Lục Thanh không biết mình vừa trải qua kiếp nạn thứ tám mươi hai, hắn lúc này đang nhận quân.
- Báo cáo thiếu tướng, tổng quân số mười vạn.
- Báo cáo hết.
Nghe xong báo cáo, Lục Thanh lập tức bị dọa mộng. Hắn cần là những người giỏi nhất, không nghĩ tới lại tuyển ra mười vạn người.
Bảng danh sách được đưa lên, Lục Thanh nhìn sơ qua một cái liền ném. Nguyên lai số người này không chỉ là binh sĩ đang tham gia chiến đấu, trong bọn họ có quân dự bị, có tân binh, hải quân, không quân, lục quân, nam có, nữ có, tóm lại chỉ cần dính đến hai chữ quân nhân đều sẽ đến. Thành tích của mỗi người đều cực kỳ ưu việt.
Cả quảng trường toàn người là người, Lục Thanh nhìn mà đau đầu. Ngược lại toàn bộ binh sĩ đều nhìn hắn bằng ánh mắt hiếu kỳ, trẻ tuổi như vậy đã đeo hàm thiếu tướng, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Phía trên chỉ nói bọn họ được chọn cho một đợt tập huấn, không hề nói ai sẽ huấn luyện, càng không nói thành lập đại đội đặc biệt.
- Trương Huy, Triệu Thế Hào, Trần Vĩnh Thành, La Nhật Hạo, Nguyễn Thúy Vi, Phạm Hồng Yến, Phương Bằng, Hạ Tiểu Vũ, Thẩm Ngọc Linh, Lý Vân, các ngươi, ra khỏi hàng.
Mất hết nửa ngày Lục Thanh mới hoàn thành một lượt quan sát, đồng thời chọn ra mười người.
- Trong vòng hai tháng kế tiếp, mười người các ngươi, mỗi người phụ trách dẫn dắt một đội, yêu cầu quan sát đôn thúc huấn luyện.
- Về phần các ngươi, tự tay ta huấn luyện.
Lục Thanh hướng mười người nói, dứt lời hắn liền đưa tay mở ra một tấm máy chiếu cỡ lớn. Trên đó ghi lại các bài huấn luyện cơ bản, cùng một bộ quyền pháp.
- Ôi mẹ! Cái này là huấn luyện sao?
- Muốn giết người đi.
Trông thấy các mục huấn luyện toàn trường sắc mặt tái mét, hô to gọi nhỏ, mười tên đội trưởng cũng biến sắc.
- Im lặng!
Lục Thanh nghiêm giọng quát, chúng binh sĩ giật mình, vội vàng ngậm miệng. Bọn họ không biết Lục Thanh tài giỏi cỡ nào, nhưng hàm thiếu tướng đủ để nghiền ép hết thảy.
- Trên đây là bài các bài huấn luyện trong một tuần, một tuần sau ta sẽ đích thân kiểm tra, ai không đạt yêu cầu, trực tiếp loại.
- Trong thời gian diễn ra huấn luyện, người nào không kiên trì nỗi, có thể báo cáo lên, ta lập tức thu xếp trả các ngươi về đơn vị.
- Nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút.
Lục Thanh cầm loa nói. Thanh âm không lớn nhưng vô cùng bá khí. Chúng chiến sĩ cái hiểu cái không, mơ mơ màng màng, theo bọn họ tập huấn còn có thể bị loại sao.
- Các ngươi theo ta.
- Ăn vào, yên tâm, là đồ tốt.
Lục Thanh mang theo nhóm người đi doanh trại phía sau. Sau khi tiến vào hắn liền đưa cho bọn họ mỗi người một viên đan dược, miệng cười nói.
Mười người này ở hắn xem ra chính là có tư chất tốt nhất trong đám binh sĩ, tương lai rất có khả năng đặt chân Đan Nguyên cảnh, trở thành cao thủ hùng bá một phương, đó là lý do hắn chọn bọn họ.
- Giới thiệu một chút, ta gọi Lục Thanh, cách đây không lâu vừa được sắc phong chiến thần.
- Lần này đưa các ngươi tới đây, mục đích chính là thành lập một đội quân đặc biệt, đây gọi là Khai Mạch đan, có thể mang đến cho các ngươi chỗ tốt cực lớn.
Thấy đám người do dự, Lục Thanh liền giải thích.
- Ngài là tân chiến thần?
Mười người vốn cái gì cũng không hiểu, nhưng khi nghe xong Lục Thanh giới thiệu, tất cả lập tức sửng sốt, trợn mắt há mồm.
Bọn họ nằm mơ cũng khó có thể tưởng tượng người trẻ tuổi trước mặt mình là tân chiến thần. Hắn chính là truyền kỳ, là thần tượng của vô số binh sĩ. Diệt Phi Ưng, đồ sư đoàn thép, không cái nào không phải chiến công chấn động thế giới.
- Oa! Ta vậy mà gặp được tân chiến thần.
- Thật không thể tin nổi.
- Ngài chính là siêu anh hùng trong lòng ta.
...
Lục Thanh không lên tiếng chỉ khẽ gật đầu, nhận được đáp án, đám người như phát cuồng nhảy nhót lên, quá hưng phấn. Không cần nhắc bọn họ đã không kịp đợi đem đan dược ăn mất.
