Thiên Huyền

Chương 22: Chương 22: Thỉnh Cầu




Kinh đô, hội trường nghị sự.

Quốc chủ như thường ngồi ở vị trí thủ tọa, hai bên là các tướng soái cùng mấy vị lãnh đạo cấp cao.

Sắc mặt không tốt, lửa giận trùng thiên, nhưng càng nhiều là bất an, lo lắng. Những người ở đây đại diện cho Tinh Nam tối cao quyền lực, tuy nhiên vào lúc này lại bất lực đến toàn thân run rẩy.

Không phải binh tôm tướng cua, toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh, là tương lai nước nhà, mười vạn tinh anh, trong nháy mắt tan thành mây khói, dù là ai cũng chịu không nổi loại trọng kích này.

- Quốc chủ, chúng ta cầu viện đi!

Một vị lãnh đạo run giọng nói.

- Đúng, quốc chủ cầu viện đi, bằng không Tinh Nam không có.

Thêm một lãnh đạo lên tiếng.

Quốc chủ hai nắm tay siết chặt, trong mắt tràn ngập bi thương, tựa như già đi mười tuổi.

Hắn làm sao không biết, với tình hình hiện tại, cầu viện chính là phương thức tốt nhất. Tinh Nam đồng minh không ít, nhưng dám ra tay, dám chi viện, thậm chí không tiếc mọi giá trợ giúp chỉ có một.

Việt Nam, một quốc gia tương đồng về ngôn ngữ, văn hóa sắc tộc. Một quốc gia sẵn sàng vì Tinh Nam bỏ ra đại giới. Thế nhưng, bọn họ cách Tinh Nam không phải khoảng cách địa lý, mà cách cả một dải ngân hà.

Quá xa xôi, xa đến mức gần như không có khả năng đưa quân chi viện, thời gian, khoảng cách, sự đe dọa đến từ thiên thạch, là một trong vô số nguyên nhân Việt Nam bị loại khỏi danh sách cầu viện.

Tinh Nam mở miệng, dù khó, Việt Nam cũng sẽ đến, nhưng, để mang theo số lớn chiến sĩ bay qua dải ngân hà, là một thử thách cực đại, so cục diện Tinh Nam còn khó đối phó hơn gấp trăm lần.

Tình hữu nghị, là để giúp đỡ, mà không phải lợi dụng. Việt Nam càng tốt, Tinh Nam càng không thể làm phiền đến bọn họ.

Ngoài Việt Nam, đã không còn bất kỳ quốc gia nào dám ra mặt, như thế, Tinh Nam chỉ còn cách dựa vào chính mình.

- Báo!

Đúng lúc này, một liên lạc viên chạy vào, hắn đứng bên ngoài hô to. Âm thanh vang vọng, cả hội trường đồng loạt đưa mắt về phía hắn.

- Báo cáo quốc chủ, có một bức điện báo.

Liên lạc viên nói, dứt lời liền tiến về phía quốc chủ, hai tay dâng lên một tờ giấy.

Quốc chủ nhíu mày, đưa tay tiếp nhận, sau một hồi nét mặt của hắn lộ ra một tia cười khổ. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của đám người, hắn nói:

- Điện báo đến từ đại sứ quán Việt Nam, bọn họ nói phía bên địa cầu muốn gửi chuyên gia quân sự đến trợ giúp chúng ta.

Hội trường im lặng, nội tâm tràn ngập đắng chát. Bọn họ vẫn còn đồng minh, một đồng minh cực kỳ tốt, đáng tiếc.

- Gửi điện báo nói, Tinh Nam vô cùng cảm tạ. Đợi tình hình ổn định, ta sẽ đích thân đi địa cầu một chuyến ngay mặt cảm ơn.

Quốc chủ hướng liên lạc viên lên tiếng. Việt Nam đánh nhau rất giỏi, phái chuyên gia tới cũng là một trợ giúp vô cùng to lớn. Đối chuyện này hắn không dám qua loa.

- Báo!

Liên lạc viên chuẩn bị rời đi, một người khác đột nhiên xông vào. Người này trực thuộc bộ phận tình báo, chuyên tiếp nhận những thông tin tuyệt mật. Hắn xuất hiện, cả hội trường liền khẩn trương lên.

Rất nhanh, một mẫu giấy được đưa đến trong tay quốc chủ. Nội dung là những ký tự kỳ quái, người bình thường tuyệt không có khả năng xem hiểu.

