Lục Thanh thành thật đi theo năm người, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện. Hắn vốn cho thế giới này là thế giới bình thường, ngoài khoa học công nghệ phát triển vượt bậc liền không tồn tại võ giả, có chăng chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép tự xưng võ đạo tông sư kia.
Lẽ dĩ nhiên, cái nhìn của Lục Thanh là vô cùng thiển cận, hắn đã nhận ra sai lầm ngay khi bắt gặp Khai Linh ma thú.
Nguyên lai thế giới này không đơn giản như hắn nghĩ, những gì hắn biết trước đó chẳng qua chỉ là bề nổi của tảng băng trôi.
Sự xuất hiện của ma thú cùng một đám võ giả, khiến Lục Thanh triệt để thay đổi cách nhìn, nhưng không khiến hắn e ngại, trái lại còn nhen nhóm trong hắn một thứ ý chí chiến đấu đã bị mai một trong suốt ba năm qua.
Lại nói, Lục Thanh là võ giả, hắn cần tu luyện, tuy nhiên tu luyện lại cần có tài nguyên, trước kia Lục Thanh nghĩ thế giới này không thích hợp cho sự tồn tại của võ giả, hiện tại hắn đã nghĩ khác.
Trong phạm vi tử thần chi địa, đâu đâu cũng là thiên địa linh khí, mặc dù không tính nồng đậm, nhưng đầy đủ Lục Thanh khôi phục thực lực.
Võ giả bình thường phải khắc khổ tu luyện hòng đột phá cảnh giới, Lục Thanh không giống, hắn đã từng quát tháo phong vân khi tu vi tiếp cận Thiên Linh cảnh, do đó hắn bây giờ không phải mò mẫm đột phá, mà là khôi phục lại thực lực một thời.
Tuy nhiên, trước khi nghĩ đến việc khôi phục thực lực, hắn trước tiên phải vượt qua Nhân Thể cảnh, tiến vào Đan Nguyên cảnh.
Ngày trước Nhân Thể cảnh chỉ có cửu trọng, ngày nay tăng thêm tam trọng. Sự khác biệt về phân chia cảnh giới khiến Lục Thanh gặp khó, nếu không có sự thay đổi này, hắn đã sớm tiến nhập Đan Nguyên cảnh, không qua một tháng chắc chắn khôi phục đỉnh phong.
Nhưng, Lục Thanh chỉ gặp khó khi không có tài nguyên, một khi vấn đề được khắc phục, hắn có lòng tin, sẽ nhanh thôi, hắn của ngày xưa liền trở lại.
- Lục Thanh, ngươi có muốn tu luyện hay không?
Sáu người men theo một đầu đường mòn, xuyên qua khu vực rậm rạp, một lát sau liền đi đến một mảnh thảo nguyên. Đúng lúc này Trần Thanh Thúy bỗng nhiên hướng Lục Thanh nói, những người khác đều quay sang nhìn hắn.
- Ngươi ở bên ngoài, hẳn là nghe nói đến võ đạo tông sư đi?
- Nói thật với ngươi, trước kia ta xem bọn họ như thần minh, phi thường sùng bái. Có điều, trước kia chính là trước kia, hiện tại ta chỉ cần một quyền liền đem bọ họ nện chết.
- Ngươi biết vì sao không? Vì ta đã trở thành võ giả, võ giả so võ đạo tông sư mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
- Ngươi nếu tu luyện, cũng sẽ giống như ta, bất quá trước phải kiểm tra tư chất, phù hợp mới có khả năng tu luyện, ngược lại coi như thôi.
Không đợi Lục Thanh lên tiếng, Trần Thanh Thúy đã thao thao bất tuyệt, nói tốt hết nửa ngày cuối cùng dội cho một gáo nước lạnh. Không sai, muốn tu luyện cần phải xem tư chất, tư chất không có, như vậy liền lăn.
- Trên thực tế ta cũng là một võ giả.
Lục Thanh cười cười, không nghĩ tiếp tục che giấu.
- Ngươi là võ giả? Ngươi đang đùa sao?
- Cảnh giới đâu, nói ra nghe một chút.
Không riêng Trần Thanh Thúy, bốn người kia đều giật nảy mình. Bọn họ bị Lục Thanh làm cho kinh ngạc.
- Tu vi? Không quá rõ ràng.
Lục Thanh lắc đầu, muốn nói lại thôi. Như đã nói Nhân Thể cảnh chỉ có cửu trọng, thập trọng, ngoài chính mình, Lục Thanh chưa thấy qua người thứ hai, cho nên hắn tạm không thể tiết lộ.
- Ngay đến tu vi bản thân là gì cũng không biết, ngươi còn nói ngươi là võ giả, buồn cười.
Hứa Huyền Trân khinh thường nói. Trên người Lục Thanh không hề có khí tức của võ giả, cho nên Hứa Huyền Trân không tin, theo nàng Lục Thanh chính là khoác lác.
Lục Thanh nhún vai, hắn không muốn giải thích. Tất nhiên, cách để biết một ngưới mạnh hay yếu, đem khí tức phóng thích là được, nhưng Lục Thanh không làm. Hắn lo đem mấy người dọa sợ.
