Trì Vân được một đám anh em vây quanh hộ tống về phòng nghỉ ngơi. Ngày thường hắn đương nhiên không để tâm, nhưng hôm nay nhìn xung quanh vây kín toàn người là người, trong lòng lại khó chịu vô cùng. Hắn miễn cưỡng về đến phòng, tự mở cửa đi vào rồi lên giường nằm phịch xuống, mặc kệ đám người bên ngoài. Cũng may người ở Hỏa Vân Trại xưa nay vẫn kính trọng hắn, nhẹ nhàng khép cửa phòng hắn lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một bóng người xinh đẹp đứng cách gian phòng của Trì Vân không xa, áo đào tú nhã như tranh. Huynh đệ Hỏa Vân Trại thấy giai nhân tuyệt sắc như vậy đều nhao nhao lên trêu ghẹo, Tây Phương Đào mỉm cười duyên dáng, nghĩ ngợi hồi lâu. Đám đàn ông lỗ mãng này vây quanh phòng của Trì Vân, không dễ gì mà xông vào được, có khi đã không vào được lại còn vô cớ bị người ta sàm sỡ. Nàng nghĩ ngợi một hồi, lại xoay người rời đi. Trì Vân trúng độc rất sâu, cho dù không có thêm kích thích từ nàng, độc Cổ Chu vẫn sẽ phát tác, không cần nàng phải bận tâm. Cái nàng phải lưu ý là kẻ chưa bao giờ bị nàng thao túng, Đường Lệ Từ. Không thể để vị công tử khó chơi này tìm ra cách giải độc, vậy thì thua thiệt ở Trà Hoa Lao quả là lãng phí.
Tây Phương Đào vừa lững thững rời đi thì Dư Phụ Nhân đã chầm chậm bước tới, Kim Thu Phủ lại đuổi theo ngay đằng sau. Tình cảm giữa hắn và Trì Vân rất tốt, ngày thường uống rượu đánh bạc đều là một cặp huynh đệ gắn bó. Vậy mà hôm nay xa cách lâu ngày mới gặp được nhau, Trì Vân lại chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần, cũng không nói được câu nào thân thiết, khiến cho trong lòng Kim Thu Phủ tràn đầy cảm giác khó tả. Nếu Dư Phụ Nhân muốn đi thăm người thì hắn quả thực không nhịn nổi, nhất định phải đi chất vấn một phen. Dẫu trại chủ là ông trời trên đầu hắn, nhưng dù là ông trời cũng phải hiểu nghĩa khí chứ, nếu không thì còn huynh đệ nỗi gì?
Trì Vân nằm trên giường trằn trọc, cả người hắn mệt nhoài nhưng không tài nào ngủ nổi, lòng nóng như lửa đốt, đốt cho hắn đứng ngồi không yên, gần như muốn nổi điên. Nhưng rốt cuộc sao lại phiền não như vậy thì hắn không hiểu nổi, lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu, chợt nhớ tới một người.
Một cô gái cao gầy mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp, nhưng lòng dạ độc ác yêu quyền thế.
Bạch Tố Xa, vợ chưa cưới của hắn, là đại tướng dưới trướng Phong Lưu Điếm.
Trì Vân nhìn lụa trắng trên giường lại nhớ đến Bạch Tố Xa, tâm tình bỗng trở nên vô cùng bình tĩnh. Đối với người con gái này, hắn gần như không thể gọi là quen biết, trước khi Bạch Ngọc Minh muốn gả con gái cho hắn, hắn thậm chí còn chưa từng để ý Bạch Ngọc Minh còn có một người con gái. Lần đầu tiên chú ý đến sự tồn tại của cô gái này cũng là lúc nghe tin nàng đào hôn. Má nó chứ, hắn thật sự không hiểu nổi, đường đường nam nhi như hắn, có gia nghiệp lớn như núi Mai Hoa, tướng mạo cũng đâu có kém, võ công lại cao cường, muốn cưới cô nào chẳng được? Tại sao nàng muốn đào hôn? Lẽ nào lão tử không xứng với nàng? Đây là nỗi uất ức, là nỗi nhục nhã lớn trong đời người, dù sao đi nữa cũng phải làm cho ra nhẽ. Vậy nên hắn đi khắp giang hồ tìm Bạch Tố Xa, thậm chí còn thề nhất định phải giết nữ nhân bôi tro trát trấu lên mặt mình.
