Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Men theo dãy núi Vũ Di ngược về hướng bắc, đi mất chừng nửa tháng sẽ bước vào địa phận núi Cô Tô. Tô Châu là đô thành của nước Ngô thời Xuân Thu, sau khi Việt Vương diệt nước Ngô thì thuộc về nước Việt, nước Sở diệt Việt, lại thuộc về nước Sở. Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, nơi đây trở thành quận Hội Kê thuộc huyện Ngô. Năm Trinh Minh đầu tiên của hoàng đế thứ năm nhà Trần (1), gom huyện Ngô, Gia Hưng và huyện Lâu lại, lập nên Ngô Châu. Năm Khai Hoàng thứ chín nhà Tùy (2), do đất này nằm cạnh Thái Hồ, có đài Cô Tô, nên đổi Ngô Châu thành Tô Châu, cái tên Tô Châu có nguồn gốc như vậy.
(1) Trinh Minh là niên hiệu của hậu chủ Trần Thúc Bảo từ năm 587 đến 589. Năm Trinh Minh đầu tiên tức năm 587.
(2) Khai Hoàng là niên hiệu của Dương Kiên từ năm 581 đến 600. Năm Khai Hoàng thứ chín tức năm 589.
Trong thành Tô Châu người đi lớp lớp như sóng, hôm ấy là mười chín tháng sáu, ngày sinh Quan Âm Đại Sĩ, người ta đến những chùa miếu nổi danh như chùa Tây Viên, chùa Hàn Sơn, tháp Bắc chùa Báo Ân dâng hương ùn ùn không dứt, những quầy bán hương dọc hai bên đường cũng nhờ đó mà ăn nên làm ra. Một cỗ xe ngựa lẫn trong dòng người men theo đường núi chầm chậm chạy đến chùa Linh Nguyên ở Đông Sơn. Người khác tới đây để dâng hương cho Quan Âm và ngắm khung cảnh náo nhiệt, không khỏi hớn hở vui mừng. Thế mà cỗ xe ngưa này chỉ yên lặng lăn bánh, phu xe sắc mặt nhợt nhạt ánh mắt đờ đẫn, thân xe treo rèm đen chắn mọi ánh mắt, không ai nhìn ra người ngồi bên trong rốt cuộc là ai.
Có người để ý cỗ xe ngựa này lâu lắm rồi, người này họ Lâm tên Bô, là người Tiền Đường, là danh sĩ nổi tiếng đất Giang Hoài. Hôm ấy hắn cũng thuê một cỗ xe ngựa đến chùa Linh Nguyên ở Đông Sơn, chẳng qua không đi dâng hương mà đi thưởng trà. Cỗ xe ngựa màu đen trước mặt chung đường với hắn, từ Hàng Châu đi tới Tô Châu, đồng hành suốt dọc đường nên liên tục nhìn thấy nó, thế mà người trong xe chưa từng lộ mặt, càng chưa bao giờ chào hỏi hắn nửa câu. Nhưng điều khiến hắn tò mò không chỉ là xe ngựa này âm u quái dị, mà là suốt quãng đường xe ngựa này đi qua, không ít nhà giàu sang mất tiền của, mà những cao thủ y thuật nổi danh dọc đường đều được mời vào trong xe ngựa một lúc. Không biết người ngồi trong xe rốt cuộc là ai? Là kẻ trộm hay là người bệnh?
Một con bạch mã lấm tấm hoa mai chầm chậm đi cạnh xe ngựa của Lâm Bô, hắn quay đầu nhìn lại, là một thiếu nữ áo tím xinh đẹp tuyệt trần đang lẳng lặng cưỡi ngựa đi. Trên yên ngựa của nàng đeo một thanh trường kiếm, nổi bần bật giữa đám đông thu hút rất nhiều người liếc nhìn, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Nhưng hai mắt cô gái này lại thẫn thờ, sắc mặt tái nhợt, để mặc cho con ngựa đi về phía trước, muốn đi đâu nàng cũng không để ý. Lâm Bô nhìn xe ngựa màu đen phía trước, lại nhìn sang thiếu nữ áo tím bên cạnh, càng nhìn càng thấy lạ, chẳng lẽ hôm nay trong chùa Linh Nguyên sắp xảy ra chuyện lớn gì sao?
