Sau mấy trận đánh kinh điển, Lục Thanh lại một lần nữa được phong hàm, từ trung úy lên đại úy, nhậm chức tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn độc lập, sư đoàn 306.
Một ngày này hắn mang binh đi tập sát một sư đoàn địch đóng quân tại thôn Sa Hà, một thôn nhỏ vùng biên cảnh. Người dân sớm đã sơ tán, cho nên trận chiến này không sợ ngộ thương đến người vô tội.
Một ngàn người đang lặng lẽ hành quân trong rừng, Lục Thanh đột nhiên đưa tay ra hiệu dừng lại. Tất cả binh sĩ xem hắn như thần minh, thế nên tuyệt đối phục tùng.
- Tiểu đoàn trưởng có phát hiện gì sao?
Tham mưu trưởng Ngô Văn Lâm nhỏ giọng nói.
- Phía trước có mai phục, tất cả lùi lại năm trăm mét, tuyệt đối không được phát ra tiếng động.
Lục Thanh hạ mệnh lệnh, một đường cầu đạo thân kinh bách chiến, chỉ trong nháy mắt hắn liền ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Theo Lục Thanh ra lệnh, tiểu đoàn chậm rãi lùi lại.
Cách đó khoảng năm trăm mét, có một đám người đang ẩn nấp, dựa vào cây cối ngụy trang. Vừa rồi nhận được tin báo đối phương đã rất gần, bọn họ chỉ việc chờ đợi, đợi địch nhân lọt vào thiên la địa võng.
- Nghe nói người kia rất lợi hại.
Hai viên chỉ huy tụ cùng một chỗ, một người trong đó nói.
- Lợi hại, lợi hại qua đại đội Phi Ưng chúng ta sao, lần này ta để hắn có đi không có về.
Viên chỉ huy còn lại khinh thường cười lạnh. Đại đội Phi Ưng là đại đội đặc chiến hàng đầu thế giới. Xưa nay chưa từng thất bại, lần này cũng không ngoại lệ.
- Phía trên hạ tử lệnh nhất định phải diệt sát kẻ này, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Người kia nói, hắn có ý nhắc nhở không nên khinh địch.
- Sâu kiến mà thôi.
Người này tiếp tục khinh thường, theo hắn thấy phía trên quá việc bé xé ra to.
- Báo cáo đại đội trưởng, quân địch đột nhiên mất dấu.
Lúc này bộ đàm truyền ra âm thanh.
- Cái gì? Làm sao mất dấu rồi?
Đại đội trưởng cả kinh, hắn bỗng dưng sinh ra dự cảm xấu.
- Không rõ, chúng ta đang phái người truy tìm.
Bộ đàm đáp lại, ngữ khi hơi có vẻ khẩn trương. Một ngàn người lặng yên biến mất, đây là có quỷ.
- Tất cả cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đại đội trưởng linh cơ lóe lên, ban bố mệnh lệnh. Tình huống không bình thường ắt có bất thường, cần phải nhanh nhất làm ra ứng đối.
Lục Thanh sau khi cho quân lùi lại, liền để bộ đội tản ra hình thành một nửa vòng cung vây quanh quân địch, khoảng cách song phương hiện tại là ba trăm mét, hắn để bộ nội ẩn nấp kỹ, phần mình lấy ống nhòm ra xem.
- Đám người này không đơn giản.
Trong ống nhòm thấy đối phương tầng tầng cảnh giác, Lục Thanh cau mày. Hắn biết đụng phải cao thủ. Nếu lực lượng tiểu kim đan không bị hao hết, hắn lập tức giết qua, đáng tiếc không có gì là vô tận.
- Tiểu đoàn trưởng, chúng ta làm gì bây giờ?
Ngô Văn Lâm thì thầm, hắn cũng nhìn ra địch nhân khó đối phó.
- Đại đội 1 lùi lại năm trăm mét, cố ý để kẻ địch phát hiện hành tung, tuyệt đối không được để lộ quân số, tiếp đến lại đi về phía trước ba trăm mét, tiến hành pháo kích tấn công trực diện, nhớ kỹ chỉ đánh nghi binh.
Lục Thanh suy nghĩ một chút liền hạ lệnh, đại đội trưởng đại đội một lĩnh mệnh rời đi.
- Đại đội 2, đại đội 3, ngay khi nghe tiếng pháo lập tức lùi lại ba trăm mét vòng phía sau quân địch, đợi đại đội một đánh nghi binh hoàn tất liền phát động tấn công, cũng là đánh nghi binh.
- Đại đội 4, ở yên đợi lệnh, trung đội pháo binh chuẩn bị, tiểu đội bắn tỉa vào vị trí.
Từng đạo mệnh lệnh được Lục Thanh truyền xuống, đối phương không phải hạng giá áo túi cơm, hắn cần phải nghiêm túc đối đãi.
- Báo cáo, địch nhân xuất hiện, hướng chính diện tám trăm mét.
Phía bên kia bộ đàm của đại đội trưởng đột ngột vang lên.
- Có bao nhiêu người?
Đại đội trưởng ấn bộ đàm hỏi.
-Không rõ quân số.
