Tình hình chiến sự cực kỳ căng thẳng, trước sức ép của quân liên minh, quân đội Tinh Nam liên tục bị đẩy lùi. Trên biển trên bộ song song tổn thất. Có thể làm chậm, không thể chặn đứng, loại cục diện này khiến lãnh đạo cấp cao đau đầu.
- Bắc Châu, Hoa Châu, Âu Châu, đã có nước tham gia vào quân liên minh, nhiều nước khác ngo ngoe muốn động.
- Sáng nay bọn họ tung thêm năm mươi triệu quân vào chiến trường, Thượng Kỳ hai ngày trước xuất động động sư đoàn thép, hôm qua lại phái ra đại đội Phi Ưng.
- Các đồng chí có ý kiến gì không?
Quốc chủ ngồi ở thủ tọa hướng hai hàng tướng soái nói. Đại chiến diễn ra ngày thứ ba, mỗi một cuộc họp quốc chủ đều ra mặt tọa trấn. Từ khi khai chiến gần như không có tin chiến thắng khiến quốc chủ vô cùng phiền muộn. Hiện tại có không ít quốc gia lửa cháy đổ thêm dầu, khiến Tinh Nam đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Nếu tình hình không có chuyển cơ Tinh Nam thất thủ là chuyện sớm muộn. Đất nước rất có thể sẽ rơi vào trường kỳ kháng chiến, đây là kết quả không ai muốn nhìn thấy, quốc chủ lại càng không.
Chúng tướng soái trầm mặc, không ai lên tiếng. Sư đoàn thép khét tiếng thế giới, vừa gia nhập chiến trường lập tức thế như chẻ tre, mang đến áp lực cực lớn.
Đại đội Phi Ưng không cần phải nói quá nhiều, đám người này đi vô ảnh đến vô tung, có thể thần không biết quỷ không hay tiêu diệt một doanh trại phòng thủ. Đáng nói hơn, sự xuất hiện của đối phương khiến các lãnh đạo cảm nhận được uy hiếp to lớn.
- Chúng ta có thể hay không hướng đồng minh cầu chi viện?
Một vị thượng tướng mở miệng.
- Trước loại cục diện này ai dám chi viện cho chúng ta?
Quốc chủ cười đắng chát, địch nhân người đông thế mạnh, mấy chục quốc gia liên thủ, đồng minh nào dám ló đầu ra chịu chết.
- Báo!
Hội trường một lần nữa rơi vào im bặt, sĩ quan liên lạc hớt hải chạy vào, đưa tay làm quân lễ, miệng hô to.
- Nói.
Quốc chủ cất giọng nhàn nhạt. Không thể nghi ngờ lại thêm một đạo phòng tuyến bị công phá.
- Báo cáo quốc chủ, đại đội Phi Ưng cùng sư đoàn thép đêm qua đã toàn quân bị diệt, Mác Ma tử trận, Há Nam bị bắt sống, hiện tại đang trong ngục giam phía tây thành.
Liên lạc viên hưng phấn nói.
- Cái gì?
Cả phòng họp đồng thời đứng lên, quốc chủ thậm chí không giữ được bình tĩnh, có chấn kinh, có khiếp sợ, nhưng nhiều nhất vẫn là không tin. Sư đoàn thép cộng thêm đại đội Phi Ưng cả hai đồng thời bị diệt, cái này làm sao có thể.
Chúng tướng soái cũng mang theo suy nghĩ tương tự, phản ứng của bọn họ chỉ là nhất thời bị dọa sợ mà thôi.
- Nói rõ ràng!
Quốc chủ hướng liên lạc viên trầm giọng.
- Báo cáo quốc chủ, đêm qua nhận được tin tức thôn Sa Hà có một sư đoàn trú đóng, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn độc lập, sư đoàn 306 Lục Thanh lập tức mang binh tập kích.
- Đi đến nửa đường đụng phải phục kích, hai quân giao chiến, quân ta thương vong hơn ba trăm người, quân địch toàn quân bị diệt, đại đội phó bị bắt sống, hỏi ra mới biết đối phương là đại đội Phi Ưng.
- Rạng sáng hai giờ, Lục Thanh cùng bộ đội xâm nhập thôn Sa Hà ám sát toàn bộ địch quân, tám giờ sáng Lục Thanh cùng bộ đội trở lại doanh địa, theo tin tình báo cho thấy trú đóng ở thôn Sa Hà. chính là sư đoàn thép.