Đi chưa được bao lâu đã đến cửa chùa Linh Nguyên, Lâm Bô xuống xe trả tiền, chậm rãi đi ra sau núi. Trên Động Đình Đông Sơn, sau chùa Linh Nguyên có rừng trà dại, trong rừng có đào, mai, hạnh, mận, hồng, quất, bạch quả, thạch lựu, mộc lan, ngọc lan, trúc xanh... đủ các loài cây mọc xen lẫn với trà, cho nên hương trà thoang thoảng thơm phức, không giống trà mọc ở vùng khác. Hắn lặn lội đường xa đến đây, một nửa là do trụ trì Thanh Nham của chùa Linh Nguyên mời hắn đến thưởng trà, nửa còn lại là đi ngắm kỳ cảnh hiếm có trên thế gian này.
Nhưng hắn chậm rãi đi ra sau núi, con bạch mã lốm đốm tựa hoa mai kia cũng lộc cộc rảo bước theo sau, mà cỗ xe ngựa màu đen kia chẳng hiểu vì sao cũng rúc vào con đường núi nhỏ hẹp khó đi này. Trên con đường tĩnh lặng sau núi, Lâm Bô đi một mình, trong lòng âm thầm ngạc nhiên. Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã nghênh ngang vượt qua hai người, đoạt lấy vị trí dẫn đầu. Mà con ngựa của thiếu nữ áo tím bỗng dưng đi chậm lại, sau một hồi yên lặng, chợt nghe thiếu nữ trên ngựa thở dài xa xăm: “Tiên sinh... tiên sinh một mình đi vào chỗ vắng lặng hoang vu này, không biết là vì chuyện gì?”
Lâm Bô hơi ngẩn ra, hắn không ngờ thiếu nữ đang hồn bay phách lạc này lại mở miệng trước: “Nơi đây là chốn dạo chơi quen thuộc của tại hạ, đơn thuần là đến du sơn ngoạn thủy thôi, không biết cô nương sao lại tới đây nhỉ?”
Thiếu nữ áo tím xoay người xuống ngựa, dắt ngựa chậm rãi bước đi, khẽ đáp: “Ta ư... ta đã làm chuyện xấu mà trước đây chưa từng nghĩ đến, không có nơi nào để đi, nghe nói bên trong chùa Linh Nguyên ở Động Đình Đông Sơn có một con suối thiêng, có thể trị bệnh về mắt và tâm bệnh cho người ta, cho nên... ta muốn đến xem thử.” Nàng thở dài: “Nếu tiên sinh là du khách quen thì có thể dẫn đường giúp ta không?”
Lâm Bô hớn hở cười đáp:“ Đương nhiên rồi, suối kia ở trong núi, nhưng giờ này sắc trời đã tối mà đường vẫn còn khá xa, nơi này hoang vu hẻo lánh...”
Cô gái áo tím nói: “Ta không sợ yêu ma quỷ quái.”
Lâm Bô liếc nhìn bao kiếm nàng treo trên yên ngựa, thầm nghĩ một cô gái trẻ tuổi đeo thêm thanh trường kiếm thì đề phòng được đạo tặc nào cơ chứ? Tuy hắn vừa bước qua tuổi trưởng thành nhưng dấu chân đã in khắp đại giang nam bắc, gần đây triều đình lại định khởi binh đánh lên phương Bắc, tình thế hơi loạn, đạo tặc vùng lên, tuy Đông Sơn vẫn thu hút đông đảo du khách nhưng cũng khó đảm bảo an toàn. Nhưng vị cô nương này dường như có chuyện đau lòng, nên hắn không nỡ khéo léo từ chối.
