Hắc Hồn như một mớ giẻ lau, bị đánh cho tơi bời tới mức mỗi
khúc một nơi, mỗi nơi một chỗ vặn vẹo cười khục khục. Có
điều, mỗi đám bầy nhầy đó vẫn uốn lượn cực sinh long hoạt
hổ, tan ra bám vào đám xúc tu Si Mị, rồi lượn về hội tụ, mang theo từng đợt gió lốc vần vũ.
Gió xoáy cuồn cuồn mỗi
lúc thêm mau lẹ, từng đợt lạnh lẽo như băng giá bao trùm, tiếng cười hắc ám khanh khách vang vọng tứ bề, âm khí như lưỡi dao
lam sắc bén phủ vây, cứ như thể không gian sắp bạo nổ.
-Này Tiểu Mặc tử, Hắc Hồn của cậu được không đó?Tôi xem nó hình như sắp không xong rồi!
Mải ngước đầu nhìn nên không để ý bọn kia đã xong việc chạy về
chỗ tôi. Tư Đồ đứng bên có chút hổn hển suy nhược hỏi. Tôi quay sang nhìn liền thấy tình trạng cả nhóm đều có chút bất ổn.
Cung Trường Lĩnh đang băng bó tạm vết thương nơi bàn tay Tư Đồ, bản
thân gã mặt mũi nhợt nhạt kiệt quệ, trông như thể còn mất máu chầm trọng hơn. Tông Chính Quang ngồi bệt xuống đất, thở phì
phò bên cạnh, mắt lim dim bơ phờ mỏi mệt.
-Tôi cũng cảm thấy nó có chút bất bình thường! Nhưng chắc chẳng có vấn đề gì đâu.
Vừa dứt lời lại thấy Phùng Doanh Tử run rẩy vươn cánh tay xanh xao
gầy nhẳng lên, tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó, chất giọng
thều thào sắp hết hơi phát ra.
-Trả Linh Lan đây! Trả Linh Lan lại cho tôi. Không, đừng đi Linh Lan. Đừng bỏ rơi em, Linh Lan
đừng đi đâu hết. Quay lại đi.
Tiếng sấm sét trên đầu đột
ngột dội xuống, đì đùng từng tràng nối tiếp, tưởng như kéo
dài bất tận khiến cả đám giật mình trấn kinh. Chỉ thấy từng
luồng điện zích zắc như những con lôi long không ngừng sản sinh,
toé lên ánh lửa vàng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng màn đêm thăm thẳm.
Ánh sáng trắng loá bùng cháy rồi tắt ngúm, rực
cháy rồi tắt lịm ở mỗi góc không gian, soi sáng từng hình
ảnh. Chỉ thấy một luồng hắc khí âm tà quyện cùng tia điện
hung hiểm mơ hồ kéo dài miên man, đâu đó trong cái thứ như mất
kiểm soát đó không ngừng phát ra từng đợt cười rồ dại điên
cuồng.
Bản thân tôi có chút ngu người nhìn cái thứ tựa
như một con ác thú sổng chuồng đang vẫy vùng trong thứ sức
mạnh không kiềm chế. Hoặc như một hung thần đang hứng chịu hình phạt ngũ lôi oánh đỉnh. Một thứ chiến ý sục sôi kinh người
thiêu đốt không khí, khiến phàm nhân nhỏ nhoi nín thở chứng
kiến, bản năng của động vật cấp thấp run sợ trước thiên uy của một vị thần lột xác vượt lôi kiếp.
Cho đến khi mọi
thứ trở lên trắng xoá, mọi âm thanh chợt đình chỉ như thể tai
bị tổn thương mắt bị quáng tuyết, cảm thấy bản thân lắc lư như có ai đang túm lấy hai bả vai không ngừng lay động, tôi hồi
thần lại.
Đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại lo lắng
bất an của Ưu Đàm, nó sờ sờ mặt tôi một lúc, sau đó tôi cảm
thấy tay mình nằng nặng, xoay nhìn thì ra đang bồng Ô Nha, bé
cũng đang mắt nhắm mắt mở, tựa như mới ngủ dậy, không, phải
nói là bệnh nặng miễn cưỡng dời giường.
