Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 92: Chương 92: Bảo rương đồng đen




Mãi đến khi sắc trời sắp tờ mờ sáng, Lân Mã chạy cả đêm cũng không chịu nổi được nữa, bốn vó lảo đảo một cái, co quắp trên mặt đất thở dồn dập hổn hển.

Lâm Diệp xoay người một cái, vững vàng rơi xuống đất, nhìn khắp người Lân Mã mồ hôi tuôn như nước, trong lòng không khỏi hổ thẹn một hồi, chỉ biết chạy trốn, đã làm Lân Mã dưới chân mệt lả, quả thực là hơi có lỗi.

“Mã huynh, xin lỗi.”

Lâm Diệp lấy ra một ít linh tài, nhét cho Lân Mã, nhìn dáng vẻ đối phương vui vẻ nhai một miệng lớn, lúc này Lâm Diệp mới mỉm cười.

Lân Mã cũng coi như là một loại mãnh thú, nhưng chỉ cần sau khi được thuần phục, tính tình sẽ trở nên cực kỳ dễ bảo, sau này bôn ba giữa bộ lạc Thanh Dương và thôn Phi Vân, tuyệt đối không thể không có Lân Mã.

Lâm Diệp cũng tìm một nơi nghỉ ngơi, lấy linh tôi tương ra, uống ừng ực một hớp lớn, lúc này mới lấy dây đai lưng Tử Ngọc lột từ trên người Liễu Ngọc Côn ra.

Đây là một món linh khí trữ vật quý giá, trên đai lưng không chỉ khắc dấu linh văn tinh xảo dày đặc, còn khảm nạm từng viên minh châu ngọc thạch nhỏ vụn, không phải xa xỉ bình thường.

Nhưng trong mắt Lâm Diệp, những thứ trang sức này có phần hào nhoáng không thật, đổi lại là hắn mà nói, nhất định sẽ không chế tạo một món linh khí trữ vật chói mắt như thế, như vậy chỉ có thể vẫy gọi sự nhớ nhung của kẻ cắp.

Tiện tay mở đai lưng Tử Ngọc ra, không gian trữ vật trong đó lập tức hiện ra, chỉ là điều làm cho Lâm Diệp bất ngờ là, bên trong không gian lớn như vậy, lại chỉ để một cái rương đồng đen một thước vuông, trừ cái đó ra, không còn vật phẩm gì khác.

Trong lòng Lâm Diệp hơi thất vọng, ánh mắt không khỏi rơi lên trên chiếc rương đồng đen kia.

Chiếc rương này hiện ra một vẻ cổ kính năm tháng đọng lại, bốn góc của chiếc rương in dấu vân văn, sơn thuỷ, dị thú, nhật nguyệt bốn loại hoa văn khác nhau, ở bốn phía của chiếc rương, lại có một vài bức hoạ linh văn miêu tả thần bí trên đó, thả ra khí tức khó hiểu làm cho người ta sợ hãi.

“Đây dường như là một loại trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn.”

Trong tròng mắt đen của Lâm Diệp thoáng qua một chút kinh ngạc, với kiến thức của hắn đối với linh văn, mặc dù không cách nào phán đoán ra được manh mối của những bức hoạ linh văn kia, nhưng từ trong khí tức của nó cũng có thể nhìn ra đại khái, đây cũng là một loại sức mạnh phong ấn!

Trận pháp linh văn, chỉ có linh văn sư mới có thể khắc dấu ra, ai sẽ vì một chiếc rương đồng đen, không tiếc sức lực hao phí như vậy, khắc dấu một trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn ở trên đó?

Cái giá này có phần quá cao rồi!

Nhưng vì vậy cũng có thể đoán định, rương đồng đen này tất nhiên là đúc để phong ấn một vài bảo vật hết sức quý giá.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Diệp khẽ lay động, tên Liễu Ngọc Côn này vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản, đám người bọn họ tối nay bị con cự thú màu vàng điên cuồng đuổi giết, chẳng lẽ chính là vì đồ vật phong ấn bên trong chiếc rương đồng đen này, mới dẫn đến mọi chuyện xảy ra này?