- Đại đội phó đại đội Phi Ưng ngay trong đêm đã bị áp tải về kinh đô.
- Báo cáo hết!
Liên lạc viên nói đến say sưa, tựa như chính hắn tham gia trận chiến.
- Lục Thanh, lại là Lục Thanh.
- Ha...ha!
Quốc chủ kích động cười to. Người khác hắn có lẽ không tin, nhưng Lục Thanh hắn tin, bởi vì kể từ khi chiến sự bùng nổ, Lục Thanh là người duy nhất mang đến tin chiến thắng, mỗi một trận đánh đều thuộc hàng kinh điển, lần này lại càng không thể tưởng tượng nổi.
Cái gì sư đoàn thép, cái gì đại đội Phi Ưng, tất cả đều không chịu nổi một kích, quá mạnh, Lục Thanh quá mạnh.
- Quá tốt!
- Thật sự là mãnh tướng a, Tinh Nam có hy vọng.
Chúng tướng lĩnh nhao nhao hô to, có người lệ nóng doanh tròng. Quốc gia nguy nan, tâm sự nặng nề, lúc này tảng đá trong lòng rốt cuộc buông xuống.
- Lập tức truyền lệnh sắc phong Lục Thanh vì thiếu tướng, danh hiệu Vô Song Chiến Thần.
Quốc chủ hô to, không ai hiểu tâm tình của hắn vào lúc này, làm người đứng đầu Tinh Nam, áp lực của hắn so với bất kỳ ai đều lớn hơn rất nhiều. Lục Thanh xuất hiện, hắn liền thấy được hy vọng trong đống tuyệt vọng.
- Lục Thanh trước đó đưa ra thỉnh cầu thành lập một đội quân đặc biệt, tuyển quân hoàn tất sao?
Liên lạc viên nhận lệnh rời đi, quốc chủ liền hướng Đặng Quang Hùng nói.
Lục Thanh đáng sợ cỡ nào quốc chủ vô cùng rõ ràng, cho nên yêu cầu của hắn luôn được xếp vào hạng tuyệt đối ưu tiên. Huống hồ quốc chủ đang chờ đội quân này mang đến kinh thiên nghịch chuyển đâu.
- Hồi quốc chủ, tuyển quân hoàn tất, trưa nay có thể xuất phát.
Đặng Quang Hùng cung kính đáp, không chỉ quốc chủ, mà hắn, toàn quân, toàn dân, đều đặt hy vọng vào chi đội ngũ này.
...
Sư đoàn thép, đại đội Phi Ưng, hai con quái vật chuyên gieo rắc kinh hoàng cho thế giới trong một đêm bị xóa sổ, cùng thời điểm Tinh Nam xuất hiện một vị tân chiến thần.
Tin tức tựa như quả bom nặng ký khiến toàn cầu chấn động. Lần này không còn là lời đồn mà có chứng cứ vô cùng xác thực, địch nhân bàng hoàng, cả nước hân hoan, toàn quân sì khí tăng vọt.
Thiên Ninh.
Lâm Thiên Tuyết ngồi một mình trong công viên Mộng Mơ, nàng cứ ngồi đó không biết đang suy nghĩ gì.
- Lục Thanh, ta cho ngươi cơ hội, ngươi không biết trân quý, sau này đừng trách ta không nhận người.
- Bắt đầu từ giờ phút này ta sẽ để ngươi từ trong ký ức của ta triệt biến mất, ta Lâm Thiên Tuyết nói được làm được.
Lâm Thiên Tuyết nghiến răng nói, ánh mắt dần trở nên băng lãnh, gương mặt xinh đẹp vì thế mà tràn đầy sương lạnh. Lửa giận trùng thiên, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình hận Lục Thanh như lúc này.
Nhìn một đống tin nhắn trong hộp thư, Lâm Thiên Tuyết càng thêm căm giận ngút trời, nàng đã hạ rất thấp, đã cố cho hắn cơ hội, nhưng hắn lại xem nàng như không khí, tuyệt không phản hồi dù chỉ một tin nhắn, điện thoại reo chuông, lại chưa từng bắt máy. Hỗn đản, thiên đại hỗn đản.
- Tuyết Nhi, ngươi sao lại ở đây?
Lưu Mỹ Lệ chẳng biết từ đâu xuất hiện, mở miệng kêu lên.