Lần đầu tiên nhìn rõ gương mặt người con gái này đã là trong trận chiến giữa Bích Lạc Cung và Phong Lưu Điếm trên Thanh Sơn Nhai. Trên đỉnh núi băng tuyết cao trăm trượng, gió lạnh buốt giá như đao, hắn kéo khăn che mặt của một nữ nhân. Người con gái ấy có làn da như bạch ngọc, mắt như chim phượng, gương mặt thanh tú, chính là hình mẫu mà hắn thích.
Nàng có dáng vẻ yếu đuối mảnh mai cần người khác bảo vệ, là hình mẫu từ nhỏ hắn đã thích, con gái thì nên có dáng vẻ như vậy.
Nhưng nàng lại cầm trong tay bảo đao Đoạn Giới, cầm đầu mấy chục cô gái áo trắng, đánh úp lên Bích Lạc Cung, thậm chí còn che mặt ra tay với hắn không hề nể nang, động thủ động đao sắc bén tàn nhẫn không thua bất cứ kẻ địch nào hắn từng gặp. Cho dù gương mặt nàng lộ vẻ áy náy day dứt, cho dù nàng dường như có lời muốn nói, nhưng hắn thật sự không đủ kiên nhẫn nghe một cô gái phản bội cha mẹ, phản bội giang hồ và phản bội hắn nói chuyện.
Lần thứ hai nhìn rõ mặt người con gái này là lúc hắn thất thủ bị Liễu Nhãn bắt đi, bị trói gô ở trên giường, nữ nhân này đã bước vào sỉ nhục hắn, hành hạ hắn, cho hắn ăn bạt tai, hạ độc trên người hắn, dùng hắn làm con tin uy hiếp hồ ly tóc trắng. Tuy không thể nói hắn có xuất thân cao quý, nhưng cả đời này chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy. Nên khi cô gái này tát vào mặt hắn, hắn đã hạ quyết tâm phải băm thây xả thịt nàng, bắt nàng trả lại gấp trăm lần! Nhưng từ đó trở đi, hắn không còn gặp lại nàng nữa.
Hai lần, hắn mới gặp Bạch Tố Xa được hai lần, cả hai lần nàng đều là kẻ địch. Nữ nhân giết người như ngóe, tâm cơ thâm trầm, dù sao đi nữa cũng không phải một cô gái tốt.
Nhưng cớ sao lại không thể quên được? Hắn thường xuyên nhớ tới gương mặt thoạt nhìn thanh tú mà lạnh lùng ác độc, nhớ đến đôi mắt dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng đến cuối vẫn lặng im, ánh mắt hơi thâm trầm phức tạp có phần giống Đường Lệ Từ. Cớ sao nàng phải phản bội Bạch phủ? Đầu quân cho Phong Lưu Điếm thật sự có thể lấy được thứ nàng mong muốn sao? Gả cho Trì Vân hắn thì có gì không tốt? Làm áp trại phu nhân của Hỏa Vân Trại núi Mai Hoa thì cũng được nắm trọng binh, cũng có quyền có thế mà? Ở xó núi phương Bắc ấy, nàng chẳng khác nào hoàng hậu.
Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì đây?
Trì Vân ngẩn ngơ nhìn rèm treo trên giường, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng chua xót. Một thứ cảm xúc khó gọi tên quẩn quanh trong lòng, khiến hắn cực kỳ khó chịu. Nếu nàng chỉ là đại tiểu thư của Bạch phủ thì tốt biết bao? Nhưng nếu nàng thật sự chỉ là một nữ nhân dịu dàng ngây ngô, thì hắn cũng đâu khó chịu đến thế này? Khẽ rên một tiếng, hắn trở mình, đầu óc nóng rực, dường như đau mà không phải đau, mê man mà không phải mê man, cả người khó chịu bứt rứt không sao tả xiết. Tâm trí không ngừng nghĩ đến Bạch Tố Xa, càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng điên tiết, trăm ngàn suy nghĩ trong đầu hắn cuối cùng đọng lại thành một câu hỏi... Rốt cuộc lão tử có chỗ nào không xứng với nàng? Rốt cuộc không xứng với nàng ở đâu? Không xứng với nàng ở đâu?
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Chợt nghe một tiếng “cạch” nhỏ, Kim Thu Phủ và Dư Phụ Nhân vừa đi đến cửa, chưa bước vào trong đã ngửi thấy một mùi hương quái dị lúc ngọt lúc không. Dư Phụ Nhân hơi đổi sắc mặt, mùi này giống hệt mùi Cổ Chu dưới đáy Trà Hoa Lao. Thấy Kim Thu Phủ đưa tay lên đẩy cửa, qua một lớp cửa cũng nghe thấy tiếng Trì Vân nặng nề thở dốc, hắn vội vàng đưa tay lên cản lại. “Đừng...”
