Lục Thanh khẽ nhếch miệng, có chút không biết nên nói cái gì. Võ đạo tông sư trong mắt người bình thường, là cao không thể chạm, tựa như thần minh trên chín tầng trời. Nhưng đối với Lục Thanh mà nói chẳng qua chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép.
Không phải Lục Thanh kiệt ngạo tự phụ, mắt chó coi thường người khác, mà cái gọi là tông sư thực sự quá mức phế vật.
Võ đạo nhập môn, võ đạo tiểu thành, võ đạo đại sư, võ đạo tông sư, là cảnh giới lưu truyền thường thấy trên trên thế giới này. Trong đó võ đạo đại sư cùng võ đạo tông sư còn được xưng một tiếng võ đạo cao thủ. Tuy nhiên, nếu đem mấy người này xếp vào hệ thống tu vi cảnh giới liền là một đám bất nhập lưu, miễn cưỡng được coi là bán võ giả.
Võ giả thực thụ từ Nhân Thể cảnh bắt đầu, đây mới là cao thủ chân chính. Đối diện Nhân Thể cảnh, tông sư chính là kiến hôi, hoàn toàn không lật nổi bọt nước.
Lục Thanh một thân tu vi đạt tới Nhân Thể thập trọng cảnh, so Nhân Thể cảnh bình thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Chỉ là một tên tông sư cũng dám trước mặt hắn nhảy nhót kêu gào, khiến hắn nhất thời không biết nên làm gì cho phải đạo.
- Ngươi đi bắt hắn lại cho ta, ta muốn xem gan của hắn có bao lớn.
Thấy Lục Thanh không lên tiếng, Tá Trùng Sinh sắc mặt âm trầm như nước, chỉ tay vào một tên thuộc hạ lạnh giọng nói.
Người này gọi là Hồn Sát, một trong U Linh tứ sát, cũng là một đời tông sư. Tá Trùng Sinh vừa dứt lời hắn lập tức bước ra khỏi hàng tiến về phía trước, đôi mắt như hung lang, gắt gao khóa chặt Lục Thanh.
- Tiểu tử, đắc tội lão đại ngươi sẽ hối hận khi sinh ra trên đời.
Hồn Sát nhe hàm răng nói, đồng thời hắn hóa tay thành trảo nhắm thẳng yết hầu Lục Thanh đánh tới, ý đồ một chiêu chế trụ.
- Tìm chết!
Lục Thanh khẽ lắc đầu, không do dự phóng ra, thân như mị ảnh, kiếm tựa vô hình.
Lục Thanh từ bên người đối phương lướt qua, mặt không đổi sắc. Hồn Sát cả người khựng lại, tất cả tự tin bỗng chốc hóa thành vô tận sợ hãi. Trên cổ của hắn đột ngột nứt ra một đạo hồng tuyến, máu tươi bắn xa hơn một mét. Hắn đưa tay ôm cổ, hai mắt trợn trừng ngã sấp xuống đất, thân hình giật giật chết đến không thể chết lại.
Một kiếm phong hầu, một chiêu miễu sát.
- Quá yếu!
Lục Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, khinh miệt nói. Đối với hắn giết tông sư cùng giết gà không có bao nhiêu khác biệt.
- Hồn Sát!
Tá Trùng Sinh cùng U Linh tam sát sau ba giây sững sờ mới thất thanh kêu lên. Không ai có thể nghĩ tới đường đường U Linh tứ sát lại chết đi như thế, chết vô cùng dễ dàng.
- Ngươi giết huynh đệ của ta, ta phải khiến ngươi sống không bằng chết.
Tá Trùng Sinh sát ý băng lãnh, lửa giận ngập trời, nghiến răng nói.
- Ngươi đối huynh đệ quá tốt, như vậy đi, ta đưa ngươi đi gặp hắn.
Lục Thanh đạm nhiên nói, vừa dứt lời hắn lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh phóng về phía Tá Trùng Sinh.
Nhanh, nhanh đến cực hạn, Tá Trùng Sinh tràn ngập kinh hãi, nhận rõ nguy cơ tử vong Tá Trùng Sinh lập tức làm ra phản ứng, bất quá ngay lúc này hắn đột nhiên cảm giác mình bay lên rất cao, ngước mắt nhìn xuống liền thấy một cỗ thi thể không đầu quen thuộc, tiếp đến ý thức của hắn lâm vào bóng tối vĩnh hằng.
Một tông sư nho nhỏ nếu để đối phương tránh thoát, Lục Phong còn thế nào tu luyện.
- Các ngươi cũng nên chết.
Chém giết Tá Trùng Sinh, Lục Thanh tâm không gợn sóng, tiếp tục giết về phía U Linh tam sát. Ba người này thân thủ cực cao, nhưng không có bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp bị một kiếm phong hầu.
Nam Hà đại lục, một bước đi một bước hiểm, nơi đó so với thế giới này hung ác quá nhiều, Lục Thanh có thể một đường lớn lên, chứng minh hắn đủ quyết đoán và thừa sự tàn nhẫn. Đặc biệt, đối mặt địch nhân hắn thường không nói nhiều, có cảm tưởng như nói thêm vài câu sẽ khiến bản thân hắn rơi vào vạn kiếp bất phục. Thế nên đối với Lục Thanh có thể giết liền không nên nói.