- Trong nhà nóng nực nên ra ngoài tản bộ một chút.
Lâm Thiên Tuyết áp chế tức giận trong lòng cười nói.
- Tuyết Nhi ngươi nghe nói gì không, Tinh Nam vừa mới sinh ra một vị chiến thần.
Lưu Mỹ Lệ ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiên Tuyết, hai mắt sáng như sao nói.
- Chiến thần!
Lâm Thiên Tuyết giật mình, nàng không phải người trong quân, nhưng chiến thần đại biểu cho cái gì nàng vẫn là hiểu một chút. Mấy ngày nay tiền tuyến liên tục thất thủ, để nàng cảm thấy bất an, hiện tại nhiều ra một vị chiến thần, đây cũng coi như một tin tức tốt.
- Người này rất lợi hại, đánh đâu thắng đó, hôm qua còn tiêu diệt hai đối thủ rất mạnh.
- Tuyết Nhi, anh tài như vậy ta cảm thấy rất xứng với ngươi.
Lưu Mỹ Lệ si mê nói, sau cùng hai mắt chớp động nhìn Lâm Thiên Tuyết.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng chiến thần không quen, cho dù quen ta nhiều nhất chỉ ngưỡng mộ hắn là đại anh hùng, ngoài ra ta sẽ không thích hắn.
- Ta cần là tình cảm chân thành mà không phải công danh vinh hoa, bởi vì tiền ta có thể tự mình kiếm.
- Huống hồ một người đã kết hôn như ta, làm sao xứng với chiến thần.
Lâm Thiên Tuyết cười nhạt, suy nghĩ của nàng rất thuần túy, nàng chỉ chọn người nàng yêu, chứ không chọn kẻ có tiền.
Nếu cần nam nhân bố thí, ngày ấy trong đám phú gia đại thiếu tới cửa cầu hôn nàng đã chọn một người. Thậm chí ngay tại thời điểm này cũng có không ít kẻ quyền quý miệt mài truy cầu nàng, chỉ là nàng không thèm nhìn nhiều một mắt.
- Kết hôn thì có sao, ngươi vẫn là hoàng hoa khuê nữ, gả cho người nào đều không ai có thể nói ngươi cái gì.
- Nhắc tới ta liền sinh khí đây, ba năm qua bị người chỉ chỏ nói xấu, ngươi chịu chưa đủ nhiều sao, vì cái gì còn không ly hôn?
- Hắn chạy mặc hắn, ngươi khởi tố đơn phương, bây giờ ngươi xem, số người chế giễu ngươi so ba năm qua cộng lại còn nhiều.
Lưu Mỹ Lệ hai tay chống nạnh, tức đến dậm chân. Ngày ly hôn Lục Thanh trốn, Lâm Thiên Tuyết thì xé thư thỏa thuận, hai người một lần nữa trở thành trò cười, lần này càng thêm trầm trọng. Đến nỗi Lâm Thiên Tuyết cả tháng không dám ra khỏi nhà.
- Bất kể nói thế nào, kết hôn chính là một đạo khảm, một đường ranh giới, muốn vượt qua không dễ.
- Về phần ly hôn, hiện tại ngươi cùng ta đi văn phòng luật sư đi.
Lâm Thiên Tuyết thấp giọng cười cười.
Nàng cười, nhưng nội tâm có vô vàn khổ sở. Nàng đã kết hôn, mặc dù không có phát sinh cái gì, nhưng vẫn là qua một lần chồng.
Nàng có thể không quan tâm, người khác chẳng lẽ lại không để ý, đặc biệt là nam nhân. Huống hồ Lâm Thiên Tuyết đối chuyện này có chấp nhất cực sâu.
Nữ nhân cần một điểm tựa, Lâm Thiên Tuyết cũng rất cần, nhưng là, bóng tối hôn nhân khiến nàng sợ hãi, dù sao nàng chỉ mới hai mươi mốt tuổi.
Có lẽ theo thời gian nàng sẽ trưởng thành, sẽ buông bỏ khúc mắc. Bất quá đó là chuyện của tương lai. Còn bây giờ chuyện nàng muốn làm nhất chính là ly hôn.
Ly hôn nàng sẽ bị làm phiền một chút, không ly hôn áp lực xã hội khiến nàng không chịu nổi, huống hồ nàng hận chết Lục Thanh, một tên đại hỗn đản.