Kim Thu Phủ lật cổ tay, tránh thoát cánh tay hắn, nổi giận nói: “Ngươi làm gì đấy?”
Dư Phụ Nhân nói: “Trong phòng e là có biến, cẩn thận vẫn hơn.”
Kim Thu Phủ hừ lạnh: “Đây là địa bàn của Kiếm hội trung nguyên, năm mươi anh em Hỏa Vân Trại ta đã vây kín quanh đây, làm gì có chuyện bất ngờ chứ, tránh ra!”
Hắn định xông vào, Dư Phụ Nhân ngửi được mùi hương kia càng lúc càng nồng, dáng vẻ hung dữ đáng sợ của Trì Vân ngày ấy vẫn còn rành rành trước mắt, Dư Phụ Nhân lập tức nhấc chuôi kiếm Thanh Lạc lên: “Đợi đã!”
Hay lắm! Kiếm hội trung nguyên quả nhiên có chuyện mờ ám! Ta chỉ muốn vào cửa ngó trại chủ một cái, ngươi lại liều mạng ngăn cản ta, rốt cuộc có mưu đồ gì? Kim Thu Phủ thấy Dư Phụ Nhân động binh khí, liền hét to một tiếng, bổ thẳng một chưởng vào mặt Dư Phụ Nhân. Dư Phụ Nhân chau mày: “Kim tiên sinh, chuyện này nói ra thì rất dài dòng, xin đừng hiểu lầm...”
Kim Thu Phủ thấy hắn né tránh nhanh nhẹn, trong lòng âm thầm khen ngợi, hai tay thu lại, tung ra một chiêu Thanh Phong Thu Lộ nhắm vào dưới sườn Dư Phụ Nhân. Kiếm Thanh Lạc của Dư Phụ Nhân vẫn nằm trong bao, hắn bất đắc dĩ phải giơ kiếm ra đỡ, lùi lại ba bước. Bỗng sau lưng có làn gió lạnh thấu xương, hóa ra người của Hỏa Vân Trại bảo vệ bên ngoài thấy Kim Thu Phủ bị tập kích bèn nhao nhao rút đao xông lên. Dư Phụ Nhân đột ngột trở cổ tay, liên tiếp đỡ được ba đao. Kim Thu Phủ bật cười ha hả, chưởng lực đã nhắm vào chỗ hiểm sau lưng hắn.
“Bảo vệ trại chủ!” Kim Thu Phủ hô to, người của Hỏa Vân Trại đều ào ào đáp lại. Dư Phụ Nhân hoảng hốt, tình thế bỗng dưng mất khống chế, phải làm sao đây? “Kim tiên sinh dừng tay lại! Trì Vân hắn....”
Lời còn chưa nói xong, chưởng lực của Kim Thu Phủ đã ùa đến, hắn vội vàng chống đỡ, không nói được hết câu. Đội ngũ Hỏa Vân Trại đã có người xông vào cửa xem tình hình Trì Vân, Dư Phụ Nhân vung Thanh Lạc, thấy có người bước vào, hắn bất chấp chưởng lực mạnh mẽ của Kim Thu Phủ đang ập đến trước mặt, hét ầm lên: “Đừng vào!”
Một tiếng “ầm” vang lên, người vừa bước vào lập tức bay ra ngoài như một vệt sao băng, ngã xuống đất nằm thẳng cẳng. Mọi người kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy gương mặt hắn bốc lên từng luồng nhiệt nóng bỏng, đưa tay sờ thử thì thấy máu me đầm đìa.
Kim Thu Phủ khiếp sợ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trong nháy mắt tiếng bịch bịch vang lên liên hồi, người bước vào phòng bị đánh bay tứ tung, ngã xuống đất đã mềm oặt như bún, tất cả đều bị đánh chết bằng một chưởng!
Kim Thu Phủ vội vàng bước vào phòng, chỉ thấy trên giường là một mớ hỗn loạn. Trì Vân ngồi trên giường, gò má ửng đỏ, hơi thở dồn dập, ánh mắt hung ác dữ tợn, đang trợn mắt lên nhìn hắn.
“Trại chủ?” Kim Thu Phủ gọi hắn, bóng Trì Vân lướt qua, Nhất Hoàn Độ Nguyệt đã xé rách bầu không. Kim Thu Phủ không kịp đề phòng, đành vội vã nghiêng người né tránh, ngân đao lập tức ghim vào vai phải, máu tươi chảy đầm đìa!