Quốc chủ lông mày nhíu chặt, ban đầu không có gì lạ, càng về sau hai tay run rẩy, cả người run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, lệ nóng doanh tròng.

- Tốt, phi thường tốt.

- Ha...Ha....!

Quốc chủ bỗng dưng hét lên, kế đến ngửa mặt cười như điên, khoa tay múa chân, cực kỳ mất hình tượng, hoàn toàn không nhìn thấy sự cẩn trọng vốn có của một lãnh đạo tối cao.

- Quốc chủ!

Chúng tướng lĩnh kinh hô, quốc chủ giống như bị động kinh, khiến bọn họ vừa khiếp sợ vừa lo lắng.

- Hai người các ngươi lui ra, phải rồi, gửi điện báo phản hồi địa cầu, nói bọn họ không cần phái chuyên gia, ta xong chuyện cũng sẽ đi một chuyến.

Quốc chủ nhìn qua nhân viên tình báo cùng liên lạc viên nói.

- Đóng cửa lại.

Đợi hai người rời đi, quốc chủ lập tức hạ lệnh, hắn dứt lời, liền có ba người đứng lên đóng toàn bộ cửa, ngay đến lỗ thông gió cũng bị bịt kín.

- Những gì ta sắp nói là tin tức tuyệt mật, có cấp độ cao nhất, sau khi rời khỏi đây, một chữ cũng không thể tiết lộ, càng không cho phép đàm luận.

Quốc chủ trịnh trọng tuyên bố. Toàn bộ hội trường sắc mặt nghiêm túc hô to một chữ rõ.

- Mười lăm phút trước khi doanh trại bị tập kích, Lục Thanh đã cho bộ đội di chuyển, tổn thất bằng không.

Quốc chủ không nhanh không chậm, quăng ra quả bom khiến lòng người chấn động.

- Cái gì? Di chuyển rồi?

Người trong hội trường đồng loạt đứng lên, khó mà tin nỗi nhìn xem quốc chủ.

- Đúng, đã di chuyển.

Quốc chủ gật đầu, miệng treo nụ cười, hắn vui vẻ, vô cùng vui vẻ, Lục Thanh không chỉ cứu Tinh Nam khỏi một trận thiên đại tai họa, còn cứu con của hắn.

Mười vạn tinh anh, đến từ thiên nam địa bắc, trong đó không thiếu những người có bối cảnh siêu phàm, chẳng hạn như Phương Bằng, hắn là con trai độc nhất của quốc chủ, đặt ở cổ đại chính là thái tử, quyền thế sao mà to lớn.

- Tốt, quá tốt, Lục Thanh, lại là Lục Thanh, hắn là thần được lão thiên phái tới thủ hộ Tinh Nam a.

- Có Lục Thanh, Tinh Nam không sợ thua.

Chúng tướng lĩnh qua một hồi chấn kinh, lập tức bộc phát hưng phấn.

Trong mười vạn người kia, nào chỉ có quốc chủ nhi tử, con của bọn hắn cũng ở trong đó. Ngoài ra còn vô số đỉnh tiêm thiên tài, toàn bộ đều có tố chất lãnh đạo kiệt xuất.

Tinh Nam trong một ngày không xa, sẽ do những người trẻ tuổi này dẫn dắt, cứu bọn họ, đồng nghĩa cứu cả giang sơn. Lục Thanh, cái tên này một lần nữa khiến người kính phục.

- Lục Thanh phản hồi, muốn chúng ta giữ kín chuyện này, đồng thời đối ngoại tuyên bố, hắn cùng đại đa số chiến sĩ đã hi sinh.

- Các vị đều hiểu, nếu để địch nhân nghe ngóng được cái gì, đối phương sẽ lại không từ thủ đoạn tiến hành tập sát, có một lần, tất có hai lần, và càng nhiều hơn nữa.

- Lục Thanh nói, cho hắn ba tháng, sau ba tháng sau hắn nhất định trình diện một đội quân bách chiến bách thắng.

- Cuối cùng hắn hướng ta đưa ra một thỉnh cầu

Quốc chủ đem tin tình báo chậm rãi nói ra. Hắn cảm thấy Lục Thanh làm rất đúng, luyện quân cần tiến hành bí mật, không thể rêu rao.

