Cùng lúc đó, bên cạnh bóng dáng cao lớn kia xuất hiện một quan tài đồng dài mười trượng, trên bề mặt chạm khắc vô số hoa văn dày đặc và bí ẩn.
Bóng dáng cao lớn bước lên, mở ra quan tài đồng.
Đang lúc Lâm Diệp nghĩ hắn định an táng chính mình,thì thấy hắn lấy ra một quyển sách cùng một cây bút ném vào trong quan tài đồng, sau đó vác quan tài lên vai, nhanh chân rời đi.
Đồng tử Lâm Diệp co rụt lại, hắn nhận ra rồi, một sách một bút kia đúng là bảo vật mà Lộc tiên sinh để lại cho hắn.
Huh!
Gần như cùng lúc, bóng dáng cao lớn kia vốn đang sải bước đi giống như phát hiện điều gì, hắn chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu lại
Chỉ là một cái ngoảnh đầu nhìn lại mà thôi, nhưng ánh mắt kia giống như xuyên qua thời gian không gian, từ xa chiếu tới.
Trong nháy mắt, Lâm Diệp như bị sét đánh, sâu thẳm trong linh hồn hắn vang lên tiếng gào thét, cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy giống như lưu ly vỡ vụn, ầm ầm sụp đổ.
Cùng lúc đó, hắn không nhịn được nữa mà “ọe” một tiếng, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt đơn thuần vốn đã tái nhợt lại càng thêm trắng xanh hơn.
Cả người hắn run rẩy kịch liệt, cảm giác như linh hồn bị xé rách từng li từng tý, có một loại cảm giác đau đớn không thể diễn tả.
Cảm giác chân thật mãnh liệt như vậy, như thế hắn sẽ chết đi ngay lập tức.
Mà nguyên cớ của tất cả, chỉ do hắn nhỏ một giọt máu lên trang cuối cùng của quyển sách thần bí cũ nát.
Lúc này, quyển sách trên bàn học vẫn lật đến trang cuối cùng, một cây bút khắc màu xám lẳng lặng nằm bên cạnh.
Một ngụm máu ban nãy Lâm Diệp ho ra không cẩn thận rơi trúng trang sách cuối, nhuộm đỏ hồng trang sách khiến nó trông càng lộn xộn hơn.
Nhưng lúc này Lâm Diệp đã không để ý những thứ này nữa, hắn cảm giác được hơi thở của mình đang nhanh chóng suy yếu, linh hồn cũng muốn tan rã, giống như không bao lâu nữa, hắn cứ thế yên lặng mà chết đi.
Vì sao sẽ như thế?
Suy nghĩ Lâm Diệp loạn như ma, Lộc tiên sinh nói với hắn trong bút và sách này cất giấu một bí mật động trời, chỉ cần phá giải được, cho dù hắn bị cướp mất Bản Nguyên Linh Mạch thì cũng có thể nghịch thiên cải mệnh, niết bàn trùng sinh.
Có thể Lâm Diệp chưa từng nghĩ đến, ngay khi mình bắt đầu phá giải bí mật này sẽ phát sinh biến cố to lớn thế này.
Hắn thấy được một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, thấy thủ đoạn khủng khiếp của bóng dáng cao lớn kia mở ra "Chúng Tinh Chi Môn", thấy trời đất sụp đổ, vạn vật thiêu đốt thấy cảnh tượng bi thảm của ngày tận thế…
Nhưng vì chính nguyên nhân như thế, khiến cho khí huyết cả người hắn rối loạn, linh hồn như bị sét đánh, đã không còn cách chống lại hơi thở/ khí tức đang mất dần đi.
Rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ tất cả những người thấy được cảnh tượng này đều không tránh khỏi xui xẻo mà mất mạng.
Không!
Chắc chắn năm đó Lộc tiên sinh cũng nhìn thấy cảnh tượng này, mà Lộc tiên sinh nếu vẫn sống sót được, sao ta lại không thể?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Diệp hiểu được tại sao mình lại có loại trạng thái "sắp chết" này. Tất cả là do tu vi của hắn quá thấp, sức chịu đựng của thân thể quá kém.