Nhìn tiếp xung
quanh, thấy Vũ Linh đang ngốc ngốc ngồi bên Tư Đồ, lờ đờ tựa
như con búp bê yếu pin, ba tên người lớn toàn bộ đều nằm la
liệt trên mặt đất, bất động không nhúc nhích, cái xác Hoàng
Lương Mộng vẫn giữ nguyên hiện trường, phía ghế sô pha, Phùng
Doanh Tử vẫn ngồi như hoá đá, nước mắt không tiếng động lã
chã tuôn rơi.
-Cậu là cái thứ tạp chủng gì? Lại suýt hấp thụ triệt để Si Mị.
Tôi giật mình xoay người. Đằng sau, Mai Linh Lan dựa cửa hút thuốc, gương mặt cố tỏ vẻ thản nhiên nhưng rõ ràng thần sắc trắng
bệnh rất tệ, dưới chân, tên đàn em ban nãy mở cửa cho chúng tôi nằm sõng soài.
Ưu Đàm hung ác nhìn cô ta, bên môi gầm gừ giận dữ chẳng khác nào con đại khuyển bị xích bên gốc cây,
cảnh giác nhìn kẻ xa lạ đi ngang qua cổng nhà.
-Nghe nói
Mạnh Chương và Giám Binh đều đang bận tâm về sức mạnh một
người. Tôi cũng muốn ngó qua xem thử, thật là đánh giá thấp
rồi.
Tôi cũng không quá kinh ngạc, dựa vào ký ức của
Doanh Tử nên biết rằng Si Mị là do cô ta thao túng. Ô Nha cũng
nói qua, đám vu nữ của Miêu tộc hay nuôi Si Mị làm thú cưng, cô
ta lại quen biết Mạnh Chương với Giám Binh, hẳn là người Miêu
tộc không sai. Có điều nữ nhân Miêu tộc ở Thông Lĩnh bị cấm
rời khỏi cố hương, chẳng lẽ cô ta cũng giống như Hách Liên Vân
Thải, là lén lút chốn ra ngoài? Cũng không đúng, cô ta vẫn liên lạc bình thường với người Miêu, thế nhưng lại vì lý do cá
nhân chứ không phải vì Ưu Đàm tới?
Tôi nghĩ về Hắc Hồn
một chút, cảm thấy toàn thân huyết khí ấm áp lưu chuyển,
nhuần nhuyễn và mạnh mẽ như được tắm trong dòng nước khoáng
nóng chảy, trơn tru liên tục khắp kỳ kinh bát mạch khiến người
ta thư thái thoải mái như được massage.
Bản thân hình như không vấn đề, lúc trước khi nó phát sinh biến hoá, tôi cũng thu được không ít lợi ích.
-Bọn họ như thế này là sao?
-Không cần quá lo lắng, chưa chết được, sớm đưa vào bệnh viện là ổn. Nhưng Doanh Tử thì hết cách rồi!
Hơi nhíu mày khi nhìn Phùng Doanh Tử, tiếng nói từ miệng cô ta thốt ra, nghẹn ngào nức nở.
-Linh Lan, chị ở đâu? Trở về với em. Đừng bỏ em, đừng bỏ em một mình trên thế gian này.
Tôi xoay đầu nhìn Mai Linh Lan, mày càng nhíu chặt.
-Cô có ý gì khi nói Phùng Doanh Tử như vậy? Còn nữa sao phải giả dạng Mai Linh Lan? Chơi rất vui sao?
Mai Linh Lan vất điếu thuốc xuống nền nhà, đưa chân di di, hất lọn
tóc, chất giọng đều đều, cố giữ vẻ bình thản.
-Đương
nhiên đùa giỡn như vậy vô cùng thú vị, nhìn bọn họ luẩn quẩn
khốn khổ trong mớ tình cảm rối rắm bế tắc, cuối cùng đều
không chạy thoát được tử vong, rõ ràng hấp dẫn kịch tính hơn
xem thứ phim ảnh giả tạo kia ngàn vạn lần.
Cô ta nhẹ cười, tiếng cười vẫn mềm mại, lại xen lẫn chút ác độc khó che dấu, phá tan đi mỹ cảm.