Vậy thì rốt cuộc bên trong chiếc rương đồng đen này cất giấu cái gì?

Lâm Diệp tiếp tục điều tra, một lát sau cố gắng hít sâu một hơi, chỗ mở ra của rương đồng đen này, lại còn bố trí một cấm chế linh văn cực kì đáng sợ!

Cái gọi là cấm chế linh văn, chính là linh trận dùng để niêm phong, có thể bố trí cấm chế linh văn, nhất định là có nhân vật hùng mạnh có danh hiệu là “linh văn đại sư”!

Linh văn đại sư, đây chính là nhân vật siêu nhiên còn muốn tôn quý hơn so với linh văn sư.

Một chiếc rương đồng đen, không chỉ khắc dấu trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn, thậm chí ở chỗ mở ra còn khắc dấu một cấm chế linh văn, chỉ là giá trị của rương đồng đen này, cũng gọi là một con số kinh người không cách nào ước lượng được!

Mà lúc này bảo vật phong ấn bên trong rương đồng đen, rốt cuộc là cái gì?

Đáng tiếc, Lâm Diệp không có cách nào mở nó ra, có sự tồn tại của cấm chế linh văn, đừng nói là hắn, dù cho đổi lại là một linh văn đại sư đến đây, nếu không biết được bí ẩn chân chính bên trong cấm chế linh văn, cũng hoàn toàn vô kế khả thi.

“Mà thôi, chờ sau này có cơ hội rồi mở ra cũng không muộn.”

Lâm Diệp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ, khống chế của hắn bây giờ đối với linh văn, chỉ có thể coi là lợi hại hơn so với những người học linh văn khác một chút, nhưng vẫn chưa thể coi là một linh văn sư đạt tiêu chuẩn, chớ nói chi là trở thành linh văn đại sư.

Muốn trở thành một linh văn sư tiêu chuẩn cũng rất đơn giản, tự mình khắc dấu hoàn thành một trận pháp linh văn, thế nhưng trận pháp linh văn cũng không phải dễ dàng khắc dấu như vậy, ít nhất không có tu vi của Linh Cương cảnh, rất khó làm được đến mức này.

Nguyên nhân chính là ở trên sức mạnh của linh lực và linh hồn, linh lực và lực cảm nhận linh hồn của tu giả Chân Võ cảnh hoàn toàn không đủ để dùng sức khắc dấu trận pháp linh văn.

Đương nhiên, đây là nói trên ý nghĩa thông thường, trên đời này vẫn có một vài tình huống đặc biệt tồn tại.

Giống Lâm Diệp biết, Lộc tiên sinh từng nói trong lúc vô tình sau một lần say rượu, năm đó khi ông ta còn là Chân Võ Bát Trọng cảnh, đã có thể thuần thục khắc dấu một bức trận đồ linh văn hoàn chỉnh, trở thành một trong những linh văn sư trẻ tuổi nhất khi đó.

Nếu Lộc tiên sinh có thể làm được, Lâm Diệp tự hỏi chỉ cần mình cố gắng, cũng chắc chắn có thể làm được đến bước này.

Thu lại suy nghĩ lung tung kia, Lâm Diệp lấy chiếc rương đồng đen này ra.

Ầm!

Điều khiến cho hắn giật mình là, chiếc rương đồng đen này lại nặng nề vô cùng, ít nhất nặng vạn cân, vừa mới bị lấy ra, đã mạnh mẽ đập ra một lỗ thủng trên mặt đất!

Thế nhưng càng như vậy, thỉ làm cho Lâm Diệp càng kết luận, bên trong chiếc rương này chắc chắn phong ấn một loại bảo vật nào đó khó lường.

Hắn không chần chờ, dịch chuyển rương đồng đen vào trong nhẫn trữ vật của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, Lân Mã đã khôi phục thể lực, Lâm Diệp phân biệt phương hướng một chút, lại lần nữa gấp rút lên đường.

Dọc theo con đường này cũng không còn gặp phải nguy hiểm phong ba gì nữa, khi đi qua một miệng núi lửa, Lâm Diệp cố ý dừng lại, ném dây đai lưng Tử Ngọc kia vào bên trong dung nham cuồn cuộn.

