Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Liễu Nhãn nhíu mày: “Vậy thì sao?”
Ngọc Đoàn Nhi nói: “Đó là quần áo của cha ta, ngươi đừng làm rách đấy!”
Tay Liễu Nhãn cầm lấy hai bên vạt áo choàng kéo căng ra định xé, may mà công lực của hắn bị phế, hai tay yếu ớt, xé không rách được. Ngọc Đoàn Nhi hoảng hốt giơ tay tát hắn một cái, giận dữ nói: “Cái tên này sao lại thế chứ? Quần áo đang lành lặn sao phải xé ra? Đó là quần áo của cha ta, không phải của ngươi.”
Liễu Nhãn lạnh lùng đáp: “Ta thích xé thì xé, cô muốn đánh thì đánh, cả ta và cô đều làm chuyện mình muốn, sao lại không được?”
Ngọc Đoàn Nhi tát hắn một cái, thấy mặt hắn lại chảy máu thì thở dài. Kẻ này vô cùng xấu xa nhưng nàng cũng không nỡ mặc kệ hắn, quay lại hái chút thảo dược trong rừng đắp lên mặt hắn: “Cái tên này sao lại xấu tính như vậy chứ?”
Liễu Nhãn thản nhiên đáp: “Ta thích đối tốt với ai thì tốt, thích ác với ai thì ác, chẳng ai can thiệp được.”
Ngọc Đoàn Nhi nhún vai: “Mẹ ngươi... mẹ ngươi chắc chắn không dạy dỗ ngươi cẩn thận rồi.”
ko ngờ Liễu Nhãn lạnh lùng nói: “Ta không có mẹ.”
Ngọc Đoàn Nhi giật mình kinh hãi: “Mẹ ngươi cũng mất rồi à?”
Liễu Nhãn hờ hững đáp: “Nghe nói người sinh ra ta thời trẻ từng là là gái mại dâm nổi tiếng ở phố đèn đỏ, nhưng ta chưa bao giờ đi tìm bà ấy, đến tên bà ấy ta còn không biết.”
Ngọc Đoàn Nhi ngạc nhiên hỏi: “Phố đèn đỏ? Là ở đâu? Gái mại dâm là phụ nữ trong thanh lâu à?”
Liễu Nhãn nhìn nàng từ đầu xuống chân vài lượt: “Phố đèn đỏ chính là cái chỗ toàn kỹ viện ấy.”
Ngọc Đoàn Nhi à lên: “Đó là nơi không tốt chút nào, ngươi thật đáng thương, vậy mà ta còn đánh ngươi.” Nói tới đây thì cười áy náy: “Xin lỗi nha.”
Liễu Nhãn hừ lạnh: “Cô có nịnh nọt ta thêm nữa ta cũng chưa chắc cho cô thuốc cứu mạng đâu.”
Ngọc Đoàn Nhi ngẩn ra: “Ta lại quên béng mất cái thuốc kia rồi! Ngươi muốn cho thì cho, mà không muốn cho thì ta cũng chẳng còn cách nào.”
Nàng lại bế Liễu Nhãn lên, lướt vào sâu trong khu rừng.
Núi Hảo Vân.
Thiệu Diên Bình khắc khoải chờ ba ngày, khó khăn lắm mới chờ được tên đệ tử kia trở về, nhưng lại chẳng có ai đi theo hắn: “Sao rồi? Thần y đâu?” Thiệu Diên Bình nổi cơn tam bành: “Nói mau! Rốt cuộc ngươi đã đắc tội Thủy thần y chỗ nào, vì sao hắn không tới?”
Đệ tử Kiếm hội kia tái mặt: “Thiệu tiên sinh bớt giận, tôi tôi tôi... Tôi không làm gì cả, chẳng qua vị công tử kia nói... vị công tử kia nói...”
Thiệu Diên Bình nổi giận: “Nói gì?”
Đệ tử Kiếm hội ấp a ấp úng: “Hắn... hắn nói gần đây vận số hơi đen đủi, phải đi chùa Tĩnh Tuệ dâng hương, dù có cho hắn hết đất đai ở núi Hảo Vân thì hắn cũng không đến đâu.”
