hoại.
Cô ta dứt lời đồng thời cũng đạp ga lại. Xe cứ thế gầm rú
phóng lên điên cuồng. Hắc Hồn nhấn cái đuôi thêm mấy cái lại
không thấy hiệu lực, xem ra mất phanh rồi. Nó lập tức há miệng rộng lớn hơn, một cú táp mãnh liệt đớp đứt luôn cẳng chân dễ dàng. Đầu ngửa lên, ực một cái nuốt chửng.
Cơn đau như kích thích cô ta nổi cơn điên tam bành, xe lại ngả bên tả nghiêng bên hữu. Cuối cùng Phượng San bỏ luôn tay lái nhào
về phía tôi mắt trợn ngược lên vằn đầy tia máu, hung dữ siết
lấy cổ họng. Ngay sau đó một tiếng rầm cực lớn đánh vào mũi
xe, như thể xảy ra va chạm mạnh mẽ với thứ gì. Lại một tiếng
rầm lớn không kém, hai mảnh không rõ ràng nhanh như chớp giật
đập vào cửa kính rồi bay đi để lại mấy đường zích zắc sắp
nứt vỡ.
Sau đó tôi lại cảm thấy như xe bay vào khoảng không, rồi ùm một tiếng dữ dội, từ từ rơi xuống. Trong khi đèn xe đang hấp hối,
cố chớp chớp mấy cái, soi tỏ một vùng hạn hẹp trước mắt lăn
tăn những đợt bọt nước ùng ục ùng ục. Thì ra rơi xuống sông.
Chân tôi chạm vào một vật cứng, liếc mắt thì ra là chai thủy
tinh bị đập bể thân. Tôi buông một tay ra, cố vươn tới mấy lần
nhưng không thể với đến, đành nhắm mắt bỏ qua. Phượng San vì
mất máu quá nhiều đã yếu đi. Tôi dưỡng sức một chút, hai tay
chặt chẽ bám lấy hai cẳng tay mãnh liệt đẩy một cái khiến cô
ta quay trở lại ghế lái. Bấy giờ mới vừa ho khan tháo dây cài
an toàn vừa cúi người cầm lấy cổ chai thủy tinh nham nhở vết
răng cưa hung hiểm chĩa về phía cô ta cảnh cáo.
-Cô bình tĩnh lại cho tôi. Muốn chết thì chết một mình đi, không cần kéo tôi chết chung.
Nói xong quay sang mở cửa xe lại phát hiện mở hoài không được.
Áp lực nước khiến vết nứt nơi mặt kính lan ra nhiều hơn, các
tia nước theo đó phun vào.
Phương San nằm ngả vào lòng ghế êm đột nhiên lại cười lớn một
trận, trong tiếng cười mang theo chua xót, bi ai. Mực nước từ
tốn dâng cao chẳng mấy chốc đã lưng chừng ghế ngồi mang theo
cái lạnh thấu xương bủa vây. Chít một tiếng lảnh lót, vật nhỏ từ trong thân chạy nhảy leo lên đầu vai ngồi. Tôi vô thức vươn
tay xoa xoa đầu nhỏ Bông Tuyết.
Tiếng vết nứt nơi cửa kính khe khẽ vang lên khiến tôi càng
cuống quýt, vội ra hiệu cho Hắc Hồn. Nó lao đầu húc, rầm một
tiếng nhức óc cửa kính trước mắt theo đó nứt càng lợi hại,
nước tràn vào càng dữ tợn.
-Mặc Minh...tôi biết cậu không giống anh ta...sẽ toàn tâm toàn ý để yêu một người duy nhất...
Tiếng thều thào của Chuyên Tôn Phượng San vô cùng yếu ớt. Cô ta
vừa trăn trối xong thì cong người che miệng nôn ra một đống máu. Nhìn nhìn máu đỏ lòm trên tay, Phượng San khe khẽ nhếch mép
cười, nước mắt không tiếng động lã chã tuôn rơi như mưa. Sau đó
mỏi mệt ngả lưng ra sau, mắt nhắm lại an tĩnh. Tôi nhìn cô ta,
cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng giận.
-Cô... kiếp sau đừng quá bi lụy vì tình. Vĩnh biệt!
Hắc Hồn lại rầm thêm tiếng nữa thì cửa kính hoàn toàn tan
vỡ, nước ồ ạt như thác lũ, trong vài giây đã nhấn chìm khoang
xe. Tôi nhắm mắt nín thở, đuôi Hắc Hồn cuốn lấy cổ tay, cơ thể nó uốn lượn mấy cái liền đơn giản kéo chủ nhân ra ngoài.
Bơi ra ngoài được một lúc tôi mới mở mắt ngoái đầu nhìn lại,
chiếc xe đã cách tôi khá xa, chậm rãi chìm sâu, đèn còn thắp
sáng, qua vài giây rốt cục cũng tắt, bóng tối bủa vây.
Có cơ hội sống lại lần nữa, thì không nên lặp lại sai lầm.
Khi ngoi lên được mặt nước, tôi liền há to miệng hít thở, nắng
sớm mai le lói thắp sáng chẳng thể xua bớt cái giá lạnh đêm
đông khắc nghiệt. Bông Tuyết nằm úp trên đầu tôi, bốn móng bám
chặt vào tóc, cũng chít chít hai tiếng hân hoan thoát nạn.
Tôi quay đầu nhìn ngó, cách bờ không xa lắm, có thể thấy đoạn
hành lang phòng hộ bị đâm phá. Tôi sải bước bơi bơi lại gần
nhưng khá khó khăn chật vật, sóng nước không ngừng vỗ vào mặt
khiến việc hít thở rất khó khăn. Hắc Hồn thì cũng giống như
cái lần ngã khỏi xe bus, tự động biến mất dạng. Thú thật là
tôi đã được bố nuôi cho đi học bơi từ lâu nhưng không thường xuyên luyện tập nên khả năng coi như miễn cưỡng thông qua.