Thái độ của năm người hắn đều nhìn ở trong mắt, không nói tốt cỡ nào, nhưng cũng không quá tệ, đặc biệt là Trần Thanh Thúy, hắn hỏi cái gì nàng liền trả lời cái gì, không bài xích, không khó chịu, thậm chí còn có vài phần chiếu cố.
Đối phương không phải người xấu, cho nên Lục Thanh không có ý định để mối quan hệ tốt đẹp phát sinh thay đổi, hắn không muốn bọn họ sợ hắn, hắn muốn thuận theo tự nhiên.
Cũng phải nói, Lục Thanh so trước kia đã khác đi rất nhiều, nếu tính cách của hắn vẫn giống như hồi ở Nam Hà đại lục, hắn làm sao cùng đám người ở chung một chỗ.
Sự thay đổi của hắn, một phần là do ý thức thứ hai không đi theo chủ nghĩa cực đoan, phần còn lại đều đến từ Lâm Thiên Tuyết. Nàng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn nhìn nhân sinh bằng ánh mắt khác.
- Ta thấy ngươi là nhầm lẫn giữa võ giả và võ đạo tông sư.
- Không sao, qua một thời gian ngươi nhất định rõ ràng.
Trần Thanh Thúy nói.
- Còn trẻ như vậy đã là võ đạo tông sư, tư chất hẳn là phù hợp, đi, đưa hắn đi gặp Vương sư huynh.
Hứa Tĩnh Phi cũng nói. Những người khác gật đầu, rất nhanh đám người tiếp tục lên đường.
Lục Thanh đầu óc có chút mơ hồ. Cái gì võ đạo tông sư, mấy người này đang nghĩ đi đâu rồi.
- Lục Thanh, ngươi đúng là lợi hại.
- Ở bên ngoài võ đạo tông sư cơ hồ lật tay thành mây trở tay thành mưa, tuy nhiên đại đa số đều là một đống lớn tuổi tác, không giống như ngươi còn trẻ như vậy.
- Chưa biết chừng sau khi tiếp nhận tu luyện ngươi so chúng ta còn lợi hại hơn.
Trần Mộng Dao mắt lấp lánh ngôi sao, nhìn qua Lục Thanh nói.
- Ngươi quá khen!
Lục Thanh cười khổ, nguyên lai bọn họ xem hắn là võ đạo tông sư. Như vậy cũng tốt, hắn không cần phải tốn công phu miệng lưỡi đi giải thích.
....
Đoạn đường tiếp theo, năm người to to nhỏ nhỏ đàm luận sự tình thú hoàng sắp càn quét võ giả.
Lục Thanh không có xen vào, hắn bắt đầu đánh giá phiến khu vực trước mắt. Nơi này là một mảnh thảo nguyên, phóng tầm mắt ra xa không nhìn đến cuối cùng. Đồi thấp, sườn thoải, nhấp nhô lên xuống, ở trung tâm một ngọn núi vọt thẳng lên trời, đỉnh núi xuyên mây, không cách nào xem xét được độ cao.
- Đây là Diệp Hương Bạch Ngọc Thảo.
Lục Thanh đột nhiên dừng chân, măt nhìn một cây cỏ dại bên đường, miệng kinh hô.
- Cái gì Bạch Ngọc Thảo, chỉ là một cây Hương Lộ Cỏ mà thôi, loại cỏ dại này mọc đầy đất.
Hứa Huyền Trân bĩu môi nói, ở nàng xem ra Lục Thanh chính là một tên nhà quê, cái gì cũng không biết.
- Cỏ dại?
Lục Thanh trợn tròn mắt, khó tin nói. Diệp Hương Bạch Ngọc Thảo, sinh trưởng trên thảo nguyên, công dụng của nó là khôi phục khí kình bị tiêu hao, cũng có thể dùng để tu luyện. Không nói cao cấp cỡ nào, nhưng đối Nhân Thể cảnh chính là bảo vật, không nghĩ tới lại bị xem như cỏ dại.
- Có gì không ổn sao?
Trần Thanh Thúy nhìn sắc mặt Lục Thanh không đúng liền hỏi.
- Không có!
Lục Thanh đáp lại, cỏ dại, vậy thì cỏ dại. Nếu thật sự không ai để ý, liền không sợ chạy mất, đợi về sau lại thu thập cũng không có gì không được.
Đi thêm một đoạn, Lục Thanh lại có phát hiện mới, đó là một cây cỏ có màu tím nhạt, thân cao nửa mét, tổng cộng mọc ra tám lá, phía trên nở rộ một bông hoa màu trắng, nhìn qua không chút nào xinh đẹp, thế nhưng Lục Thanh lại nhìn không chớp mắt.
- Ngưng Huyền Thảo...?
Lục Thanh kêu lên, thanh âm có chút nghẹn ngào. Hắn không dám tin, thật sự không dám tin.
- Đúng là Ngưng Huyền Thảo!
Trước vẻ mặt quái của đám người Lục Thanh chậm rãi tiến về phía cây cỏ kia, sau khi xem xét kỹ càng, ánh mắt của hắn liền sáng rực, kích động đến cả người khẽ run lên.