Trì Vân nhìn thấy máu chảy thì cười như điên: “Ha ha ha... ha ha ha ha...” Hắn lướt qua bên cạnh Kim Thu Phủ, bất ngờ rút ngân đao trên vai phải hắn ra rồi lập tức xông ra khỏi cửa. Dư Phụ Nhân đứng ở cửa vội vàng rút kiếm ngăn cản, Trì Vân phất tay áo, gan bàn tay Dư Phụ Nhân bị thương không giữ nổi kiếm, Thanh Lạc bay ra khỏi tay hắn. Trì Vân lướt đi như bay, Dư Phụ Nhân xoay người lại vội vàng đỡ Kim Thu Phủ, “Ngươi...”
Vết thương trên vai phải của Kim Thu Phủ máu tuôn như suối, hắn đẩy Dư Phụ Nhân ra, nghiến răng nghiến lợi phất tay áo, bắn một vệt lửa lên trời, rồi dốc sức đanh giọng hô to: “Hàng vân phách hồng, vũ mai hãn hồn, lệ huyết....”
Tiếng quát đanh thép lay động cả núi rừng. Hiên Viên Long và Ân Đông Xuyên đang đi dạo bên ngoài phòng khách tức thì biến sắc. Đám đệ tử vẫn đang lặng lẽ chờ bên ngoài Thiện Phong Đường nghe tiếng quát thì nhào lên, trong tiếng hô chém giết như dời non lấp biển, vô số bóng người đã nhảy qua tường vây, xông vào Thiện Phong Đường.
Tiếng trống trận vang lên rào rào như mưa xối, đội ngũ Hỏa Vân Trại hát lên bài ca mà bọn họ thường hát trong khi tập kích cướp bóc, “Hàng vân phách hồng, vũ mai hãn hồn, lệ huyết rơi khắp núi sông, đất trời mình ta ngang dọc...” Tiếng hô hào vang dội đất trời rung chuyển rừng núi, gần như khiến núi Hảo Vân run rẩy, gió mây tụ lại, cây cối đung đưa. Đệ tử Kiếm hội hoảng sợ nhìn nhau, chỉ thấy hàng hàng lớp lớp nam tử hán cường tráng uy vũ như sói như hổ xông vào, nhất thời không biết làm sao mà chống đỡ.
Đường Lệ Từ đang ngồi trong phòng chợt nghe có tiếng hét chói tai, năm ngón tay y bóp chặt, ly thủy tinh trong tay răng rắc vỡ tan, mảnh thủy tinh vỡ hòa cùng huyết dịch mới ngưng tụ được một nửa, đâm sâu vào lòng bàn tay y, nhuộm đỏ nửa ống tay áo. Trống trận Hỏa Vân Trại nổi lên, y phất tay áo đứng lên, đang định ra cửa lại thấy bóng áo đào lướt qua, một người mỉm cười yêu kiều đứng cản trước cửa: “Đường công tử, ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy giữa ta và ngươi vẫn cần phải nói cho rõ.”
Tay phải bị thương của Đường Lệ Từ buông thõng bên người, tay trái vẫn khoác hờ lên ghế tựa. Hai tay hắn đều có vết thương, dòng máu đỏ thắm chảy ròng ròng xuôi theo năm ngón tay thon dài, từ đầu ngón tay mảnh mai rỏ từng giọt xuống đất, khiến mặt đất và mặt ghế giống như âm thầm nở ra vô số đóa hoa bé xíu màu đen đỏ. Y không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Tây Phương Đào. Ttrong căn phòng u ám hoa lệ đầy những mảnh thủy tinh vỡ, vết máu như hoa, nam nhân hai tay nhuốm máu... Tất cả vẽ ra một bức tranh yêu dị mang cái đẹp ma quỷ, ấp ủ một cảm giác nguy hiểm âm u.
“Ôi chao...” Ánh mắt Tây Phương Đào chuyển từ trên mặt Đường Lệ Từ xuống nền đất, lại chuyển sang hai cánh tay nhuốm máu, khóe miệng khẽ cong lên: “Hóa ra Đường công tử bận luyện yêu pháp tà thuật... Huynh đệ của ngươi đang giết người ngoài kia kìa, ngươi nấp trong đây làm gì đấy?”
Trong giọng nói dịu dàng của nàng mang theo nét châm chọc khó tả: “Ngươi không cứu được hắn... Khi ngươi để hắn một mình đi tìm người kia, mạng của hắn đã được định đoạt rồi.... Khi hắn nhảy xuống Trà Hoa Lao đã hết thuốc chữa rồi, phải chăng ngươi cũng nên dừng lại đúng lúc, nên từ bỏ đi thì hơn?”