Lâm Diệp cũng sẽ không mang vật này trên người, thậm chí ngay cả châu báu khảm nạm trên đai lưng Tử Ngọc cũng không động một cái, làm như vậy, cũng là để đề phòng dẫn tới tai hoạ về sau.

Món đồ chơi này tuy quý giá, nhưng dù sao cũng là vật tuỳ thân của Liễu Ngọc Côn, không dám đảm bảo bên trên sẽ không lưu lại một chút khí tức có một không hai, ngộ nhỡ bị thế lực sau lưng Liễu Ngọc Côn phát hiện, đây chắc chắn là hậu hoạ vô cùng.

...

...

Bình nguyên Lạc Nhật.

Đây là một vùng bình nguyên phân bố bên trong Tam Thiên Sơn, ba mặt toàn núi, hướng về phía bắc thì đi thông thành Đông Lâm biên thuỳ phía tây nam của vương quốc Tử Diệu.

Một dòng sông chảy xuống dọc theo dãy núi, giống đai lưng ngọc lượn quanh bên trong vùng bình nguyên, dẫn nước ra từng mảnh từng mảnh linh điền phong phú.

Bộ lạc Thanh Dương đã chiếm cứ trên bình nguyên Lạc Nhật này.

Ngược dòng lịch sử, bộ lạc Thanh Dương vốn là một bộ lạc man di trong núi, chỉ là theo vương quốc Tử Diệu mở mang bờ cõi, bộ lạc Thanh Dương này từng bước dung nhập vào bên trong lãnh thổ vương quốc, mãi đến bây giờ, vô cùng có ít khả năng trông thấy hậu duệ man di bộ lạc Thanh Dương chân chính.

Nói là bộ lạc, thực ra bây giờ nơi đây đã giống như một thị trấn nhỏ sầm uất, là một đầu mối then chốt cứ điểm quan trọng liên thông giữa thành Đông Lâm và Tam Thiên Sơn của vương quốc Tử Diệu.

Bên trong Tam Thiên Sơn sản xuất nhiều các loại hàng hoá da lông hung thú, gân cốt, linh dược, linh tài, vân vân, phần lớn đều hội tụ ở bộ lạc Thanh Dương, rồi sau đó lại di chuyển từ bộ lạc Thanh Dương vào trong thành Đông Lâm.

Cũng như vậy, bởi vì tính đặc thù của vị trí địa lý, rất nhiều thương hội đến từ khắp nơi trên vương quốc, cùng với tu giả đi vào trong Tam Thiên Sơn mạo hiểm tìm tòi, cũng sẽ lựa chọn bộ lạc Thanh Dương làm điểm dừng chân.

Nguyên nhân chính là như thế, mới đúc nên bộ lạc Thanh Dương phồn thịnh của ngày hôm nay.

Chính là đêm rất khuya, chân trời ráng chiều như lửa.

Một con Lân Mã mang theo phong trần, đi tới trước bộ lạc Thanh Dương.

Để ngăn hung thú trong núi tập kích, bốn phía bộ lạc Thanh Dương tất cả đều xây dựng tường thành to dày cao lớn, hai nơi nam bắc của tường thành tất cả đều mở một cổng thành, để cho người đi đường lui tới.

Khi con Lân Mã này đến gần, hộ vệ đóng giữ ở hai bên cổng thành lúc này mới thấy rõ, một thiếu niên áo xám mười ba mười bốn đang ngồi trên Lân Mã, bên trên còn chở một túi da thú cao cỡ một người.

“Vào thành cần nộp ba đồng tiền.”

Một gã hộ vệ tiến lên phía trước nói.

“Được.”

Lâm Diệp xoay người xuống ngựa, cười lấy ra ba đồng tiền, đưa qua.

Hộ vệ gật đầu một cái, rồi phất tay cho phép qua, để Lâm Diệp đi qua.

Bên trong bộ lạc Thanh Dương tốt xấu lẫn lộn, cũng không có trật tự nghiêm ngặt gì, giống như một nơi dừng chân tạm thời, mỗi ngày đều có gương mặt mới xuất hiện, cũng có gương mặt cũ biến mất.