-Do Doanh Tử tiếp xúc quá lâu với Si Mị, dương khí đã sớm tận,
hơn nữa thù báo xong rồi, ý chí để sống tiếp cũng chẳng còn. Lần đầu gặp mặt tôi là Vọng Đô Diêm Thành. Hẹn gặp lại!
Cô ta vừa dứt lời, xoay thân cầm nắm cửa, Ưu Đàm lập tức vọt
lên. Tôi chỉ thấy xoẹt một cái cánh cửa mở toang, Vọng Đô và
Ưu Đàm đều chẳng thấy đâu cả. Tôi thả Ô Nha xuống, ba chân bốn
cẳng chạy ra ngoài chỉ thấy hai nhân viên đi tới, Vọng Đô như con điên lao đến, túm lấy một nhân viên nam quăng về phía Ưu Đàm.
Nó lách mình né xa, tên nhân viên đập vào bức tường, lăn xuống
đất.
Trong cùng lúc đó Vọng Đô Diêm Thành đồng thời tóm
lấy tên nhân viên còn lại, quăng tiếp, lần này trúng. Nhân lúc
Ưu Đàm gạt tên xấu số, Vọng Đô đã chạy ra khu vực hành lang có lan can, từ đó nhảy xuống tầng dưới. Lúc tôi chạy tới nhòm
xuống, chỉ thấy một biển người nhảy nhót điên loạn trong thứ
nhạc sàn khích động.
Sức khoẻ có chút chật vật như vậy mà thân thủ vẫn không tồi. Đi giày cao gót mà nhảy xuống không trẹo chân?
Tôi vội xoay trở lại, bảo với hai tên nhân viên đang dìu dắt nhau gắng gượng đứng dậy.-Gọi quản lý Tử Xa tới đây gấp, có chuyện khẩn cần ông ấy xử lý.
Tôi trở về phòng, nhìn Tư Đồ Vũ Linh thẫn thờ đờ đẫn ngồi ôm con mèo chi bi dường như vẫn chưa hết ngái ngủ, Ô Nha thấy tôi trở
về lại chạy tới bám dính, mặt mũi có chút nhăn nhó khó coi.
Phùng Doanh Tử mềm nhũn ngồi ngả lưng ra thành ghế, mặt ngước
nhìn trần nhà, con ngươi trừng trừng mở lớn, trong hốc nước
mắt vẫn tuôn trào xuống gò má gầy gò tái xanh, nhỏ giọt chảy xuống.
-Bố, chị ấy đi rồi!
Tôi im lặng không nói
gì, thở dài vươn tay vuốt mắt cho người chết. Cô gái này từ
nhỏ đã chịu đựng quá nhiều bi kịch tệ hại, chỉ mong kiếp sau
được bù đắp ít nhiều.
Tôi xoa đầu bé, đi ra chỗ Vũ Linh.
-Ô Nha, con biết mọi người thế này là sao không?
-Chú Tư Đồ chỉ là mất chút máu, còn lại là do chưa kịp thích ứng với môi trường!
-Là ý gì?
-Chính là việc cưỡng chế di chuyển vào một vùng không gian bất bình
thường khác rồi lại đột ngột bị đẩy trở về, dẫn tới tình
trạng tạm thời thiếu dưỡng khí. Còn nữa, hai chú này bị
trúng độc của Si Mị, trướng khí âm tà theo miệng vết thương
chui vào cơ thể, bòn rút nguyên khí cho nên mới ngất lịm.
Chỉ một lát sau Tử Xa bước nhanh vào. Ông ta đầu tiên tới xem tình
trạng Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh sau đó gọi điện cấp cứu. Tôi
nói sơ qua tình hình án mạng, ông ta lại gọi điện thông báo cho phía cảnh sát.
Xế chiều, đoàn làm phim vẫn tiếp tục
quay mà không có Mai Linh Lan. Ô Nha không chịu về phòng nằm,
khóc tu tu đòi theo, tôi đành bảo Ưu Đàm bồng bé đến. Đạo diễn nói, quản lý của Mai Linh Lan liên lạc tới nói cô ta không thể
đến làm việc. Về phần lý do cụ thể dường như không tiện công
khai, cứ thế quay riêng mình tôi, lão có chút bực bội cũng
không càu nhàu thêm.