Thanh âm phản hồi, đại đội phó nghe xong không khỏi nhăn mặt. Hắn vội vàng cầm ống nhòm quan sát xung quanh, lại không phát hiện dị thường.
- Không được, đối phương nã pháo.
Ầm
Ầm
Ầm
...
Đại đội trưởng vốn định nói chuẩn bị chiến đấu, bộ đàm liền truyềm đến âm thanh gấp gáp. Ngay sau đó vô số tiếng nổ vang lên, đất rung núi chuyển.
Ầm
Ầm
Ầm
...
Lại thêm một đợt pháo kích, đánh thẳng vào đội hình mai phục, nguyên một đám không dám nằm yên, nhao nhao ngóc đầu lên.
- Móa nó, nổ súng.
Đúng lúc này tiếng pháo im bặt, đại đội trưởng không khỏi quát to, khi chính hắn cũng nhìn thấy một đột quân lao lên.
Cọc...cọc..cọc...
Tiếng súng tiểu liên xen lẫn tiếng lựu đạn nổ, vang vọng khắp khu rừng.
- Rút!
Đang đánh nhau hăng máu, đại đội trưởng đại đội 1 Hứa Thế Vinh làm bộ không địch lại cho bộ đội theo đường cũ rút lui.
- Không được đuổi theo.
Đại đội trưởng Phi Ưng, Mác Ma, trông thấy binh sĩ truy sát, vội vàng quát. Nghe lệnh, một đám liền lui trở về. Tuy nhiên còn chưa kịp thở một hơi, sau lưng bất ngờ vang lên một tràng tiếng súng.
- Móa nó, đám này ở đâu ra?
Đội hình chưa ổn định, lại bị đánh từ phía sau, trong nhất thời tổn thất thảm trọng, Mác Ma tức nghiến răng nghiến lợi.
- Đánh trả, toàn lực phản kích, hôm nay không diệt đám oắt con này ta không gọi Mác Ma.
Mác Ma như phát cuồng, tự thân cầm súng máy quét về phía đối diện, chỉ là hắn vừa ra trận quân địch liền rút lui, khiến hắn suýt chút phun máu. Chúng binh sĩ không dám truy đuổi, tay lăm lăm khẩu súng mắt nhìn xung quanh, tinh thần hoảng hốt. Không ai biết địch nhân lần tiếp theo sẽ xuất hiện ở hướng nào.
- Truyền lệnh cho ba đại đội tổng tiến công.
- Trung đội pháo binh đợi lệnh, tiểu đội bắn tỉa chuẩn bị chiến đấu.
Lắng đọng chừng năm phút Lục Thanh liền hạ lệnh.
Cọc...cọc...cọc
Không bao lâu, tiếng súng lại lần nữa vang lên. Lần này không còn đánh nghi binh, mà tấn công tổng lực. Tuy nhiên, cái gọi là đại đội Phi Ưng năng lực tác chiến quả nhiên phi phàm, mặc dù chịu hai mặt giáp công, nhưng không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn chiếm ưu thế.
Đôi bên giằng co quyết liệt, chiến đấu tiến vào giai đoạn gay cấn, đại đội Phi Ưng triệt để áp chế ba đại đội của Lục Thanh.
- Nã pháo.
Trông thấy quân địch càng đánh càng hăng máu, Lục Thanh phất tay ra lệnh trung đội pháo binh phát động pháo kích. Tiểu đội bắn tỉa cũng theo đó gia nhập chiến đấu.
Thế trận nháy mắt nghịch chuyển, từng đợt pháo oanh xuống, đại đội Phi Ưng lập tức bị đánh cho tan tác, đội hình rối loạn.
- Tỉnh táo, ổn đinh đội hình, toàn lực phản kích.
Mác Ma gào thét, hắn không biết pháo từ đâu bắn tới, nhưng hắn biết càng ở thời điểm này càng phải bình tĩnh. Có điều hắn vừa dứt lời liền bắt gặp Lục Thanh dẫn theo đại đội 4 từ một hướng khác đánh tới.
Tàn quân vốn đã bất ổn, đột nhiên xuất hiện thêm một chi bộ đội, khiến cả đám kinh hồn táng đảm, mất sạch sĩ khí, rất nhanh bị tiêu diệt toàn bộ. Hơn năm trăm người chỉ còn lại Mác Ma và tên đại đội phó.
Lục Thanh tay xách trường kiếm tiến về phía Mác Ma, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt.
- Là ta đánh giá thấp ngươi.
Mác Ma nhìn chằm chằm Lục Thanh, nghiến răng nói. Hắn vốn cho rằng lời đồn quá mức khoa trương, hiên tại mới biết đối thủ đáng sợ.
Nếu như ngay từ đầu Lục Thanh tiến hành ba mặt giáp công, Mác Ma dám khẳng định Lục Thanh sẽ chết rất khó coi. Nhưng không, hắn đợi, đợi đại đội Phi Ưng hoàn toàn dung nhập vào trận chiến hắn mới tiến hành pháo kích. Đánh bất ngờ, sẽ khiến quân địch rối loạn, cuối cùng hắn mang theo một đại đội xông ra, đối phương sẽ bị kinh hoảng, không đánh tự thua.
Cao, vô cùng cao, Mác Ma chưa từng bại, hôm nay bại tâm phục khẩu phục.