Tà áo nàng bay phất phơ, dáng người yêu kiều xinh đẹp khó tả, “Ván cược Trì Vân, ta đã thắng rồi, hơn nữa ta còn để cho ngươi ngồi trong căn phòng ngày mà nghe, mà nhìn... Nghe tiếng kêu rên của những người bị hắn giết, nhìn dáng vẻ giết người sảng khoái điên cuồng của hắn, nhưng ngươi không cứu nổi hắn... Thậm chí không cứu được bất kỳ ai trong Kiếm hội trung nguyên.” Nàng dịu dàng nói: “Có phải ngươi nên phục ta rồi không? Đã bắt đầu hối hận vì mình khăng khăng đối nghịch với ta chưa?”
Đường Lệ Từ khép hờ đôi mắt, hàng mi dài ngước lên, sau đó mở mắt ra, cất giọng vô cùng bình tĩnh, “Ngươi tưởng mình có thể giữ chân ta ở đây à?”
Tay trái y khoác lên lưng ghế chầm chậm nhấc lên, ngón tay nhuốm máu chỉ vào Tây Phương Đào. Máu tươi men theo ngón tay rỏ xuống đất như những sợi tơ, khiến móng tay đỏ thắm trở nên sáng bóng rực rỡ khác thường, giống như ngón tay của quỷ sứ chốn địa ngục, thật sự có thể câu hồn đoạt phách.
Đôi môi anh đào đỏ thắm của Tây Phương Đào nở một nụ cười tàn khốc: “Ngươi ấy à... Lại để cho ta phát hiện ra một nhược điểm rồi.”
Ngón tay Đường Lệ Từ đang trỏ vào nàng duỗi ra, năm ngón tay nhanh như gió thổi, nhát mắt đã tóm lấy cổ nàng, căn bản không thèm nghe rốt cuộc nàng muốn nói gì. Tây Phương Đào nhấc tay lên đỡ chiêu này của y, quyền chưởng hai người đan nhau, đã động thủ rồi. Chỉ thấy bóng người trong phòng lay động, nhưng không để lộ một tiếng gió nào, ngay cả làn khói bay lên từ huân hương trên bàn cũng không chịu ảnh hưởng.
Hai người giằng co lâu ngày trong Kiếm hội trung nguyên, vì nhiều loại lý do nên chưa từng giao đấu chính diện, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là không nắm chắc thực lực của đối phương đến đâu, tùy tiện ra tay không phải quyết định sáng suốt. Dù Đường Lệ Từ đã từng nói muốn giết nàng, nhưng phải chờ đến khi y chiếm được ưu thế tuyệt đối. Hôm nay Trì Vân phát độc đả thương người khác, Tây Phương Đào lại chặn cửa, Đường Lệ Từ ra tay phá vòng vây, đã không tránh khỏi một trận giao phong.
Ngoài cửa, người của Hỏa Vân Trại đã phá hủy phần lớn Thiện Phong Đường trong nháy mắt. Dư Phụ Nhân tập hợp hơn sáu mươi đệ tử Kiếm hội cố thủ ở Vấn Kiếm Đình, đối mặt với cơn giận lôi đình của Hỏa Vân Trại, Kiếm hội trung nguyên trong lòng có trăm mối ưu tư, khó mạnh tay đánh cược một trận. Dư Phụ Nhân vung kiếm gác ngoài cổng, giằng co với Hiên Viên Long, mà bên kia là xác chết ngổn ngang, Trì Vân nổi điên đang vung cả đao lẫn chưởng, cười há há liên hồi, hắn đi đến đâu thì không cần biết là đệ tử Kiếm hội hay người của Hỏa Vân Trại, hai phe đều thương vong nặng nề.
Lẽ nào Kiếm hội trung nguyên không mất trong trận chiến với Phong Lưu Điếm mà lại tan tành dưới thiết kỵ của Hỏa Vân Trại sao? Dư Phụ Nhân nghe tiếng gào thét kêu khóc của người trong Hỏa Vân Trại, thấy nét mặt bàng hoàng đan xen với giận dữ trên gương mặt Hiên Viên Long và Ân Đông Xuyên, lại nhìn sang Kim Thu Phủ máu me đầm đìa đang hôn mê bất tỉnh, cõi lòng hắn lạnh toát. Đường Lệ Từ đâu rồi? Vào thời khắc nguy nan này, y đang ở đâu?