Xong việc tôi sắp xếp đồ đạc tới
bệnh viện thăm bọn họ. Tôi hỏi Tử Xa một chút biết tình hình
bọn họ đã ổn, ba người đó nằm ba phòng khác nhau nhưng liền
kề. Tôi vào xem bố con nhà Tư Đồ trước, chủ yếu là muốn biết
việc siêu độ cho hai vong linh kia tới đâu rồi, chẳng ngờ lại
thấy Cung Trường Lĩnh đang ngồi trên giường gọi điện, Tư Đồ thì ngồi ôm Vũ Linh giường bên kia, thần sắc mọi người xem ra đã
khá khẩm rất nhiều.
Ô Nha trả lại mèo con cho tiểu chủ
nhân, sau đó ngây ngô khoe hàm răng cá mập ra nhìn Vũ Linh mà
cười toe toét khiến bé con vẫn chưa quen, nhìn có chút hoảng
hốt kinh sợ.
Vũ Linh nói hai linh hồn đó được thu vào
bình hồ lô. Giơ bình hồ lô màu nâu đất trong tay cho tôi xem, nói đợi nửa đêm lên sân thượng rồi thả hồn.
Một bình hồ lô cỡ nhỏ vẽ hình thái cực, lưỡng nghi, tứ tượng, bát quái
bằng mực đỏ, giữa thân bình cột dây tơ đỏ, kết thành nút đồng tâm, còn xâu vòng đồng tiền, cuối cùng là hai dải tua rua phất phới, để treo bên hông người đeo. Hồi nào tới giờ chỉ biết
công dụng của nó là đựng nước đựng rượu, không ngờ còn có
thể chứa linh hồn.
Tôi ngồi ôm Ô Nha để bé yên ổn ngủ, kể cho họ nghe câu chuyện về Phùng Doanh Tử.
Phùng Doanh Tử từ nhỏ số mệnh đã khổ, sinh ra trong gia đình nghèo
khó thiếu ăn thiếu mặc, lão bố kiếm được tí tiền thì một
nửa dùng để mua rượu, hễ uống vào là lại đay nghiến chì
trích hai mẹ con, thậm chí còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Mẹ bé cũng chỉ vì không muốn con nhỏ thấy cảnh bố mẹ mỗi
người một nơi mà cắn răng chịu đựng hết lần này tới lần
khác.
Trong xóm nhỏ trẻ con tuy đông nhưng chẳng ai chịu
chơi với đứa bé suốt ngày thút thít lấm lem, cô bé thường
lặng lẽ một mình dõi mắt nhìn theo lũ bạn. Cho đến ngày gia
đình Mai Linh Lan chuyển tới đối diện.
Linh Lan lớn hơn
Doanh Tử hai tuổi, bé bản tính nhu thuận hiểu chuyện, thấy đứa nhỏ hàng xóm không ai chơi cùng có chút mủi lòng, ngày ngày
thấy cô đơn đứng nhìn buồn thiu thật đáng thương tội nghiệp,
mới thân cận chơi cùng.
Năm 10 tuổi, hôm đó lão bố uống
say lại nổi điên quát tháo mắng mỏ, mẹ bé không chịu nổi phản kháng, bị đánh đập chửi bới càng thậm tệ nhục nhã, trong cơn hoảng sợ vì bảo vệ mẹ, bé cầm lấy con dao gọt trái cây ngay
đó, điên cuồng đâm vào cơ thể lão bố, hơn mười nhát dao.
Máu phun xối xả lên người Doanh Tử, bắn tung toé ra xung quanh, thi
nhau chảy ra từ miệng vết thương thành vũng lớn, đời này bé
chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào kinh khủng ám ảnh hơn.
Đến khi Doanh Tử nhận ra hành động bồng bột của mình, bé vất con
dao đi, ôm lấy mẹ oà khóc một trận, hoảng loạn và khiếp hãi
tột cùng bủa vây khiến bé mệt lả thiếp đi.
Bé bị đưa
vào trại giáo dưỡng, trong thời gian “cải tạo phục hồi nhân
phẩm” bé lại bị đám đàn anh đàn chị trong đó thường xuyên bắt nạt, chịu đựng không ít cay đắng tủi nhục.