- Trong cơ thể các ngươi đang có một cỗ nhiệt lượng, dựa theo chữ viết trong sách đi dẫn dắt chúng.
- Nhanh khoanh chân ngồi xuống.
Phân biệt ném ra mười cuốn công pháp, Lục Thanh nghiêm giọng nói. Mười người vội vàng làm theo, không bao lâu liền tiến vào nhập định.
Lục Thanh lắc đầu thở dài, Khai Mạch đan là một loại đan dược giúp người bình thường khai thông kinh mạch, đặt nền móng bước vào Nhân Thể cảnh. Đáng tiếc loại đan được này cấp độ quá không ra gì, cho nên hắn không thèm nhìn nhiều một mắt, mười viên đã là cực hạn mà hắn có. Nếu biết trước sẽ có một ngày này, hắn chắc chắn cầm mấy chục vạn viên. Chỉ là đời không như mơ.
Không bao lâu, đám người lần lượt mở mắt, ai nấy đều tinh thần sáng láng, toàn thân trên dưới tràn ngập một cỗ lực lượng bá đạo.
- Ta cảm thấy, một quyền của ta có thể đấm chết một con trâu.
Thẩm Ngọc Linh hưng phấn nói, mắt nhìn Lục Thanh từ sùng bái biến thành hoa si, hận không thể trực tiếp cho hắn sinh hài tử.
- Ngươi một nữ nhân quá hung ác, về sau ai dám cưới ngươi.
Trương Huy không cho mặt mũi bĩu môi nói. Những người khác cũng nhao nhao lên.
- Trật tự! Quyển sách trên tay các ngươi chính là công pháp tu luyện, trong vòng hai tháng ta muốn các ngươi tiến vào Nhân Thể cảnh.
- Ai không làm được lập tức xéo đi, phương án huấn luyện trên bàn, tự lấy mà xem.
Thấy đám người bắt đầu ồn ào, Lục Thanh liền quát, căn dặt thêm vài câu hắn liền đi. Chiến sự đang căng thẳng, hắn không thể ở lại quá lâu.
Rời khỏi doanh trại huấn luyện, Lục Thanh lập tức tiến về tổng bộ sư đoàn, lúc này sư đoàn trưởng cùng mấy vị chỉ huy đang họp.
- Ngươi trở lại, thế nào thuận lợi sao?
Trông thấy Lục Thanh sư đoàn trưởng Lý Văn Lâm cười nói.
- Quá nhiều người, đau đầu.
Lục Thanh cười khổ, hắn có tâm chỉ dạy huấn luyện, nhưng mười vạn người nghĩ cũng đừng nghĩ, hắn còn phải đánh trận, làm gì có thời gian đùa ác.
- Sư đoàn trưởng vị này là?
Trong phòng họp ngoài Lý Văn Lâm, cùng một ít người, đại đa số đều không nhận biết Lục Thanh. Trung đoàn trưởng trung đoàn 211, Trịnh Nguyên Minh, nghi hoặc lên tiếng, đám người cũng tràn ngập tò mò.
Một mao đầu tiểu tử, xem chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, vai đeo hàm tướng, mặc dù chỉ là thiếu tướng, nhưng cũng đầy đủ khiến người chấn kinh. Rất có khả năng phía sau là chỗ dựa khổng lồ.
- Mọi người tốt, ta gọi Lục Thanh.
Không đợi Lý Văn Lâm lên tiếng, Lục Thanh liền hướng phòng họp làm một cái quân lễ.
- Thủ trưởng tốt!
- Thủ trưởng tốt!
- Thủ trưởng tốt!
...
Đám người lập tức đứng lên, đồng loạt đáp lại quân lễ. Nói đùa, trong bọn họ người có quân hàm cao nhất chỉ là thượng tá, để một thiếu tướng, trước cho mình quân lễ, cả đám kinh hãi gần chết.
Quân đội kỷ luật nghiêm minh, đặc biệt trong thời chiến càng thêm hà khắc, hạ cấp gặp thượng cấp, bắt buộc phải chào, bằng không có thể trực tiếp xử bắn. Đám người đã làm sai tất nhiên bị dọa sợ.
Lý Văn Lâm đứng một bên lắc đầu cười khổ, vỏn vẹn mười ngày, từ một thượng sĩ tăng lên thiếu tướng, loại tốc độ này thực sự quá khủng bố. Nếu xét theo cấp bậc ngay cả Lý Văn Lâm cũng phải gọi Lục Thanh một tiếng thủ trưởng, bởi vì hắn mặc dù là thiếu tướng, nhưng không phải chiến thần, chẳng qua Lục Thanh không để hắn gọi mà thôi.
- Điều ngồi xuống đi.
Lục Thanh cười cười, hắn không có khả năng để ý mấy chuyện nhỏ này, nhìn sang Lý Văn Lâm, hắn nói:
- Sư đoàn trưởng, có tình hình mới sao?
- Có, chẳng những có mà còn phi thường khó giải quyết.
Lý Văn Lâm nghiêm túc nói, sắc mặt nhiều thêm mấy phần khó coi.