Trên thực tế, đúng như Lâm Diệp suy đoán, ở những năm tháng trước đó, mỗi người chiếm được một bút một sách đều có thực lực thuộc lớp cao thủ đứng đầu trong thời đại đó, có sức mạnh hơn người, siêu phàm trên thế giới.
Khi những nhân vật này nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế cũng không làm cho linh hồn họ bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Nhưng Lâm Diệp thì khác, hắn chỉ là một thiếu niên ở đẳng cấp “Nội Tráng” trong gian đoạn hai chân võ, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể còn đình trệ yếu ớt, có thương tích không thể chữa trị được. Nên khi thấy một màn kia, nghĩ thôi cũng biết hắn bị tác động mạnh đến cỡ nào
Nếu không phải nghị lực của hắn hơn người, chỉ sợ sớm đã không chống đỡ được.
Nhưng cho dù hiện giờ còn sống thì hắn cũng cách cái chết không xa...
Lâm Diệp cũng không hoảng sợ, thói quen từ nhỏ khiến cho hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Nhưng cũng chính suy nghĩ lúc bình tĩnh này khiến hắn đoán được, bằng vào bản lĩnh hiện tại của mình, vốn dĩ không có cách nào ngăn cản hơi thở mất đi.
Làm sao bây giờ?
Ánh mắt Lâm Diệp dừng trên trang cuối cùng của quyển sách, chỉ thấy bên trên hình vẽ quái dị bị máu của chính mình nhuộm đỏ hắn không khỏi nhíu mà
Hình vẽ quái dị này hoàn toàn không được khéo léo, nó không hoàn thiện, lờ mờ, lộn xộn, chằng chịt, rất khó để dùng từ ngữ miêu tả sự quái dị của nó.
Cảnh tượng mình vừa thấy không phải là do hình vẽ quái dị này gây ra đó chứ?
Lâm Diệp cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, rõ ràng đã sắp chết, vậy mà đầu óc vẫn quan tâm đến hình vẽ quái dị này.
"Nếu bức họa này đúng là một hình vẽ hoa văn không hoàn chỉnh mà mình không biết, vậy thì ai là người vẽ ra nó?"
Trong đầu Lâm Diệp chợt nhớ đến bóng dáng cao lớn cô độc đứng trên đỉnh núi, ánh mắt hắn lập tức rơi vào cây bút khắc màu xám bên cạnh.
Lúc trước khi vẽ ra bức họa quái dị này, có phải người ta chính là sử dụng cây bút khắc này không?
Cũng không biết do tâm huyết dâng trào hay linh quang chợt lóe, Lâm Diệp giơ tay lên nắm lấy cây bút khắc màu xám, hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn toàn thân, nâng lên ngòi bút, hạ xuống hình vẽ quái dị.
Ngòi bút bén như dao, ảm đạm không có ánh sáng, hiện ra một màu xám tro. Đến khi ngòi bút dừng trên hình vẽ quái dị cũng không xuất hiện biến hóa gì. Ngay lúc Lâm Diệp thất vọng, đồng tử đột nhiên co rụt lại, chỉ thấy vết máu hắn ho ra ban nãy thế mà nhúc nhích, yên lặng không một tiếng động bị đầu bút xám tro kia hấp thu.
Keng.
Một tiếng ngân dài, giống như bảo kiếm ẩn trong vực thẳm đột nhiên ra khỏi vỏ sau một thời gian dài im lặng.
Lâm Diệp chỉ cảm thấy cả người cứng đơ, bị một lực lượng vô hình khống chế lấy, không nhúc nhích được.
Mà cây bút xám đang cầm trong tay phải lúc này giống như sống lại. Thân bút tỏa ra ánh sáng thần bí khó hiểu, dẫn dắt cổ tay của hắn, năm ngón tay bắt đầu vẽ lên trên bức họa quái dị...