Thiệu Diên Bình ngẩn người: “Hắn nói vậy thật à?”
Gương mặt người nọ đau khổ tưởng như sắp chảy ra nước mướp đắng luôn rồi: “Tôi nào dám lừa gạt Thiệu tiên sinh, Thủy công tử nói muốn đến chùa Tĩnh Tuệ dâng hương trước, sau đó lại đi Tiêu Nguyệt Uyển ăn cá với Tuyết Tuyến Tử. Núi Hảo Vân vừa xa vừa phiền vừa chán lại có nguy cơ toi mạng, hắn nhất định không đi, thà chết cũng không đi.”
Thiệu Diên Bình lẩm bẩm: “Vừa xa vừa phiền vừa chán lại có nguy cơ toi mạng... Người thông minh quả nhiên là chạy cho xa, ài, cá ở Tiêu Nguyệt Uyển à...” Hắn ngẩn người mất một lúc rồi thở dài thườn thượt: “Thôi được rồi, ngươi mang nhiều tiền đi mời một tên tiểu nhị vừa già vừa nghèo ở tiệm thuốc đến đây cho ta, càng nhanh càng tốt.”
Đệ tử Kiếm hội kia ngạc nhiên: “Tiểu nhị ở tiệm thuốc?”
Thiệu Diên Bình trợn trừng mắt: “Ta thấy tiểu nhị ở tiệm thuốc còn đáng tin hơn đại phu, mau lên.”
Trong vòng ba ngày, thân thể A Thùy đã bình phục khá nhiều, việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Đường Lệ Từ cũng không khó khăn gì. Mà vết thương của Đường Lệ Từ cũng lành rất nhanh, dường như luôn có những chuyện thần bí xảy ra trên người y. Giống như nọc độc rắn, vết bỏng lửa và nội thương trước kia đều nhanh chóng lành lại trong mấy ngày ngắn ngủi, ba ngày nay vết thương của y đã bình phục rất tốt, miệng vết thương không hề nhiễm trùng, với vết thương nặng như kiếm đâm xuyên qua ngực mà khỏi nhanh thế là cực kỳ hiếm gặp. Nhưng để phối hợp điều tra nội gián trong Kiếm hội, Đường Lệ Từ vẫn ngày ngày nằm trên giường giả bộ thoi thóp. Dư Phụ Nhân đóng kín cửa giấu mình trong phòng, ba ngày rồi không thấy ra ngoài. Thiệu Diên Bình bận rộn tiếp những danh môn chính phái, nguyên lão thế gia đến đón người, tạm thời không có thời gian rảnh để suy ngẫm về đại cục giang hồ. Mà Đổng Hồ Bút, Bồ Quỳ Thánh, Thành Ôn Bào, thượng sư Phổ Châu và Tây Phương Đào bàn luận về thế cục giang hồ mấy ngày liền, có vẻ cũng rút ra được nhiều điều.
Trong phòng Đường Lệ Từ.
“A a ê ê...” Phụng Phụng bò trên mặt bàn, cánh tay mũm mĩm của nó giơ lên chỉ chỉ chỏ chỏ về phía A Thùy. A Thùy nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Mọc được sáu cái răng rồi, biết bò rồi, chờ thêm mấy tháng nữa là biết nói biết đi.”
Đường Lệ Từ mỉm cười: “Cô có muốn đưa nó đi không?”
A Thùy hơi chấn động: “Ta...” Nàng khẽ thở dài: “Muốn...”
Đường Lệ Từ hơi mím môi: “Hách Văn Hầu chết rồi, Liễu Nhãn bị Phong Lưu Điếm vứt bỏ không rõ tung tích, tình thế bất đắc dĩ khi cô giao con cho ta đã không còn nữa. Cô hãy tìm một nơi non xanh nước biếc, tĩnh lặng vô ưu, ta mua cho cô một gian nhà với mấy mẫu ruộng tốt, cô đưa Phụng Phụng đến đó vui vẻ sống tiếp đi.”