“Suối thiêng trong núi linh nghiệm thật sao?” Thiếu nữ áo tím hỏi. Lâm Bô mỉm cười đáp: “Trong núi ngắm nhật nguyệt, ấm lạnh tự mình hay. Ai nói linh thì là linh, người nói không linh thì là không linh. Cô thấy không linh, chưa chắc mọi người đều thấy không linh. Linh với mọi người, cũng chưa chắc đã linh với cô.”
Đôi mắt ảm đạm của thiếu nữ áo tím chợt sáng lên: “Lời lẽ của tiên sinh thật không tầm thường, xin hỏi danh tính là gì?”
Lâm Bô đáp: “Không dám, tại hạ họ Lâm, tên Bô, tự Quân Phục.” Hắn chỉ nghĩ thiếu nữ áo tím này không hiểu thế sự, quá nửa là không biết đến thanh danh của hắn ở Giang Hoài, nhưng không ngờ nàng lại nói: “Hóa ra là Hoàng Hiền tiên sinh, chẳng trách.”
Lâm Bô hơi bất ngờ: “Cô nương là cao đồ của vị tiên sinh nào?” Hắn là người trong thôn Hoàng Hiền Đại Lý, thuở nhỏ đã rời nhà ngao du, bạn bè trêu đùa gọi là “Hoàng Hiền tiên sinh.”
“Ta...” Thiếu nữ áo tím ngập ngừng, “Ta họ Chung, tên kép Xuân Kế.” Nàng không nhắc đến sư phụ mình là ai.
Lâm Bô mỉm cười: “Họ Chung, cô nương không phải người Hán sao?”
Chung Xuân Kế ảm đạm nói: “Ta không biết, sư phụ chưa từng nói cho ta thân thế của mình.”
Liễu Nhãn kể: “Ở vùng rừng núi Mân Nam có dân tộc Xa, nhiều người lấy họ Chung, Lam.”
Chung Xuân Kế ngơ ngác một hồi rồi lắc đầu: “Ta không biết gì cả, chuyện trên đời này ta biết rất ít.”
Biết đến “Hoàng Hiền tiên sinh” chứng tỏ lai lịch nàng chắc chắn không tầm thường, nhưng cớ sao lại mất hồn mất vía như vậy? Lâm Bô càng cảm thấy kỳ lạ, chợt nghĩ đến một việc: “Chung cô nương đi cùng đường với cỗ xe ngựa màu đen vừa đi đằng trước kia à?”
Chung Xuân Kế hơi ngẩn ra: “Xe ngựa màu đen?” Nàng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vừa rồi có cỗ xe ngựa màu đen chạy qua bên cạnh nhưng nàng nhìn mà không thấy, giờ đây lại càng không nhớ ra nổi.
Lâm Bô nói: “Cỗ xe ngựa kia hành tung kỳ lạ, ta e kẻ ngồi bên trong là đạo tặc.” Nói đến đây hắn kể lại tỉ mỉ hành tung kỳ lạ của cỗ xe ngựa kia, Chung Xuân Kế nghe hắn kể mà trong lòng cứ mù mờ. Nếu là trước kia, nàng đã rút kiếm ra truy tìm xe ngựa từ lâu rồi. Nhưng từ ngày đâm Đường Lệ Từ một kim ở Phiêu Linh Mi Uyển rồi chạy ra khỏi sơn cốc, nàng không biết mình đang làm gì nữa. Mấy hôm trước không có lộ phí nên tùy tiện cướp vàng bạc của một gia đình ven đường, lại thêm hai ba ngày sau nàng mới chợt nghĩ gia đình kia giữ bạc trong nhà phải chăng là có việc gì cần dùng gấp? Nhưng nàng không những cướp bạc mà còn quen tay tiêu hết, muốn trả cũng không biết phải trả thế nào. Lúc này nghe Lâm Bô nhắc đến đạo tặc, tim nàng đập thình thình, không biết chuyện mình làm có tính là đạo tặc trong miệng hắn không? Bây giờ rốt cuộc nàng là người tốt hay người xấu?