Bất kể là ai, đều cũng sẽ không cam tâm cả một đời ở lại nơi này, dù sao, so với sầm uất của vương quốc Tử Diệu, bộ lạc Thanh Dương sừng sững ở trong Tam Thiên Sơn này vẫn kém xa tít tắp, lộ vẻ quá lạc hậu, hơn nữa còn rất nguy hiểm, lúc nào cũng phải đề phòng hung thú tập kích đến từ trong núi.

Rất nhanh, Lâm Diệp dắt Lân Mã đi vào cổng thành, biến mất trên đường phố người đến người đi kia.

“Đi, nói chưởng quỹ của hiệu buôn Ngô Thị, toạ kỵ của Liên Như Phong thôn Phi Vân đã xuất hiện, bẩm báo đúng sự thật tất cả mọi chuyện nhìn thấy vừa nãy.”

Nhìn Lâm Diệp rời đi, tên hộ vệ vốn thu nhận tiền đồng kia bỗng nhiên phất tay, gọi một tên nam tử áo đen xấu xí tới, thấp giọng dặn dò một câu.

“Được rồi.”

Nam tử áo đen kia gật đầu một cái, xoay người vội vàng rời đi.

“Hiệu buôn Ngô Thị đã chờ nhiều ngày như vậy, lại chỉ chờ một tên thiếu niên đến, xem ra bọn họ muốn biết tin tức của Ngô Hận Thuỷ, chỉ sợ phải bắt đầu từ trên người thiếu niên này rồi.”

Hộ vệ như có điều suy nghĩ, chợt lắc đầu, những chuyện này cũng không liên quan gì với hắn ta, hắn ta chỉ là phụ trách thông báo một vài tin tức mà thôi.

Lâm Diệp cũng không biết, khi hắn vừa tiến vào cổng thành, đã bị người ta âm thầm để mắt tới, lúc này hắn đang đi dọc theo một con đường rộng rãi, đi về phía trước trong đám người rộn ràng.

Rất nhiều người, cũng rất nhộn nhịp.

Mặc da thú rắn chắc khổ công, vận chuyển từng bao từng bao hàng hóa, một vài tiểu thương tôi tớ vây quanh ở hai bên đường chào hàng một vài đặc sản trong núi, có linh thảo linh dược, cũng có da thú, các loại khoáng thạch.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy, từng người thương nhân mặc gấm vóc đồ bông, ngồi trên xe thú lao nhanh trên đường, cũng có tu giả lưng đeo vũ khí, thần thái vội vã xuyên thẳng qua đám người.

Hai bên đường, là kiến trúc nhà đá san sát nhau, đủ loại tửu lâu, hiệu thuốc, hàng vũ khí, khách sạn, thương hội, thanh lâu..., cái gì cần có đều có.

Cái gọi là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, bộ lạc Thanh Dương này tuy không lớn, nhưng thắng ở hai chữ nhộn nhịp, nhóm người muôn hình muôn vẻ xuyên thẳng qua trong đó, tạo thành một cảnh tượng sầm uất.

Từ đó cho đến nay khi Lâm Diệp lớn như vậy, đây là lần đầu tiên đi vào khu vực dân cư tụ tập sầm uất, cảm xúc trong lòng cũng không khỏi có chút phức tạp, có kích động, có hiếu kỳ, cũng có tán thưởng, còn nhiều nữa.

Thuở nhỏ lớn lên ở lao ngục vùng mỏ, đi vào nơi đầu tiên ở vương quốc Tử Diệu vẫn là thôn Phi Vân nghèo khổ xa xôi, cho dù trong lòng Lâm Diệp có khôn ngoan hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, đối mặt sự sầm uất này, hắn nhất thời cũng không nhịn được có chút hoảng hốt.

Chỉ vỏn vẹn là một bộ lạc Thanh Dương cũng nhộn nhịp phồn hoa như vậy, nếu như thật sự đi vào trong thành phố của vương quốc Tử Diệu, lại là cảnh tượng hưng thịnh cỡ nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.