Thiên Huyền

Chương 3: Chương 3: Quá Không Cố Gắng




- Tuyết Nhi, chúc mừng ngươi sắp lấy được tự do.

Một đôi nữ hài tử dạo bước trên đoạn đường nhỏ, Lưu Mỹ Lệ cười nói.

- Tự do? Cái gì tự do?

Lâm Thiên Tuyết sững sờ, có chút không hiểu thấu.

- Ngày mai kỳ hạn đến, ngươi lập tức có thể để tên phế vật kia cút đi, cho nên ta trước một chút chúc mừng ngươi.

Lưu Mỹ Lệ vui vẻ nói, thân là khuê mật nàng có tư cách thay Lâm Thiên Tuyết cao hứng.

- Ngươi không nói ta cũng quên mất, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Lâm Thiên Tuyết mĩm cười, sâu trong ánh mắt hiện lên một vòng hận ý.

Ba năm trước đây, khi nàng chuẩn bị bước chân vào đại học, gia gia của nàng không biết bị cái gì đột nhiên phát rồ, bức bách nàng gả cho một tên điên, chiêu đối phương ở rể.

Gia gia quá ác, việc làm của hắn chẳng khác nào hủy Lâm Thiên Tuyết cả một đời, người không biết còn cho rằng giữa song phương có thiên đại cừu hận, nhưng không, Lâm Thiên Tuyết từ nhỏ đã được Lâm Phúc Vinh xem như hòn ngọc quý trên tay, hết mực cưng chiều. Bởi thế cho nên quyết định của hắn khiến người phi thường không thể lý giải. Lúc đó hắn chỉ nói đây là xung hỉ.

Dĩ nhiên Lâm Thiên Tuyết không tin cái gọi là xung hỉ, cho nên không có khả năng đồng ý, nàng cực lực phản kháng, cố dùng hết mọi thủ đoạn để tránh đi mối hôn sự cực kỳ hoang đường này. Đáng tiếc hết thảy đều vô dụng.

Lâm Thiên Tuyết còn quá trẻ, nàng không muốn thanh xuân cứ như thế bị người cho hủy. Bi phẫn, hoảng loạn, cuối cùng trong cơn tuyệt vọng nàng lựa chọn tự sát. May mắn người nhà kịp thời phát hiện đem nàng cứu sống.

Lâm Thiên Tuyết đây là hạ quyết tâm cho dù chết cũng không chịu gả cho một người điên. Nhưng Lâm Phúc Vinh không hề thỏa hiệp, hắn nói nàng chết đi về sau hắn cũng sẽ đem thi thể của nàng cho cưới. Cùng đường mạt lộ, Lâm Thiên Tuyết chỉ đành nuốt hận đồng ý.

Kết hôn về sau Lâm Thiên Tuyết mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, cuộc sống đối với nàng mà nói tựa như ác mộng.

Thiếu nữ chi tâm luôn mơ về bạch mã hoàng tử, Lâm Thiên Tuyết cũng không ngoại lệ, do đó cuộc hôn nhân này khiến nàng thống khổ không chịu nổi. Quá đáng hơn khi cả thiên hạ đều vì chuyện nàng gả cho tên điên trong truyền thuyết mà sôi trào, đồng tình thì ít, châm chọc thì nhiều.

Ba năm qua đi, Lâm Thiên Tuyết không biết mình đã chịu bao nhiêu ủy khuất cùng bao nhiêu nhiêu trào phúng, nàng chỉ biết khoảng thời gian này thật nàng thật khổ sở. Chính vì thế, mỗi khi nghe ai nhắc đến sự kiện kia, trong lòng nàng liền không nhịn được mà dâng lên hận ý, nàng hận gia gia, càng hận hơn kẻ đã hủy đi nàng.

Ba năm là kỳ hạn hôn nhân, sau ba năm có thể ly hôn, đây là gia gia nói. Ban đầu Lâm Thiên Tuyết đợi một ngày này đợi đến mòn mõi.



- Ngươi nói ly hôn thật sự sẽ tốt sao?

Lâm Thiên Tuyết hít sâu một hơi, đột nhiên nói.

Nàng hận người kia, hận ròng rã ba năm. Không chỉ vì hắn quá mức phế vật hại nàng chịu vô số người cười nhạo, càng nhiều hơn là cuộc đời của nàng vì hắn mà hủy.

Ly hôn có lẽ đạt được giải thoát, nhưng liên hoa một khi nhiễm lên bụi trần, làm sao còn có thể rửa sạch, cho nên ly hôn là tốt hay xấu khó mà nói.

Cứ việc Lâm Thiên Tuyết đợi ngày này thật lâu, nhưng khi nó thật sự đến nàng lại cảm thấy có chút xoắn suýt.

- Theo lý thuyết ly hôn không phải chuyện tốt, nhưng đối ngươi mà nói là chuyện phi thường tốt.

- Ba năm này ngươi chịu đã đủ nhiều, quan trọng hơn ngươi phải nghĩ cho tương lai, phế vật tuyệt đối không có khả năng phó thác chung thân.