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Lâm Bô thấy sắc mặt nàng quái lạ, chỉ nghĩ là nàng nghe nhắc đến đạo tặc thì sợ hãi, cảm thấy hơi hối hận vì đã nhắc tới cỗ xe ngựa màu đen kia. Đúng lúc hai người đều đang ngẩn ngơ, bỗng trong rừng sâu truyền đến một tiếng hét chói tai của phụ nữ. Lâm Bô giật mình kinh hãi, Chung Xuân Kế nghe vậy thì nhảy vút lên ngựa, hơi do dự một chút rồi nhấc Lâm Bô lên ngồi phía sau, kéo dây cương giục ngựa đưa hai người chạy đến nơi phát ra tiếng hét kia. Lâm Bô còn chưa kịp phản ứng đã ngồi trên ngựa, vô cùng bất ngờ vì thiếu nữ xinh đẹp mỏng manh này lại có sức lực lớn đến vậy.
Vó ngựa Mai Hoa Nhi lướt như gió, chỉ trong chốc lát đã lao đến nơi vừa phát ra tiếng hét kia. Nhưng vừa đến đó, Chung Xuân Kế đã chấn động toàn thân, ngẩn ra tại chỗ không hề nhúc nhích. Lâm Bô trở mình xuống ngựa, chỉ thấy trước mắt có một đám người áo đỏ vây quanh một cô gái áo đen che mặt. Một cỗ xe ngựa màu đen bị lật, vỡ tan tành trên đất, phu xe đầu lìa khỏi xác, mà trên ngọn cây cao có người dùng một tay bám vào nhánh cây, treo trên không trung bồng bềnh theo gió. Đám người áo đỏ dưới đất đều cầm đao kiếm, chỉ chờ lệnh là đồng loạt lao lên chém chết hai người. Lâm Bô nhìn tình hình trước mắt thì tái mặt, có thi thể nằm dưới đất, cảnh tượng thảm khốc như vậy cả đời hắn không gặp nhiều, phải làm sao đây? Nên quay lưng chuồn lẹ hay xông lên chết chung một cách vô ích?
Người bám trên cây lộ ra nửa cánh tay, mũ đen bay phất phơ trong gió, nửa cánh tay lộ ra trơn nhẵn trắng như tuyết, mang theo nét yêu mị mê hoặc khó tả, đây chẳng phải... chẳng phải là người cho nàng một bình thuốc độc trong rừng cây hôm đó, muốn nàng đâm kim vào Đường Lệ Từ sao? Sau khi đâm cây kim kia, nàng đã nghĩ đi nghĩ lại, đương nhiên hiểu ra người này bảo nàng đâm Đường Lệ Từ chắc chắn không có ý tốt, mà chỉ muốn mượn tay nàng loại trừ kình địch. Mặt Chung Xuân Kế xám ngoét như tro, tay đè lên chuôi kiếm. Kẻ này bị người ta truy sát, nàng phải làm sao đây?
Cô gái áo đen bị đám người áo đỏ vây lại, trong tay nàng cầm một thanh trường đao. Trường đao múa may, nàng vung từng đao từng đao đao vào đám người áo đỏ vây quanh, nhưng võ công nàng quá kém, không phải đối thủ của bọn họ, thua trận bị thương chỉ là chuyện trong nháy mắt. Chung Xuân Kế ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, hiển nhiên người áo đen kia bị thương nặng, nếu không làm sao có thể để một đám lôm côm bắt nạt như vậy chứ? Chỉ cần nàng không cứu, chỉ cần nàng không ra tay giúp đỡ, hai người này chẳng bao lâu nữa sẽ ngã gục ra đất, mà chuyện nàng đâm kim Đường Lệ Từ, suy nghĩ ích kỷ xấu xa trong lòng nàng sẽ không còn ai biết nữa.