- Hắn giết đại nhân, giết hắn, nhanh giết hắn.
- Báo thù, nhất định phải báo thù.
Lục Thanh ra tay quá nhanh, khiến đám binh sĩ nhất thời không kịp phản ứng, phải một hồi sau mới phát điên gào thét, mấy ngàn người đồng loạt rút đao vọt về phía Lục Thanh.
- Ồ! Không dùng súng?
Lục Thanh híp mắt cười cười. Nói xong hướng đám đông vọt tới.
Đối phương người đông thế mạnh, nhưng là, không một ai chạm được Lục Thanh dù chỉ là vạt áo, ngược lại bị hắn giết người ngã ngựa đổ, tựa như chém rau thái chuối.
- Tản ra, nhanh tản ra.
- Dùng súng.
- Nhanh...nhanh!
Chưa đầy một phút đã có hai trăm người trở thành vong hồn dưới kiếm, đột nhiên không biết là ai kêu lên. Hơn ngàn người như ong vỡ tổ, chạy tán loạn.
Cọc...cọc...cọc
Lục Thanh phản ứng cực nhanh, một bên thu kiếm một bên lấy ra một khẩu trung liên, kế đến điên cuồng bóp cò. Đạn rơi như mưa, vô số người ngã xuống trong vũng máu.
Đạn qua một lượt lại thêm mấy trăm người chết, cơ mà, đám đông cũng thành công chạy ra xa. Sau đó vội vàng tìm vật che chắn, bắt đầu phản kích.
Lục Thanh nhào lộn mấy vòng, nhảy vào một khe rảnh yên lặng ẩn nấp, tim không đập mặt không đổi sắc.
Ầm
Ầm
Ầm
...
Hàng loạt trái lựu đạn bay tới nổ tung, bắn lên từng đợt hoa lửa. Trong khi đó tiếng súng vang lên dồn dập, như thể muốn đem khe rảnh đánh nổ.
Cách hai km bên ngoài.
Sư đoàn 306 chính là ở chỗ này thiết lập vòng vây, vốn đang bất an cùng thấp thỏm, nhưng khi nghe bên trong truyền đến tiếng súng tất cả đều sững sờ.
- Chuyện gì xảy ra, là ai đang nổ súng?
Một trung đoàn trưởng nhịn không được nói. Hắn cho rằng có người không nghe mệnh lệnh lén đi tập kích lữ đoàn U Linh.
- Không biết, nhưng không phải người của trung đoàn.
Phó quan nói, biểu tình cũng rất là nghi hoặc.
Ở những nơi khác cũng diễn ra tình huống tương tự, chỉ có Lý Văn Lâm không giống, hai tay hắn nắm chặt, mồ hôi chảy ròng. Hắn biết ai đang chiến đấu, nỗi lòng lo lắng không yên.
Lục Thanh lợi hại không giả, nhưng đối thủ là lữ đoàn U Linh, một đối thủ cực kỳ đáng sợ. Trận này hưu chết về tay ai, thật khó mà nói.
- Hy vọng đi.
Lý Văn Lâm thở dài, hắn bất lực, chỉ có thể đợi.
Khu vực chiến đấu.
Qua hai phút nổ súng, Lục Thanh vẫn không dám ló đầu ra. Hắn có thể tránh đạn, cũng có thể đỡ đạn. Chỉ là lần này không giống.
Thứ nhất, hắn không có đồng đội yểm trợ, thứ hai hắn bị bao vây, đồng nghĩa đạn không đến từ một phương hướng.
Thứ ba tiểu kim đan mới chỉ khôi phục được một thành, thứ tư Lục Thanh hắn dù có lợi hại hơn, cũng không phải mình đồng da sắt, một viên đạn chưa chắc xuyên thủng cơ thể hắn, nhưng hàng ngàn viên, hàng vạn viên, thì không hẳn.
- Cứ như vậy không xong.
Lục Thanh lẩm bẩm, hắn bắt buộc phải phản kích.
Linh quang lóe lên, Lục Thanh không biết lấy đâu ra một tấm gương có hình thù kỳ lạ, đưa gương qua khỏi đầu, Lục Thanh bắt đầu soi vị trí quân địch.
Đạn như mưa trút nước, đánh vào mặt gương tóe lên từng đợt, từng đợt hỏa hoa.
Cái gương này trông thì lạ, nhưng độ cứng khỏi phải bàn khi đã từng là binh khí của Đan Nguyên cảnh. Dựa vào đồ chơi này Lục Thanh rất nhanh phát hiện vị trí quân địch, người gần nhất cách hắn khoảng năm mươi mét. Bọn này chính là hung thủ ném lựu đạn, khiến Lục Thanh ba phen mấy bận chật vật, mấy lần suýt chút bị nổ chết.
- Hừ! Ném lựu đạn lão tử, các ngươi cũng thử qua cho biết mùi vị.
Lục Thanh xuất ra một quả lựu đạn ném mạnh ra xa.