- Ngươi xinh đẹp như vậy, tùy tiện chọn một người cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, làm gì phải xoắn xuýt đâu.

Lưu Mỹ Lệ lập tức gấp lên, nàng sợ Lâm Thiên Tuyết phát rồ, vội vàng giải thích.

- Ngươi suy nghĩ nhiều, ta hận không thể một đao chém chết hắn, làm gì muốn cùng hắn phó thác chung thân.

- Nhưng ta không nghĩ tiếp nhận bất kỳ kẻ nào, tương lai có lẽ suy xét một chút, nhưng hiện tại không có hứng thú.

Lâm Thiên Tuyết ngữ khi trầm thấp, thần sắc tràn ngập khinh thường cùng ghét bỏ.

- Vậy ngươi có ly hôn hay không?

Lưu Mỹ Lệ nhíu mày, phải biết có không ít phú gia đại thiếu đang chờ lấy nàng phản hồi kết quả.

- Có, tất nhiên là có, ta đợi ngày này thật lâu đâu.

- Ngày mai xong việc ta mang ngươi đi ăn mừng.

Lâm Thiên Tuyết chém đinh chặt sắt nói. Nàng hạ quyết tâm, ngày mai cho dù trời có sập xuống nàng cũng phải ly hôn. Lưu Mỹ Lệ nói không sai, ba năm nay nàng chịu đã đủ nhiều, không nghĩ lại tiếp tục chịu đựng.

...

Trong một tòa cư xá, một thanh niên trốn trong phòng khoanh chân ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy.

Thanh niên này chính là Trần Hạo, bất quá cái tên Trần Hạo sớm đã biến mất từ ba năm trước, hắn bây giờ gọi là Lục Thanh. Không biết hắn vì cái gì thay tên đổi họ, chỉ biết trên đời này lại không Trần Hạo.

Hô.

Lục Thanh ngồi từ trưa cho đến chiều, gần năm điểm hắn mới chịu mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, Lục Thanh kiểm ra thân thể một vòng, sau khi xác định hắn liền kích động muốn khóc.

- Ta muốn nghịch thiên!

Lục Thanh đột nhiên thả ra hào ngôn, ánh mắt sắc bén lệnh người kinh hãi. Ba năm này hắn giống như một con chó, đánh không hoàn thủ, mắng không cãi lại.

Không phải hắn không muốn mà là không thể. Hắn thân chịu trọng thương, bị năng lượng tàn phá thê thảm.

Tu luyện, hắn dành hầu hết thời gian cắm đầu tu luyện, chỉ có tu vi ngày càng mạnh hắn mới có thể áp chế đau đớn.

Quan trọng hơn, năng lượng một ngày chưa tiêu tan, hắn một ngày không thể động thủ, không dám tức giận. Chỉ cần hắn phát lực quá mạnh, năng lượng sẽ lập tức phá thể mà ra, đồng thời khiến hắn bạo thể mà chết.

Hắn không dám tức giận, bởi vì năng lượng rất không ổn định, tức giận chỉ dẫn đến năng lượng càng phát càng loạn, khi đó đau đớn không phải hắn có thể chịu.

Chính vì bị năng lượng áp chế, cho nên hắn sống như một phế nhân, bị mắng là phế vật, rác rưởi. Người quen lẫn không quen đều khinh thường hắn, ước gì hắn chết, còn tốt vẫn còn một người quan tâm hắn.

Hắn nhìn ra, nàng đối với hắn tràn ngập hận ý, rất nhiều chán ghét, cùng vô tận khinh thường. Trong mắt nàng, hắn không chỉ là phế vật, một kẻ ăn bám, còn là người hủy đi thanh xuân tươi đẹp của nàng. Nhưng dù là vậy nàng vẫn chiếu cố hắn, quan tâm hắn, mỗi lần hắn bị mắng bị sỉ nhục nàng đều thay hắn hòa hoãn, nàng còn cho hắn tiền, lễ tết sẽ mua cho hắn đồ mới.

Nghĩ đến đây Lục Thanh bất giác nở một nụ cười ôn nhu. Nàng thật tốt, tốt đến mức hắn đã yêu nàng. Nàng chính là thê tử của hắn, Lâm Thiên Tuyết.

Lục Thanh xưa nay một lòng cầu võ, khinh thường cái gọi là nhi nữ tình trường, đối nữ nhân hắn không thèm nhìn nhiều một mắt. Hắn đáp ứng thủ hộ Lâm Thiên Tuyết ba năm, tất cả chỉ vì lợi ích. Tuy nhiên đây lại là một giao dịch thất bại, vậy nên để đền bù tổn thất hắn nguyện ý thủ hộ nàng cả một đời.

Đột nhiên vướng vào bể tình, không thể nói Lục Thanh không cố gắng, mà là quá không cố gắng, nếu cố gắng hơn hắn đã không lao thân vào hố lửa, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại cam tâm tình nguyện không cố gằng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.