Một tiếng “Keng” vang lên, trường đao của cô gái áo đen che mặt rơi xuống đất, tên áo đỏ đá nàng một cú ngã lăn ra đất, chỉ chờ bị đâm chết. Mà có kẻ đã leo lên cây, bổ đao vào cành cây mà người áo đen đang bám. Thấy cảnh tượng này, Chung Xuân Kế cắn răng rồi xoay cổ tay, ánh kiếm lao thẳng về phía Lâm Bô đi cùng nàng tới đây. Lâm Bô hoàn toàn không nghĩ mình sẽ bị đâm một kiếm như vậy, trường kiếm đâm xuyên ngực hắn đánh “Phập” một tiếng. Lâm Bô khiếp sợ quay đầu lại, chỉ thấy thiếu nữ áo tím đi cùng mình đến đây đã thu kiếm lại, giục ngựa phóng đi không quay đầu. Mai Hoa nhi tung vó phi như bay, nháy mắt đã không còn bóng dáng!
Tại sao? Lâm Bô há hốc miệng, ngửa mặt lên trời ngã gục xuống, tại sao nàng ta... Trước khi trời đất quay cuồng, hắn chợt hiểu, bởi vì nàng ta định thấy chết không cứu. Mà ở đây chỉ có một người duy nhất biết nàng ta thấy chết không cứu là hắn, cho nên nàng ta mới giết người diệt khẩu.
Thật là một cô gái ác độc...
Khi Lâm Bô ngất đi, trong rừng cũng có người thở dài: “Đúng là một cô gái ác độc.”
Sau tiếng thở dài này, đám người áo đỏ nhao nhao lùi lại, lá cây trong rừng bay tán loạn, từng mảnh từng mảnh cứa vào người tóe máu. Chỉ nghe những tiếng kêu thảm thiết, đám người áo đỏ bị lá cây rạch ra mấy vết thương trên người bất ngờ ngã xuống đất chết ngay lập tức, hóa ra là trúng kịch độc trong nháy mắt. Đám áo đỏ còn lại thấy tình hình quái gở, không hẹn mà cùng thét lên rồi quay đầu chạy mất dạng.
“Phù du thoáng gặp vườn xuân, năm nay lại bớt người năm ngoái rồi. Ầy, muốn vô tư sống qua ngày thật khó khăn, khó quá chừng, khó ơi là khó, khó đến nỗi đi vòng ra sau miếu hòa thượng cũng gặp người ta giết người phóng hỏa nữa... A Di Đà Phật.”
Trong rừng bước ra một thiếu niên cầm quạt lông vũ phe phẩy, gương mặt tròn trịa, hai gò má ửng đỏ, mặc áo khoác màu vàng, chiếc quạt trong tay làm từ lông vũ đỏ rực như lửa. Áo vàng quạt đỏ, lại thêm sắc mặt đỏ hây hây, thần thái tùy tiện và nụ cười phảng phất, người này toàn thân tràn đầy niềm vui, nhưng cũng rực rỡ chói mắt, dẫu là ai đứng cạnh hắn cũng không có được ánh hào quang chói lọi như hắn.
“Ngươi là ai?” Cô gái áo đen che mặt kia bò dậy từ dưới đất rồi cất giọng trầm thấp, nghe giọng nàng có vẻ rất già. Người áo vàng vẫy quạt đáp lễ: “Tại hạ họ Phương, tên thường gọi là Bình Trai, biệt danh 'Vô Ưu Vô Lự', sống trên đời chẳng mấy khi làm việc tốt, đây là lần đầu tiên cứu người.” Cô gái áo đen nhảy lên ôm người áo đen treo trên cây xuống: “Ngươi cứu chúng ta, thật lòng cảm ơn ngươi.”
Phương Bình Trai nói: “Không cần phải khách khí, sông có khúc người có lúc, Phương Bình Trai thi thoảng cũng cứu người mà.”
Cô gái áo đen hỏi: “Vậy ngươi muốn chúng ta báo đáp thế nào?“. Đam Mỹ Sắc
Phương Bình Trai áo vàng quạt đỏ cười ha ha: “Nếu hai người chịu kéo khăn che mặt xuống cho ta xem, thì cũng coi như báo đáp ta rồi.”
Cô gái áo đen kia lại đáp: “Ta không muốn.”