Linh Lan
thỉnh thoảng cùng bố vào thăm, tuyệt không thấy mẹ đến. Khoảng thời gian tồi tệ đó, hầu như đêm nào cũng dùng nước mắt rửa
mặt, chỉ có những lần gặp Linh Lan bé mới hiếm hoi nở được
nụ cười.
6 tháng giáo dục dài tưởng 6 năm, nước mắt từ
lúc nào đã thôi rơi, chỉ có gương mặt thản nhiên chấp nhận
ngược đãi. Sau khi mãn hạn, lại được biết trong khoảng thời
gian mẹ dưỡng thương trong bệnh viện, luôn có một người đàn ông
sớm chiều chăm sóc. Lúc xuất viện cũng đi theo ông ta, không
biết đi đâu. Bố Linh Lan nói, mẹ cô đưa ông một khoản tiền, nhờ
gia đình ông chăm sóc dùm, nếu không đồng ý cũng chỉ còn cách
gởi vào cô nhi viện.
Doanh Tử ngơ ngác nghe, tựa như nửa
linh hồn đã sớm dời bỏ cơ thể. Mai Linh Lan nhẹ ôm lấy thân thể lạnh ngắt, giọng nói dịu dàng thân thiết vang lên bên tai, bàn
tay ôn nhu nhè nhẹ vỗ về, từng chút truyền hơi ấm sang.
Gia đình Mai Linh Lan cũng khá giả, mẹ là bác sĩ, bố là giáo
viên, cả hai đều bận không hết việc, tuy nhiên cô con gái lại là đứa trẻ sớm có tính tự lập, việc học ăn học nói chưa bao
giờ khiến họ phải bận tâm.
Có thêm một Doanh Tử trong
nhà dường như không gây thêm bất cứ phiền toái gì, ngược lại,
Linh Lan ý thức được tình hình, càng trưởng thành hơn, rất
biết quan tâm chăm sóc người khác.
Cuộc sống đối với
Doanh Tử tưởng chừng rẽ sang trang mới, tốt đẹp và yên bình,
tựa như đêm đông buốt giá đã lùi xa, nhường chỗ cho trời xanh
nắng ấm, lúc đó cô bé còn vui vẻ thoả mãn nghĩ, việc mẹ bỏ
rơi hoá ra chính là tạo cơ hội cho cô được sống trong giấc mơ.
Có điều vì là mơ cho nên đến lúc phải tỉnh rồi.
Rồi cô bé lại nghĩ, thà rằng đừng tỉnh, biết đâu mở mắt ra lại một cơn ác mộng khác xâm nhập. Ít ra bây giờ cô vẫn còn Linh Lan
bên cạnh, cho nên cứ tiếp tục giả ngu, chỉ cần Linh Lan ở bên
cạnh thì khổ sở cỡ nào, nhục nhã bao nhiêu, cũng có thể nuốt nước mắt mỉm cười sống tiếp.
Đó là năm cô bé 14 tuổi, bị bố nuôi, cha ruột của Mai Linh Lan cưỡng hiếp.
Lúc trước Doanh Tử vì những trận đòn roi không thương tiếc của lão bố mà vô cùng khiếp sợ kinh hãi đàn ông, với việc mọi người
xung quanh ghét bỏ xa lánh càng nhút nhát trong khoản giao tiếp, đến khi đi học vẫn chẳng cải thiện được tính dụt dè khép
lép, chỉ có thể trò chuyện với mình Linh Lan.
Việc tồi
tệ đó tuy chỉ diễn ra một lần cũng đủ khắc sâu vào tâm trí
khiến Doanh Tử càng chán ghét kinh tởm đàn ông, tuy nhiên cô
không thể nói ra. Nếu mọi chuyện vỡ lở, gia đình này sẽ tan
nát, cô sẽ đi đâu về đâu. Quan trọng là, Linh Lan sẽ thế nào?
Chỉ là Doanh Tử không ngờ rằng, có một lần sẽ có lần thứ
hai.Một khi cô còn sống trong căn nhà đó, dù cố gắng luôn bám
dính lấy Linh Lan như hình với bóng, dù thời gian rảnh còn lại sẽ chạy ra ngoài phụ việc vặt kiếm thêm tiền, cam chịu nhún
nhường bỏ qua hành vi gây rối tình dục đồi bại người đàn ông
đó, mọi chuyện chỉ càng lún sâu