Mọi người nghe xong liền gật đầu, Lục Thanh suy nghĩ không thừa, cũng đầy đủ cẩn thận, ban đầu là bọn họ chủ quan, nghĩ lại mà sợ

- Không biết hắn thỉnh cầu chuyện gì?

Một vị lãnh đạo đứng lên hỏi.

- Hắn muốn chúng ta bảo hộ thê tử của hắn, cho đến khi hắn từ chiến trường trở về.

Quốc chủ nói. Mắt nhìn các vị tướng lĩnh như cười như không.

- Thê tử, hắn kết hôn rồi?

Đám người sửng sốt, không ít người lắc đầu tiếc hận, bọn họ đang âm mưu gả nữ nhi cho Lục Thanh đâu, ai mà biết hắn đã kết hôn, người trẻ bây giờ mới tí tuổi liền không kịp chờ đợi, thật không sao nói nỗi.

- Lâm Thiên Tuyết hai mươi mốt tuổi, nơi ở hiện tại thành phố Thiên Ninh, tỉnh Giang Bình.

Quốc chủ lên tiếng, đám người vội mở máy tính tra xét tư liệu.

- Thật đẹp mắt.

Nhìn xem tư liệu cùng hình ảnh, rất nhiều người nhịn không được tán thưởng. Nữ nhân phải như thế này, mới xứng với chiến thần của bọn hắn. Nhìn Lâm Thiên Tuyết lại nghĩ đến nữ nhi ở nhà, mấy đại lão mặt già lập tức đỏ lên, xấu hổ muốn chết. Chênh lệch, thiên đại chênh lệch.

- Ta đề nghị phái ra Ảnh Vệ.

Đại tướng Đặng Quang Hùng lên tiếng, những người khác nhao nhao gật đầu, biểu thị đồng ý.

Ảnh Vệ là chi bộ đội thần bí nhất Tinh Nam, không phải lãnh đạo cấp cao, liền không biết đến sự tồn tại của bọn họ.

Ảnh Vệ chỉ xuất động khi gặp phải tình huống đặc biệt khó giải quyết, đồng thời chỉ nghe theo mệnh lệnh của một số người. Phái ảnh vệ hộ tống Lâm Thiên Tuyết sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, đồng thời đảm bảo an toàn tuyệt đối. Đây cũng là thái độ của các vị lãnh đạo đối với Lục Thanh, bọn họ muốn hắn yên tâm đánh trận.

- Tốt, chuyện này để Ảnh Vệ đi làm, còn một chuyện ta muốn tuyên bố, từ nay trên thế giới đã không còn cái gọi là lữ đoàn U Linh.

- Là Lục Thanh làm, hắn liên tiếp lập đại công, quân hàm trực tiếp tăng lên ngũ tinh chiến tướng.

- Không cần phản đối, chuyện này như vậy quyết định.

Quốc chủ không phản đối Đặng Quang Hùng, nhưng mấy câu sau của hắn khiến đám người trợn mắt há mồm, triệt để ngây ngốc.

Điên, quốc chủ điên, điên thấu trời xanh, điên không biên giới.

Đặng Quang Hùng tổng tư lệnh quân đội Tinh Nam, quân hàm đại tướng, nhưng chỉ có tứ tinh, Lục Thanh một phát nhảy lên ngũ tinh, đây chẳng phải còn cao hơn cả tổng tư lệnh. Huống hồ trong suốt chiều dài lịch sử, Tinh Nam chưa từng có cái gọi là ngũ tinh đại tướng.

Con mẹ nó, quốc chủ quá điên cuồng.

- Quốc chủ, ngài thu hồi mệnh lệnh a.

- Lục Thanh tốt, nhưng phong chức cũng nên làm từng bước.

- Quốc chủ, ngài suy nghĩ lại.

Đám người trước sau kêu lên, không được, bọn họ phải ngăn lại quốc chủ. Đặng Quang Hùng trong lòng có khổ, chẳng biết nên nói cái gì.

- Sau ba tháng, các ngươi lại nói với ta chuyện này.

- Tan họp!

Quốc chủ không thèm để ý, phất tay áo bỏ đi. Ngũ tinh mà thôi, hắn còn muốn phong Lục Thanh làm cửu tinh chiến tướng, thiên hạ vô song. Nếu cần, hắn có thể giao ra cái chức quốc chủ này. Anh hùng không thể lãnh đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.