Nam tử đội mũ đen che mặt đương nhiên là Liễu Nhãn, mà cô gái che mặt võ công kém cỏi này chính là Ngọc Đoàn Nhi. Nàng vốn không muốn rời khỏi rừng rậm, nhưng Liễu Nhãn nói phương thuốc trị được bệnh lạ cho nàng phải dùng đến những nguyên liệu như lá trà, hạt nho, hoa anh thảo, hạt tía tô...luyện thành, vì chế thuốc nên hai người không thể không ra khỏi núi. Mà sau khi rời núi, chuyện trộm cắp xảy ra dọc đường đương nhiên là do hai người gây ra. Ngọc Đoàn Nhi tâm tư ngây thơ đơn thuần, Liễu Nhãn bảo nàng trộm thì nàng lập tức ra ngoài trộm, tuy trong lòng cảm thấy không đúng nhưng cũng không áy náy nhiều lắm, dù sao nàng trộm không nhiều, mà cũng toàn trộm của nhà giàu. Còn mời danh y đến chẩn bệnh lại càng hiển nhiên, căn bệnh lạ hiếm gặp của Ngọc Đoàn Nhi khiến không ít đại phu tấm tắc ngạc nhiên, lưu luyến quên đường về, nhưng dù là danh y nào cũng không trị được chứng lão hóa sớm này. Cứ thế đi thẳng một mạch về phương Bắc, đi dần đến Tô Châu, mọi chuyện vẫn bình an vô sự. Hôm nay đột nhiên bị một đám người áo đỏ vây công, nghe tiền căn hậu quả thì hóa ra họ là sát thủ do một gia đình bị Ngọc Đoàn Nhi trộm cách đây không lâu thuê đến đánh cho hả giận. Loại người này nếu là Liễu Nhãn năm đó thì chỉ cần thổi một hơi cũng hù chết bọn họ rồi, nhưng hổ xuống đồng bằng, hôm nay nếu không có Phương Bình Trai đột ngột chen chân vào thì hai người họ đã chết chắc.
“Không muốn à?” Phương Bình Trai phe phẩy cây quạt đỏ: “Như thế có nghĩa là, ngươi đang dụ dỗ ta không xem không được.”
Lâm Bô nằm trên đất không rõ sống chết, thế mà hắn chỉ một lòng một dạ muốn xem mặt mũi của hai người, quả nhiên là coi mạng người như cỏ rác.
Cô gái áo đen do dự giây lát: “Nếu ngươi cứu luôn người nằm trên đất kia thì ta sẽ cho ngươi xem.”
Phương Bình Trai ậm ừ: “Người kia không phải do ta giết.”
Cô gái áo đen nói: “Ngươi mà không cứu thì hắn chết mất.”
Phương Bình Trai làm lơ, Liễu Nhãn lạnh lùng nói: “Ta đoán hắn không cứu nổi đâu.”
Hắn lập tức “ài” một tiếng cười nói: “Phương Bình Trai không gì không biết, không gì không hay, cứu một tên thư sinh có gì mà khó! Khó ở chỗ câu khích tướng của ngươi không khích nổi ta đâu.”
Cây quạt lông vũ đỏ chói của hắn lại phe phẩy mấy lần:“Thôi thế này đi, ta không xem mặt ngươi nữa, ta muốn xem mặt hắn. Chỉ cần hắn tự tay vén khăn che mặt lên cho ta nhìn rõ, thì ta sẽ đưa người nằm trên đất đi.”
Ngọc Đoàn Nhi áo đen đẩy đẩy Liễu Nhãn, Liễu Nhãn vén khăn che mặt lên, lạnh lùng nhìn vị Phương Bình Trai “Vô Ưu Vô Lự” này. Phương Bình Trai quả nhiên thốt lên “ôi chao”, nhưng gương mặt lại nở nụ cười: “Hảo hán, ta kính ngươi ba phần, người trên đất ta sẽ đưa đi.” Hắn nhấc Lâm Bô lên, bóng áo vàng nhoáng cái đã không thấy đâu nữa.