A Thùy lắc đầu: “Ta chỉ muốn về Lạc Dương, trở lại thư phòng Hạnh Dương.”
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: “Đó là chốn thị phi.”
A Thùy khẽ mỉm cười: “Nhưng nơi đó là nhà của ta, tuy trong nhà không có ai đợi ta cả, nhưng ta vẫn muốn trở về.”
Đường Lệ Từ nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: “Ta viết cho cô một bức thư, bao giờ trở về kinh thành với Phụng Phụng thì cô hãy đến phủ thừa tướng một chuyến trước, sau đó mới về thư phòng Hạnh Dương.”
A Thùy nhíu mày, ngạc nghiên hỏi lại: “Phủ thừa tướng?”
Đường Lệ Từ nhắm mắt, khóe mắt hơi cong lên giống như đang cười: “Cô đi làm giúp ta một việc.”
A Thùy nhìn y chăm chú: “Việc gì?”
Đường Lệ Từ mở mắt, mỉm cười yếu ớt: “Cô phải hỏi kỹ càng đến thế à?”
A Thùy im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: “Ngươi không làm thế vì ta đâu, A Thùy chẳng qua là một cô gái nhỏ bé giữa biển người mênh mông, chỉ có thể mang nợ Đường công tử. Đã không có giao tình sâu đậm, cũng không thể báo đáp...”
Nàng hiểu dụng ý của Đường Lệ Từ, y không yên tâm để hai mẹ con nàng lẻ loi ở lại Lạc Dương, nên viết một phong thư gửi đến phủ thừa tướng, không biết trong thư nói gì nhưng đại ý chắc chắn là nhờ phủ thừa tường thay mình chăm lo cho họ. Sở dĩ y không nhờ phủ quốc trượng một là để tránh hiềm nghi, hai là Đường Lệ Từ đã khơi lên sóng gió quá lớn, phủ quốc trượng ắt sẽ gặp liên lụy. Phủ thừa tướng nằm ngoài sóng gió, ít nhất người thường cũng không dám động vào. Y suy tính kỹ càng cho nàng như thế, quả thực khiến nàng cảm thấy không nhận nổi.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
“Ta thật sự có việc muốn nhờ cô đến phủ thừa tướng một chuyến, chưa chắc đã như cô nghĩ đâu.” Đường Lệ Từ nhìn lên xà nhà: “Cô đừng nghĩ về ta quá tốt, có một việc ta giấu phủ thừa tướng ba năm rồi, chỉ vì một ngày nào đó có thể nhờ Triệu Phổ giúp sức. Tuy tình hình lúc này đã khác quá xa so với ta dự tính ban đầu, nhưng cô đi giúp ta chuyến này, có lẽ không chỉ đổi lại bình an cho cô và Phụng Phụng, mà còn bảo vệ chu toàn cho Đường quốc trượng...” Y dịu dàng hỏi: “Cô có đi không?”
A Thùy đáp: “Ngươi luôn có cách khiến người ta không thể không đi.”
Đường Lệ Từ mỉm cười: “Vậy thì tốt, cô mang bút mực ra đây để ta viết luôn.”
A Thùy kinh ngạc: “Bây giờ luôn sao? Ta đợi ngươi khỏi bệnh rồi mới đi, vết thương của ngươi còn chưa lành, ta làm sao có thể yên tâm quay về Lạc Dương?”
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói: “Cô muốn đi thì nên đi sớm một chút, cứ ở lại đây chọc cho ta rối ruột rối gan, đến một ngày nào đó tâm trạng không vui, ta lại giết hai mẹ cô rồi đốt thành tro cất bên mình... thì có thể ở bên ta cả đời.” Vừa rồi hắn vẫn còn bình thản sắp đặt mọi việc mà giờ đây đã buông lời ác độc, ánh mắt không hề chớp lấy một lần, cứ như đây là chuyện đương nhiên, hoàn toàn không phải trò đùa.